Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 310: Chương 310




Nửa đêm dậy đốt pháo hoa kết cục chính là Cố Tiểu Ngải không ngủ đủ giấc. . . . . . Vốn khi mang thai rất thích ngủ, lần này tinh thần lại không phấn chấn.

“Mệt thì đừng đi học nữa!”

Nhìn Cố Tiểu Ngải ngay cả đổi giày cũng ngáp, Lệ Tước Phong nhịn không được cau mày nói, “Không cần phải làm đạo diễn, cô sinh con xong tôi sẽ đầu tư cho cô đóng phim không được sao? !”

Cô mỗi ngày đi học đều mệt chết đi.

“Tôi cũng phải có căn bản, bằng không thì làm sao mà đóng phim, cũng không phải chụp ảnh.” Cố Tiểu Ngải vuốt vuốt nước mắt trong hai tròng mắt, cúi gập thắt lưng muốn mang giày.

“Đừng nhúc nhích!”

Lệ Tước Phong bỗng nhiên quát bảo cô ngưng hành động lại, nửa quỳ xuống trước mặt cô mang giày cho cô.

Bởi vì mang thai, bây giờ cô đều mang giầy thể thao.

“Cám ơn.” Cố Tiểu Ngải nở nụ cười, nhìn động tác hắn khó khăn, tay trái dường như thông thể nào nhanh nhẹn được, “Cánh tay anh thế nào rồi? Nếu không tôi với anh đi tái khám nha?”

Lệ Tước Phong luôn kháng cự tái khám, nhưng tay trái sử dụng lại hết sức khó khăn, cô thực lo lắng hắn không thể khôi phục lại bình thường.

“Không đi.” Lệ Tước Phong có chút gian nan thay cô mang giày, nâng cánh tay trái lên giật giật, “Không có việc gì cả.”

“Tôi đi cùng anh mà.”

“Cố Tiểu Ngải, cô thật dài dòng!”

“. . . . . .”

Cô đang quan tâm hắn được chứ? Cái tên này. . . . . .

Trường cô học đạo diễn với công ty E.S của hắn là ngược hướng nhau, nhưng mỗi ngày Lệ Tước Phong đều đưa cô đi học trước rồi mới quay về công ty.

Mưa gió cũng không thay đổi.

Cho dù là công ty có cuộc họp đi chăng nữa, Lệ Tước Phong cũng thay đổi toàn bộ, Cố Tiểu Ngải đã nói qua vài lần không cần như vậy, Lệ Tước Phong lại bắt đầu nói: Tôi là Tổng giám đốc, lúc nào tôi vui thì họp, ai dám có ý kiến? !

Kiêu ngạo, ương ngạnh cả đời luôn mà. . . . . .

Như thế cô còn có thể nói cái gì nữa? Hắn nguyện ý đưa cô đến trường, cũng chỉ có thể để cho hắn đưa đi mà thôi.

“Hôm nay học cái gì?” Lệ Tước Phong ôm cô vào trong ngực hỏi.

“Dạ. . . . . .” Cố Tiểu Ngải lấy điện thoại di động ra, mở chương trình học trong ngày cho hắn xem, “Hôm nay, ngoài học lý thuyết ra còn được xem quay phim quảng cáo, học tập một chút.”

“Xem quay phim quảng cáo sao?” Lệ Tước Phong dùng tay xẹt qua màn hình di động, xem thời gian, nếu hắn tan làm trước thì có thể qua đó đón cô, “Quay ở đâu?”

“Phía đông cổ thành bên kia.” Cố Tiểu Ngải tựa vào trong lòng ngực của hắn, cách sau một lúc lâu lại nói, “Không biết đến khi nào thì tôi mới có thể quay một tác phẩm của mình đây.”

Cho dù là một đoạn quảng cáo nhỏ cũng được. . . . . .

Cũng có thể kí tên lên tác phẩm của mình.

“Cô muốn quay bất cứ khi nào cũng được.” Lệ Tước Phong hoàn toàn không biết đây là cái vấn đề gì, đóng phim hoặc là phim truyền hình thì điều quan trọng nhất đúng là tiền. . . . . .

Có tiền thì nào là trang phục đẹp, cảnh quay cùng với một ngôi sao lớn cũng có thể mời đến.

Mà cái hắn - Lệ Tước Phong không thiếu cũng là tiền, chuyện này có cái gì phải lo lắng.

“Tôi muốn dựa vào chính mình.” Cố Tiểu Ngải không cần nghĩ ngợi trả lời, dùng tiền là có thể thành một đạo diễn, đương nhiên Lệ Tước Phong có năng lực này, nhưng cách giấc mộng của cô quá xa.

“Bướng bỉnh!” Lệ Tước Phong tổng kết cho cô một chữ.

Xe dừng ở cửa trường học, Cố Tiểu Ngải vừa xuống xe lại bị Lệ Tước Phong kéo trở về, nụ hôn dài qua đi mới buông cô ra.

“Ở trường học phải nói cho người khác biết là cô đã có bạn trai rồi, biết chưa? !”

Nhìn chằm chằm môi cô bị hôn đến sưng vù, mắt Lệ Tước Phong thâm trầm, ý vẫn chưa hết liếm liếm môi mỏng nói, tiếng nói gợi cảm khàn khàn.

. . . . . .

Còn cần phải nói sao? !

Mỗi ngày, đều cho Võ Giang cùng vài vệ sĩ đứng chờ ở cửa trường học . . . . . .

“Các cô ấy đều coi tôi bị bao nuôi rồi.” Cố Tiểu Ngải có chút bất đắc dĩ nói, cũng bởi vì như vậy, cô ...ở trong trường học này một người bạn cũng đều không có, thậm chí bị xa lánh.

May mắn, mục đích của cô là muốn học đạo diễn, cũng không có tâm tư đi kết bạn.

“Tốt lắm!” Nghe vậy, Lệ Tước Phong nhíu mày, đưa tay nhéo nhéo người của cô, vừa lòng nói, “Như vậy sẽ không có người nào dám quấy nhiễu người yêu của tôi!”

Cô trời sinh đã có gương mặt thanh thuần, đáy mắt lại mang theo một phần kiêu ngạo, làm cho đàn ông đều muốn chinh phục.

Nếu thật bị người khác nhắm vào, không phải hắn thực lỗ vốn rồi sao? !

“. . . . . .”

Hắn còn nói tốt lắm. . . . . . Tốt cái gì.

Cố Tiểu Ngải đi ra khỏi xe đóng cửa lại, xe Lệ Tước Phong lập tức đi về phía trước, ngoài cửa trường có mấy bạn học thấy thế lại nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: nhìn xem, chỉ là một người phụ nữ được nuôi dưỡng mà thôi. . . . . .

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải xoay người định đi vào cửa trường, một chiếc xe thể thao nữ màu đỏ rực dừng ở trước mặt cô, Cố Tiểu Ngải theo bản năng lui ra phía sau từng bước, nhíu chặt mi lại.

“Tiểu Ngải!”

Một giọng nói cực kỳ sung sướng từ trên xe truyền đến.

Cố Tiểu Ngải nhìn về phía cô gái ngồi chỗ tay lái, mặc một bộ trang phục thoải mái màu hồng nhạt, dáng người có lồi có lõm, một mái tóc dài nhuộm màu socola, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, đôi mắt tỏa sáng, cả người rạng rỡ như ánh mặt trời.

Là Linh Mộc Nại Nại.

Tại sao cô ta lại ở chỗ này?

Mắt Cố Tiểu Ngải thản nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Linh Mộc Nại Nại quá mức sáng lạn, nghĩ tới cái ngày ở văn phòng, bộ dáng Linh Mộc Nại Nại xông lên hôn Lệ Tước Phong . . . . . .

Trong lòng Cố Tiểu Ngải không thoải mái.

Cô còn tưởng rằng Linh Mộc Nại Nại sẽ biến mất khỏi thế giới của cô rồi.

“Lệ Tước Phong đã đi rồi.” Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, nếu Linh Mộc Nại Nại muốn đuổi theo Lệ Tước Phong thì cô ấy đã bỏ lỡ rồi.

“Gần đây, anh ấy cũng không chịu gặp tôi!” Linh Mộc Nại Nại cong môi đỏ chót lên, một đôi mắt to có khổ sở, “Mỗi lần tôi đến E.S đều bị đuổi ra!”

Nghe vậy, trên mặt Cố Tiểu Ngải không biểu hiện ra cái gì, đáy lòng lại nhịn không được vui vẻ hơn.

Linh Mộc Nại Nại đi tìm Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong đuổi cô ấy đi ra ngoài?

Coi như Lệ Tước Phong biết giữ lời hứa . . . . . .

“Thật không? Tốt lắm, cũng không liên quan đến tôi, tạm biệt.” Cố Tiểu Ngải hờ hững nói, xoay người rời đi.

Trên người Linh Mộc Nại Nại như ánh mặt trời rực rỡ, thiện lương thật khó làm cho người ta kháng cự . . . . . . Cố Tiểu Ngải không quá mức chán ghét cô ấy, nhưng không thể làm bạn với người phụ nữ đã từng có quan hệ cùng Lệ Tước Phong.

Cô - Cố Tiểu Ngải không có rộng lượng đến như vậy.

“Tiểu Ngải, bây giờ cô ở cùng một chỗ với A Phong sao? Cô không cho anh ấy tiếp xúc với cô gái nào khác sao? !” Linh Mộc Nại Nại bỗng nhiên giương giọng hỏi, các bạn học bên cạnh đang đi vào nghe vậy người người đều xoay đầu lại nhìn.

“. . . . . .”

Linh Mộc Nại Nại này giúp cô tìm phiền toái sao? !

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nghiêm mặt xoay đầu lại, Linh Mộc Nại Nại dựa vào trên cửa xe mở một đôi mắt to vô hại nhìn chằm chằm cô.

“Linh Mộc, anh ấy là bạn trai của tôi! Phiền toái cô dời mục tiêu đi.” Cố Tiểu Ngải lạnh giọng nói xong liền xoay người lại muốn đi, Linh Mộc Nại Nại lập tức lại nói, “Tiểu Ngải, cô sợ anh ấy bị người khác cướp đi sao? !”

“Cô rất muốn đoạt lấy sao?” Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi lại.

“Không phải đoạt, là cạnh tranh công bằng.” Linh Mộc Nại Nại nháy một đôi mắt xinh đẹp rực rỡ, lộ ra một chút đơn thuần, “Nhưng cô lại không cho anh ấy tiếp xúc với người khác, như vậy cô rất ích kỷ.”

. . . . . .

Ích kỷ?

Cô không để cho bạn trai mình tiếp xúc với những phụ nữ khác quá giới hạn là ích kỷ sao?

“Linh Mộc, tôi không cần cô tới dạy tôi cách yêu như thế nào.” Giọng điệu Cố Tiểu Ngải cực kỳ lạnh nhạt, “Cô không cần tiếp tục ở trước cửa trường học của tôi lớn tiếng nữa, làm ơn rời đi cho.”

Nói xong, Cố Tiểu Ngải xoay người rời đi.

Ánh mắt khác thường chung quanh càng ngày càng nhiều. . . . . . Làm cho cả người cô không được tự nhiên.

Cố Tiểu Ngải định đi nhanh hơn, Linh Mộc Nại Nại lại ở sau lưng cô la lớn, “Tiểu Ngải, cô cho là cô giữ lấy anh ấy như vậy thì tình cảm của cô với A Phong có thể tồn tại mãi mãi sao? !”

. . . . . .

Linh Mộc này vẫn chưa xong nữa sao? !

Cố Tiểu Ngải quay ngược trở lại lạnh lùng nhìn về phía mặt không phục của Linh Mộc Nại Nại, cúi người tới gần mặt của Linh Mộc Nại Nại, nhỏ giọng nói, “Vậy cô tới đây nói cho tôi những lời này là muốn cho tôi không chiếm lấy Lệ Tước Phong sao? Nhưng Linh Mộc này, cô cho là Lệ Tước Phong còn để ý đến cô sao? !”

“. . . . . . cô.” Vẻ mặt như ánh mặt trời của Linh Mộc Nại Nại lập tức ảm đạm xuống, ủy khuất mà tức giận trừng mắt nhìn cô, “Tiểu Ngải, cô nói chuyện cũng quá đả thương người đó! Tôi đã cho rằng chúng ta là bạn!”

“Bạn bè bình thường sẽ không tơ tưởng đến bạn trai của đối phương đâu.” Cố Tiểu Ngải hờ hững nói.

Hơn nữa, Chu Chỉ Nghi mới là bạn thân của cô, Linh Mộc Nại Nại. . . . . . vĩnh viễn khó có khả năng.

“Tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng thôi!” Linh Mộc Nại Nại kiên trì với lý luận của mình, “Tôi quay về Nhật Bản một thời gian, cô liền nhân cơ hội chiếm lấy A Phong!”

. . . . . .

“Linh Mộc Nại Nại, tôi nói lại lần nữa nhé, bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi!” Cố Tiểu Ngải nói từng chữ một, “Anh ấy sẽ chỉ để ý đến cô với một lý do duy nhất là anh ấy đã chơi đùa với cô xong rồi!”

Linh Mộc Nại Nại kia bị cô nói những lời không muốn nghe.

“Cô. . . . . .” Linh Mộc Nại Nại bị nghẹn nói không nên lời, nổi cáu lên nói, “Cô cũng chỉ biết hiện tại thôi, về sau anh ấy là bạn trai của ai thì còn chưa chắc đâu.”

“Phải không? Vậy thì chờ xem.”

Cố Tiểu Ngải xoay người đi thẳng, vì sao cô phải ở trước cửa trường học tranh luận cùng Linh Mộc Nại Nại này. . . . . .

“Tình cảm của các người không có điểm chung, A Phong sẽ không kết hôn với cô đâu!” Linh Mộc Nại Nại bỗng dưng nói thêm.

Cố Tiểu Ngải ngớ người ra, rất nhanh khôi phục lại như thường, “Không cần cô phải quan tâm.”

“Lệ gia là gia tộc lớn, chắc chắn sẽ không cưới cô vào cửa!” Linh Mộc Nại Nại trịnh trọng nói, “Tôi dám thề, A Phong nhất định sẽ không cầu hôn với cô!”

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải trong lúc nhất thời không nói nên lời.

“Tiểu Ngải, bây giờ cô chỉ ở cùng với A Phong mà thôi, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không cưới cô, như vậy còn không bằng cô sớm rút lui đi, đi tìm tình yêu chân chính thích hợp với mình.” Linh Mộc Nại Nại tiếp tục nói, một bộ dáng như chính nghĩa nói tốt cho cô vậy.

. . . . . .

Cô nên đi tìm tình yêu thích hợp với mình sao? !

Bây giờ, cô mới là bạn gái của Lệ Tước Phong . . . . . Linh Mộc có phải tự cho là đúng hay không? !

“Đây là chuyện của chúng tôi, không cần người ngoài để ý tới!”

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, xoay người muốn đi, Linh Mộc Nại Nại vừa muốn mở miệng, “Tiểu Ngải. . . . . .”

“Câm miệng! Tình cảm của tôi với anh ấy không cần tới cô mở miệng!”

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng liếc nhìn Linh Mộc Nại Nại một cái, có chút dùng sức nói, ánh mắt bén nhọn, Linh Mộc Nại Nại bị cô đột nhiên mạnh mẽ dọa.

Cố Tiểu Ngải xoay người rời đi.

Lần này, Linh Mộc Nại Nại không dám lớn tiếng nói chút gì nữa. . . . . .

Cố Tiểu Ngải có chút dùng sức hô hấp, bây giờ quan hệ giữa cô và Lệ Tước Phong không phải tốt lắm sao? Vì sao một đám người đều nhận định Lệ Tước Phong sẽ không cưới cô. . . . . .

Lệ Tước Phong vì cô mà tự bắn mình hai phát súng, làm sao có thể bởi vì môn đăng hộ đối mà không cưới mình được. . . . . .

Gia tộc Lệ gia không chấp nhận cô, chuyện đó chưa từng là trở ngại.

Nhưng Lệ Tước Phong. . . . . . sẽ không thể không cưới cô.

Không có cầu hôn, nhưng có lẽ hắn có ý nghĩ của riêng mình, chẳng lẽ muốn cô buộc hắn cầu hôn sao?

Tự mình trấn an tâm lý của chính mình rất nhiều rồi nhưng trong lòng Cố Tiểu Ngải vẫn rất bối rối, bối rối đến nỗi nói không nên lời . . . . . .

Có thể giữa con trai và con gái không giống nhau, con gái tới một độ tuổi nhất định sẽ nghĩ đến hôn nhân, còn đàn ông thì không phải vậy, kết hôn hay không kết hôn đối với Lệ Tước Phong cũng không phải quan trọng như vậy. . . . . .

Bọn họ đã ở cùng một chỗ rồi, trong bụng của cô còn có con của hắn, bọn họ chỉ còn thiếu giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.

Chỉ cần hắn chỉ yêu một mình cô, chỉ cần bên cạnh hắn-Lệ Tước Phong không có người phụ nữ khác, không vượt quá giới hạn thì kết hôn hay không kết hôn còn phải phân biệt sao?

Thật sự có khác biệt sao?

Cố Tiểu Ngải để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có khác biệt, cô cũng không bị người khác nói, tâm liền nặng trĩu . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.