Thật lâu, Sở Thế Tu nhẹ nhàng đóng cửa phòng họp phía sau lại, nhìn cô thản nhiên mở miệng, “Anh tưởng em đã rời khỏi đây rồi.”
. . . . . .
“Vốn là chuẩn bị đi rồi.” Cố Tiểu Ngải cúi mắt xuống, giọng nói có chút ngập ngừng, mở miệng rất khó.
Cô ấy vẫn không đi. . . . . .
Còn luôn luôn ở bên cạnh Lệ Tước Phong, mà anh còn tự cho là mình đã thực hiện được, đã làm cho cô ấy rời đi. . . . . .
Khóe môi Sở Thế Tu có một chút chua sót, nụ cười thực miễn cưỡng, “Em ở lại cũng không muốn gọi điện thoại cho anh sao?”
Hắn đã cầu xin nhưng cô đều lấy cớ về ân oán đời trước mà cự tuyệt, không đi xét nghiệm DNA, thậm chí ngay cả làm bạn bè cũng không đồng ý. . . . . .
Lệ Tước Phong lừa cô, cô còn có thể ở bên cạnh hắn.
“Vì sao người yêu của tôi phải gọi điện thoại cho cậu chứ? !”
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, tiếng nói kiêu ngạo lạnh nhạt vang lên.
Lệ Tước Phong đứng ở cửa, ánh mắt xem thường nhìn chằm chằm Sở Thế Tu, đưa tay kéo Cố Tiểu Ngải đến bên cạnh, đặc vị tuyên bố chủ quyền.
Tầm mắt Sở Thế Tu dừng ở tay hắn ôm bên hông Cố Tiểu Ngải, ánh mắt buồn bã.
“Có lẽ em chỉ nghiêm khắc với anh mà thôi.” Sở Thế Tu cười khổ một tiếng, thật sâu nhìn chằm chằm mặt Cố Tiểu Ngải nói.
Cô từ chối anh một cách quang minh chính đại, không cho anh một con đường lựa chọn nào cả.
Đúng, Lệ Tước Phong quá sức tưởng tượng của anh.
Cố Tiểu Ngải nhìn anh nói không nên lời, ngực khổ sở, cô không biết nên làm gì, tổn thương Sở Thế Tu. . . . . . là chuyện cô không muốn làm nhất.
Nhưng hết lần này đến lần khác đều làm tổn thương anh.
Đối với anh, cô áy náy không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Người yêu của tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu! Thang máy ở bên kia, mời Phó giám đốc Sở.” Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn Sở Thế Tu lạnh lùng nói.
Ánh mắt Sở Thế Tu thâm trầm như muốn giết Lệ Tước Phong vậy.
Cái tên họ Sở đến bây giờ còn tình cũ khó quên với Cố Tiểu Ngải!
Nghe vậy, Sở Thế Tu châm chọc cười lạnh một tiếng, “Làm sao cậu biết cô ấy không muốn nói chuyện với tôi?”
“Bởi vì cô ấy là người yêu của tôi!” Lệ Tước Phong lại một lần nữa tuyên cáo chủ quyền.
“A.” Sở Thế Tu nhìn mặt Cố Tiểu Ngải nói, nụ cười càng phát ra châm biếm, “Ở cùng một người đàn ông như vậy, em có tự do sao? Đây là lựa chọn của em sao? Em không hối hận chứ? !”
Nụ cười châm biếm như vậy. . . . . . Cố Tiểu Ngải chưa từng thấy qua trên mặt Sở Thế Tu.
Anh là một người đàn ông dịu dàng, dịu dàng với cả người ngoài, ngay cả lời nói nặng cũng rất ít nói. . . . . .
Càng không thể đối xử với cô như vậy.
Sắc mặt Cố Tiểu Ngải tái nhợt, cô thực sự làm tổn thương anh rất nhiều rồi. . . . . .
“Con mẹ nó, ngươi nói cái gì? !” Lệ Tước Phong bên cạnh nhất thời nổi giận, dùng tay kéo cổ áo Sở Thế Tu, “Sở Thế Tu, ngươi có gan thì lặp lại lần nữa xem!”
Cái gì gọi là đi theo người đàn ông như vậy? !
Tên họ Sở kia không phải muốn chết rồi sao? ! Hắn đã cho Sở thị một con đường sống, để tùy ý Cô Tân cùng cha con họ Sở kia đấu đá với nhau.
Sở Thế Tu còn dám chọc giận hắn!
“Quên đi.” Cố Tiểu Ngải lên tiếng ngăn lại, “Lệ Tước Phong, đừng như vậy.”
Ánh mắt hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía cô, một người phẫn nộ, một người giễu cợt. . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút cầu xin nhìn Lệ Tước Phong, ý bảo hắn đừng động thủ nữa.
Cô chỉ nhìn chăm chú vào ánh mắt Lệ Tước Phong làm cho ngực Sở Thế Tu xẹt qua đau đớn giống như bị kim châm vậy.
Bây giờ, trong mắt cô. . . . . . chỉ còn lại có Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong khẽ cắn môi, đè xuống cơn tức giận, dùng sức bỏ tay mình xuống.
Áo Sở Thế Tu đã bị hắn kéo nhăn hết cả rồi.
“Họ Sở kia, tôi côi ngươi là anh trai của cô ấy nên sẽ không đánh ngươi!” Lệ Tước Phong khinh miệt nhìn Sở Thế Tu, trong mắt như bốc hỏa.
Hai chữ “anh trai” bị hắn cố ý nhấn mạnh.
Sắc mặt Sở Thế Tu nhất thời cứng đờ, mất đi toàn bộ ánh sáng.
Một ít người trong phòng họp đi ra, thấy thế tất cả đều ngăn ở cửa, mà người dẫn đầu là Cô Tân mặc tây trang rất tươm tất.
Cố Tiểu Ngải kéo kéo ống tay áo Lệ Tước Phong, ý bảo hắn đừng nữa nói nữa.
“Tôi cảnh cáo ngươi! Đừng có tơ tưởng gì đến em ruột mình nữa! Thật ghê tởm!” Trong mắt Lệ Tước Phong có miệt thị, từng chữ từng chữ đùa cợt nói ra.
Sắc mặt Sở Thế Tu càng thêm tái nhợt.
“Lệ Tước Phong. . . . . .” Cố Tiểu Ngải nhíu mi, kéo lấy tay áo Lệ Tước Phong, vì sao hắn nhất định phải nói những lời này chứ. . . . . .
Lệ Tước Phong không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói, “Đã biết rồi! Không nói nữa!”
Cái cô này. . . . . . Hắn đã không đánh người rồi, bất quá nói hai câu mà thôi, cô kích động cái gì chứ.
“Lệ Tước Phong, đến một lúc nào đó tôi sẽ đòi lại tất cả!”
Thật lâu, Sở Thế Tu mới nhìn chằm chằm Lệ Tước Phong nói, tiếng nói của anh vốn rất ôn hòa, giờ phút này lại mang theo một chút thâm độc.
Sửa sang lại áo, Sở Thế Tu thật sâu liếc mắt nhìn Cố Tiểu Ngải một cái, trong mắt khó hiểu, lập tức xoay người rời đi, bóng dáng có chút cứng ngắc.
Hai tay bên hông nắm lại thật chặt nổi cả gân xanh.
Tầm mắt nhìn đến một đống sách trên tay bọn vệ sĩ bên cạnh, trên cùng đó là một quyển《Lý luận sáng tác kịch bản》. . . . . .
Sáng tác kịch bản? !
Cô bắt đầu học đạo diễn sao? Ở bên cạnh Lệ Tước Phong bắt đầu hoàn thành giấc mộng của cô ấy sao? !
Hắn từng hứa hứa hẹn với cô, cô hẳn là quên toàn bộ rồi. . . . . .
Thu hồi tầm mắt lại, Sở Thế Tu đi nhanh lên phía trước, bóng dáng cứng ngắc, mắt nâu xẹt qua một chút thâm độc . . . . . .
. . . . . .
“Đi thôi!”
Trừng mắt nhìn bóng lưng Sở Thế Tu, mặt Lệ Tước Phong bình tĩnh ôm Cố Tiểu Ngải rời đi, thân mình Cố Tiểu Ngải có chút cứng ngắc đi theo hắn.
Vừa rời đi khỏi cửa phòng họp, một giọng nói từ phía sau bọn họ vang lên.
“Tiểu Ngải.”
Nghe giọng nói quen thuộc như vậy, đã từng là ba của cô.
Thân hình Cố Tiểu Ngải cứng đờ, Lệ Tước Phong cảm giác được sự thay đổi của cô, không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Cố Tân lạnh lùng nói, “Tránh ra!”
Võ Giang này thật ngu xuẩn! Đã bảo hắn dẫn Cố Tiểu Ngải đi mua sắm, lại còn để cô ấy chạy đến công ty!
“Sắp đến ngày mở phiên tòa rồi, Tiểu Ngải, con không tham dự sao?” Cố Tân hỏi.
Ba quan tâm . . . . . . cũng chỉ có chuyện này sao?
Ông ấy vẫn muốn trả thù Lương thị trưởng năm xưa đã điều tra ông ấy.
“Sẽ không.” Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, cô sẽ không lại đi tiếp xúc kia một đoạn đi qua. . . . . . Lương Noãn Noãn có ngồi tù hay không, một chút cô cũng không muốn biết.
Chuyện kia đã qua rồi.
Nói xong, Cố Tiểu Ngải đẩy của phòng Tổng giảm đốc ra đi vào.
“Tiểu Ngải. . . . . .” Cố Tân nhíu nhíu mày, muốn đi theo vào trong.
“Không có nghe cô ấy nói sao? !” Lệ Tước Phong ngăn Cố Tân lại, trong mắt cực kỳ lạnh nhạt, “Cố Tân, tôi cảnh cáo ông, về sau không được tìm đến cô ấy nữa! Nếu không đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn!”
Hắn mặc kệ Cố Tân cùng Cố Tiểu Ngải có cùng huyết thống hay không, một người cha ngay cả con gái mình cũng có thể bán đứng căn bản không có tư cách đến quấy nhiễu.
. . . . . .
Thấy Lệ Tước Phong nổi giận, Cố Tân cười làm lành, “Lệ tổng đừng tức giận, tôi chỉ muốn nói vài lời với con gái tôi thôi.”
Ông cũng không muốn trở mặt với Lệ Tước Phong.
“Cô ấy đã không có liên quan gì với ông nữa rồi!” Lệ Tước Phong hờ hững nói.
“Được rồi, có Lệ tổng chiếu cố nó, tôi cũng yên tâm rồi.” Cố Tân vì mình giảng hòa, nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của Cố Tiểu Ngải trong phòng, trầm ổn lên tiếng nói, “Tiểu Ngải, phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt đó, ba đi đây.”
Nói xong, Cố Tân không dây dưa nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Cố Tiểu Ngải đưa lưng về phía cửa, nghe được Cố Tân quan tâm, cái mũi bỗng nhiên chua xót.
Quan tâm như vậy . . . . . . thật dối trá, cô muốn khóc.
“Phanh ——”
Cửa bị đóng lại, phía sau chụp lên một lồng ngực ấm áp rộng lớn.
Lệ Tước Phong từ sau ôm lấy cô, không tiếng động, trong lòng ấm áp truyền đến trên người cô, làm cô ấm áp . . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn, không làm cho nước mắt rớt xuống.
“Ở trước mặt tôi muốn khóc thì cứ khóc đi!” Lệ Tước Phong từ sau ôm cô lên tiếng, giọng điệu mang theo bá đạo lại làm người ta động lòng.
Sushi từ trên tay nháy mắt rơi xuống, Cố Tiểu Ngải xoay người lại ôm hắn, đem mặt nặng nề mà tựa vào trên lồng ngực hắn . . . . . .
Hơi thở của hắn quẩn quanh mũi cô, ngực của hắn, bờ vai của hắn đều làm cho cô đủ cảm giác an toàn.
Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào trong cổ họng nói, “Lệ Tước Phong, về sau. . . . . . chúng ta vĩnh viễn không được lừa dối đối phương nha.”
Cô không muốn mỗi lần đều là đến cuối cùng mới bị báo cho biết cái gì gọi là sự thật. . . . . .
Trước kia, cô vô lực đi thay đổi, cũng đã không muốn đi so đo nữa.
Về sau, Lệ Tước Phong cùng Bảo Bảo là hai người quan trọng nhất đối với cô, cô không chịu nổi lại một lần nữa bị lừa gạt.
“Chỉ cần cô ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ không lừa gạt cô bất cứ cái gì cả!” Lệ Tước Phong trầm giọng cam đoan, một tay ôm cô thật chặt, làm cho cô ấm áp. . . . . .
Giờ khắc này, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy may mắn mình không có rời đi.
Có rất nhiều chuyện nếu thiếu đi một bờ vai này, một mình cô sẽ không chống đỡ được. . . . . .
Một lát, Cố Tiểu Ngải như là nghĩ đến cái gì đó, từ trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu lên, sợ hãi kêu lên một tiếng, “Tôi đã mua sushi!”
“Tôi có mua sushi, anh có muốn ăn hay không?” Cố Tiểu Ngải rời đi ngực của hắn, nhặt sushi thịt nguội lên, thật tốt là bị rơi nhưng không có hỏng đi.
“. . . . . .”
Cái cô này, sắc mặt còn biến hóa rất nhanh.
Hắn còn tưởng rằng cô sẽ bị tổn thương thật lâu. . . . . .
Lệ Tước Phong thật sâu nhìn chằm chằm cô, Cố Tiểu Ngải như là biết hắn đang suy nghĩ gì, miễn cưỡng cười nói, “Bây giờ, tôi đang có Bảo Bảo, không thể đau lòng được.”
Cảm xúc của phụ nữ có thai thực dễ dàng ảnh hưởng đến con, đến lúc đó đứa nhỏ sinh mặt mày buồn bã thì xong đời rồi.
Lệ Tước Phong dùng tay gẩy gẩy mái tóc dài của cô, “Ngu ngốc chết đi.”
Nào có người nào bức mình vui vẻ giống như cô vậy chứ . . . . . .
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải nhìn về phía hắn, lông mày nhíu lại, “Tôi mang sushi cho anh, anh lại nói tôi ngu ngốc sao?”
Cô không nên mua sushi, nên đi mua sắm hoặc là spa, như vậy cũng sẽ không gặp phải ba cùng Sở Thế Tu . . . . . .
“Không có người nào lại vì đứa nhỏ mà miễn cưỡng cười vui như vậy!” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, kéo cô qua hôn lên trán cô một cái, giống như trấn an cô vậy.
Rõ ràng, trong lòng thương cô, nhưng từ miệng Lệ Tước Phong nói ra chính là mang theo khó chịu cùng ngang ngược.