Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 291: Chương 291




Nhìn bóng dáng mảnh khảnh như thế làm cho Lệ Tước Phong có loại cảm giác nói không nên lời, giống như bị rung động vậy, hắn không thể để cho cô đi. . . . . .

“Đinh ——”

Cửa thang máy mở ra.

Lệ Tước Phong không cần nghĩ ngợi chạy lên giơ một tay che ở trước mặt cô, ngăn cản cô đi vào, giọng điệu cứng ngắc lại mềm mỏng, “Cố Tiểu Ngải, chuyện này cũng đã trôi qua rồi, chúng ta có thể quên đi toàn bộ mà!”

Mặc kệ cô có cùng Sở Thế Tu lên giường hay không, đều đã qua rồi, vì sao bọn họ phải tranh cãi chuyện xảy ra trước kia chứ.

Giữa bọn họ thật vất vả lắm thì hôm nay mới đi đến một bước này. . . . . . Có phải không nên để toàn bộ bị lật đổ hay không?

“Lệ Tước Phong, có chút chuyện không phải quên là có thể giải quyết được, anh không tin tôi, tôi cũng đối với anh như vậy, không có tin tưởng, đây là vấn đề lớn nhất của chúng ta.”

Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào hắn lạnh nhạt nói, vòng qua tay hắn đi vào thang máy.

Cô không tin hắn sẽ chỉ có mình cô, hắn cũng không tin tưởng cô không cùng Sở Thế Tu lên giường.

Cô thay chính mình tìm lý do đi yêu Lệ Tước Phong, lại quên rằng giữa bọn họ . . . . . . Ngay cả điều cơ bản nhất là tin tưởng nhau đều không có.

Tình cảm như vậy là không gắn bó được.

Cửa thang máy khép lại một khắc kia, Lệ Tước Phong bên ngoài, Cố Tiểu Ngải ở bên trong.

Tay Lệ Tước Phong luồn mạnh vào, ngăn cửa thang máy lại, giống như có ý đồ bắt lấy chút gì đó.

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào tay hắn bị kẹp lấy, trái tim bị chấn động mạnh, ngước mắt lên nhìn vào trong mắt của hắn.

Lệ Tước Phong chỉ là đứng như vậy, người cũng không có tiến vào, một đôi mắt sâu đậm nhìn chằm chằm cô, sắc mặt căng thẳng.

Cô nghĩ hắn sẽ nói chút gì đó. . . . . .

Nhưng cuối cùng. . . . . . Hắn cũng không có nói ra một câu rằng tôi tin tưởng cô. . . . . .

“Buông tay ra, Lệ Tước Phong. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải tự giễu kéo kéo khóe miệng, cô còn chờ mong cái gì nữa chứ, thất vọng rũ mắt xuống, Cố Tiểu Ngải giơ tay lên đẩy tay hắn ra ngoài.

Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, mặt Lệ Tước Phong trước mắt biến mất. . . . . .

Cố Tiểu Ngải mới trút bỏ vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt, hốc mắt chua xót dường như muốn rớt nước mắt xuống, đau lòng muốn chết đi.

Cô luôn nghĩ đến cô có thể nhận được tình cảm này, mỗi lần bước một bước đi ra ngoài, người lại bị đạp trở về. . . . . .

Kỳ thật Lệ Tước Phong. . . . . . Chưa từng tin tưởng cô.

Hắn nhận định cô phản bội hắn, nhận định cô cùng Sở Thế Tu đã lên giường, chỉ là hắn không đề cập ở trước mặt cô mà thôi. . . . . .

Rõ ràng hôm nay là một ngày cô nên vui vẻ, nháy mắt. . . . . . cái gì cũng đều thay đổi.

Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống.

Cô không thể khóc, thương tâm khổ sở đối với Bảo Bảo cũng không tốt. . . . . .

Không thể khóc, Cố Tiểu Ngải, đừng rơi nước mắt, trong lễ mừng trăm năm thành lập công ty của Sở gia cô đều không có rơi một giọt nước mắt nào, loại việc nhỏ này lại càng không đáng giá để khóc. . . . . .

*************************

Trở lại bệnh viện, Cố Tiểu Ngải bị nữ bác sĩ đổ ập xuống mắng một chút, “Cô không tính giữ đứa nhỏ này hay sao? Tôi bảo cô ở lại bệnh viện quan sát! Biết cái gì gọi lưu viện quan sát hay không? ! Tôi sẽ tùy thời đến phòng kiểm tra, hôm nay tôi đã đi tìm cô suốt tám lần, cô lại dám chạy đi cả một ngày? !”

“Thực xin lỗi.” Cố Tiểu Ngải bị mắng xối xả lại còn phải xin lỗi bác sĩ.

“Cô nên xin lỗi chính mình đi!” Nữ bác sĩ hận không thể lấy tay chọc thủng trên đầu của cô, “Cô có biết cô có dấu hiệu sanh non hay không? Nếu dưỡng không tốt, đứa nhỏ không còn thì chính thân thể của cô cũng bị tổn thương.”

“Về sau tôi sẽ không chạy loạn nữa đâu ạ.” Cố Tiểu Ngải giống một học sinh ngoan ngoãn chịu mắng.

“Tốt nhất là như vậy! Tôi nói cô từ hôm nay trở đi phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho tôi, ngoại trừ chuyện tất yếu, thời gian còn lại cũng đều đừng xuống giường!” Nữ bác sĩ thế này mới làm cho cô ngồi xuống kiểm tra thay cho cô, lại vừa hỏi, “Bạn trai cô đâu?”

Sắc mặt Cố Tiểu Ngải buồn bã, từ trong miệng phun ra hai chữ, “Bỏ rồi.”

“Cái gì? !” Nữ bác sĩ quá sợ hãi, nhìn bụng của cô, “Đứa bé kia. . . . . .”

“Tôi muốn giữ đứa bé này.” Cố Tiểu Ngải kiên định nói, trên mặt ảm đạm.

Nhưng cô sợ chính mình không cho đứa nhỏ được sự giáo dục tốt nhất, cũng không có được tình thương của cha. . . . . .Nhưng không nên để đứa nhỏ cùng Lệ Tước Phong cùng một chỗ, bọn họ vĩnh viễn sẽ luôn kích động. . . . . .

Cho dù hai người có trở lại bình thường đi chăng nữa, nhưng cái thứ tồn tại vĩnh viễn kia cũng sẽ vô ý xuất hiện làm cả hai thêm đau. . . . . .

Cái nguyên nhân kia sẽ luôn chống lại bọn họ.

Cô cùng Lệ Tước Phong ai cũng đều không trút bỏ được. . . . . .

“Làm mẹ đơn thân thực không dễ dàng.” Giọng điệu nữ bác sĩ dịu đi, ngồi vào trước mặt cô nói lời thấm thía, “Một mình cô vừa làm việc vừa chăm sóc đứa nhỏ, cô có biết đây là cả một công trình lớn hay không? Người trẻ tuổi không cần chuyện gì cũng đều muốn tốt đẹp, phải chân thật một chút. Xã hội này cuộc sống thực tàn khốc.”

“Bỏ đứa bé này thì tôi không làm được.” Cố Tiểu Ngải gật đầu.

“Tôi hiểu được cảm nhận của người làm mẹ, quên đi, cô nên suy nghĩ kỹ lại.” Nữ bác sĩ vỗ vỗ cánh tay của cô, “Tốt lắm, đi đến nhà ăn rồi ăn chút cơm chiều đi, sau đó trở về phòng bệnh nằm, đừng động một chút lại xuống giường. Tuy rằng, bây giờ thân thể cô không có chuyện gì, nhưng nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt.”

“Dạ, tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười.

Trở lại trong phòng bệnh, người cùng phòng bệnh đều ngồi trên giường ăn bữa tối, mỗi người đều có vài người nhà ngồi vây quanh, vui vẻ trò chuyện, bầu không khí thực hài hòa.

Trên giường bệnh còn trống còn có hai đứa trẻ ngồi chơi cờ vây, cả phòng bệnh đều tràn ngập tiếng cười.

Cố Tiểu Ngải nhìn xung quanh liếc mắt một cái, cầm lấy đồng phục bệnh nhân đi vào trong phòng tắm thay, một mình đi đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm chiều, trong phòng ăn cũng là tốp năm tốp ba ngồi vây quanh, đàm tiếu ra tiếng. . . . . .

Chỉ có một mình cô cô độc, bỗng nhiên cảm thấy. . . . . . hóa ra, cô lại cô độc như thế, thật đáng buồn.

Nữ bác sĩ hỏi cô không có bạn trai, vậu người nhà đâu? Cô nhập viện rồi, người nhà cũng nên tới chắm sóc cho cô. . . . . . Cô cần nằm trên giường nghỉ ngơi, mà không phải chuyện gì cũng tự mình làm được. . . . . .

Người nhà.

Cô đã không có nhà người nữa rồi.

Duy nhất chỉ còn một người trong bụng cô, vì tiểu người nhà này, cô cũng phải ăn cơm thật ngon.

Chọn món ăn xong, Cố Tiểu Ngải ngồi vào góc sáng sủa của nhà ăn, trên người cô có mang theo hai tờ ảnh chụp, một là hình siêu âm trắng đen của Bảo Bảo, chỉ nhỏ bằng quả táo, cô còn chuẩn bị chờ Lệ Tước Phong đáp ứng ba cái điều kiện kia, cô sẽ đem ảnh chụp này cho hắn xem. . . . . .

Cô cho là mình lên ý tưởng rất tốt, sau khi nói cho Lệ Tước Phong xong sẽ cùng nhau nghênh đón tiểu sinh mạng này sinh ra.

Hóa ra, thực chỉ là suy nghĩ của mình cô mà thôi. . . . . .

Lệ Tước Phong có quyền được biết, nhưng lúc này cô còn chưa xử lý tốt mối quan hệ của hai người. . . . . .

Một ảnh chụp khác là hôm nay ở tiệm KFC, người bán hàng chụp cho bọn họ “Một nhà hạnh phúc” . . . . . .

Cố Tiểu Ngải cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm, phụ nữ có thai phải chăm sóc cơ thể, ngủ đủ giấc và ăn uống đủ chất dinh dưỡng.

Ngọn đèn nhà ăn ôn hòa chiếu mỗi một chỗ, một bóng người phủ xuống, thật lâu đều không có mất đi.

Cố Tiểu Ngải cầm chiếc đũa dừng tay một chút, không có ngẩng đầu lên.

Là Lệ Tước Phong sao?

Hắn đuổi theo tới bệnh viện sao?

Cố Tiểu Ngải theo bản năng cất đi hai ảnh chụp trên bàn, một bàn tay thon dài chụp lên tay cô, tiếng nói ôn hòa, nhưng giọng điệu cũng không tốt hơn, “Không cần giấu, anh đều thấy được rồi.”

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu lên, mặt Sở Thế Tu tiều tụy lọt vào tầm mắt của cô , “A Tu. . . . . .”

Sở Thế Tu đứng ở bên cạnh cô, mặc một áo lông màu trắng nho nhã, mặt anh gầy yếu hiện ra vẻ uể oải tái nhợt.

Dường như, anh. . . . . . càng ngày càng tiều tụy hơn.

“Anh đã nhìn thấy các người ngồi ăn chung ở nơi đó rất vui vẻ, vừa cười vừa nói.” Sở Thế Tu cầm lấy ảnh chụp của bọn họ ở KFC cười khổ một tiếng, ngồi vào đối diện với cô, đầu ngón tay quét qua ba khuôn mặt trên đó. . . . . .

Cô thậm chí không biết anh đi theo bọn họ vào trong tiệm KFC.

Bọn họ ở đó bao lâu, anh liền ở đó bấy nhiêu lâu. . . . . .

Lúc bọn họ tranh cãi, nói nói giỡn cười, anh chỉ có một mình ngồi nhìn. . . . . .

Nghe vậy, lông mày Cố Tiểu Ngải nhíu lại, lẳng lặng nhìn anh, anh vẫn đi theo cô cùng Lệ Tước Phong?

“Biết cảm nhận của anh lúc đó ra sao không?” Sở Thế Tu bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt có một tia lệ mỏng.

Trái tim Cố Tiểu Ngải bị xúc động mạnh, “A Tu. . . . . .”

Anh ấy làm sao có thể. . . . . .

Sở Thế Tu cầm ảnh chụp chỉ chỉ vào trái tim mình, nói từng chữ từng chữ, “Giống như bị người ta cầm con dao đâm một nhát vào đây vậy.”

Tay Cố Tiểu Ngải không tự chủ được nắm chặt, giọng điệu có chút run run, “Thực xin lỗi.”

Cô biết tất cả cũng không phải lỗi của anh, cô biết anh đối với cô tốt thế nào, là cô không biết quý trọng. . . . . . Nhưng từ lúc xảy ra chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không thể đối mặt với anh. . . . . .

“Ngải Ngải, chúng ta chỉ xa cách nhau hai ngày, không phải hai năm. . . . . . Chỉ có hai ngày, em lại có thể cùng Lệ Tước Phong ngồi cùng một chỗ nói nói cười cười.” Sở Thế Tu đem ảnh chụp quăng đến trên bàn, một đôi mắt nâu nhìn chăm chú vào cô, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống . . . . .

Cố Tiểu Ngải không dám liếc nhìn anh một chút nào cả. . . . . .

Mắt của anh chỉ trích cô bạc tình, cô ích kỷ, cô hờ hững. . . . . .

“Anh không trách em. Thật sự, em cũng giống anh lúc trước thôi.” Sở Thế Tu không có lau nước mắt, xả ra một chút cười khổ, “Sau khi em tìm được em, đã chia tay với Noãn Noãn, vừa chia tay cô ấy, anh liền lập tức đi tìm em. . . . . . Căn bản thời gian không có bao lâu tâm tình đã tốt hơn.”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải trầm mặc, hốc mắt lại phiếm hồng, nước mắt dường như rơi xuống.

Người đàn ông trước mặt này, từng là giấc mộng lớn nhất của cô từ lúc nhỏ, được gả cho anh và trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới . . . . . .

Thậm chí, anh không có làm cái gì sai cả, anh đối với cô trước sau như một: dịu dàng, tri kỷ, chiếu cố. . . . . .

Nhưng cô lại thay lòng đổi dạ.

Cô từng cho là mình đối với Sở Thế Tu sẽ là yêu không thể thay đổi, cô từng nghĩ đến yêu chỉ là yêu, yêu không dễ dàng thay đổi như vậy . . . . . .

Nhưng còn bây giờ thì sao? Cô gây thương tổn với người đàn ông cô yêu như vậy. . . . . .

“Cho nên anh nghĩ, em đối với anh. . . . . . cũng giống như anh đối với Noãn Noãn vậy, em không có yêu anh.”

Sở Thế Tu miễn cưỡng tươi cười nói, đáy mắt chua sót cực kỳ, như là tiến hành nghi thức cáo biệt vậy, “Kỳ thật xét nghiệm DNA không còn quan trọng nữa, bởi vì em không yêu anh, cho nên chúng ta không còn khả năng nữa, anh có cố gắng níu kéo cũng không còn ích lợi gì nữa. . . . . .”

“A Tu, em. . . . . .” Cố Tiểu Ngải muốn nói gì, lại phát hiện mình ngoại trừ ba chữ “Thực xin lỗi” ra đã không còn câu nào khác có thể nói cùng Sở Thế Tu . . . . . .

Mà ba chữ này. . . . . . sẽ làm tổn thương người khác.

“Đối với anh vẫn là yêu em.” Sở Thế Tu còn nói thêm, mang theo một ít cố chấp, “Nhưng anh sẽ không níu kéo, anh chỉ hi vọng. . . . . . Không cần để ý tới ân oán của đời trước, chúng ta còn có thể làm bạn bè.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.