“A?” Trương Thiên thành sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Linh Mộc Nại Nạiđang đi tới phía sau cô, lập tức cười nói, “Có phải ngày hôm qua mắng cô hai câu nên không thoải mái hay không ? Làm việc chính là như vậy, nào có người nào ngay từ đầu không sai, không chịu bị mắng? Hôm nay,cô biểu hiện tốt lắm.”
“Thực xin lỗi, đạo diễn, tôi đã quyết định rồi.”
Cố Tiểu Ngải cố chấp nói.
Nếu như là cô làm việc xảy ra vấn đề chịu mắng bị chỉ trích, cô cũng sẽ không thốt ra một tiếng, nhưng cả ngày đối mặt Linh Mộc Nại Nại, cô sẽ bị phiền đến chết.
“Chị Tiểu Ngải, đừng đi. . . . . .” Linh Mộc Nại Nại đi tới nắm lấy cánh tay cô, “Tôi biết hai ngày naychị làm việc rất không nhưý, như vậy đi, tôi nói các cô ấy xin lỗi chị được không?”
Cố Tiểu Ngải đẩy tay Linh Mộc Nại Nại ra.
Linh Mộc Nại Nại dẫn mấy người diễn vai cung nữ tới, các cô ấy đứng ở trước mặt Cố Tiểu Ngải cúi đầu xin lỗi, “Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải, thực xin lỗi.”
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn về phía Linh Mộc Nại Nại cười , “Cô có thể để cho các cô ấy xin lỗi?”
Ngụ ý, cô có thể cho các cô ấy xin lỗi, vậy cũng là nói, chuyện lúc trước cũng là cô ta an bài. . . . . .
Nếu không, các cô ấy làm sao có thể nghe lời như vậy, nói xin lỗi liền xin lỗi.
Nụ cười của Linh Mộc Nại Nại trở nên có chút xấu hổ, “Chúng tôichỉ là bạn chung lớp thôi, tôi cùng các cô ấy rất dễ nói chuyện.”
“Thật không?”
Cố Tiểu Ngải cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin, chuyển mắt nhìn về phía đạo diễn, “Tôi kiên trì muốn từ chức, thực xin lỗi.”
Cố Tiểu Ngải đang muốn đi, Linh Mộc Nại Nại nóng nảy lên, nhìn mấy diễn viên đóng vai cung nữ hiên ngang lẫm liệt nói, “Các cô xem các cô làm gì kìa, chị Tiểu Ngải căn bản không tha thứ cho các cô, các côđuổi chịTiểu Ngải ra khỏi tổ kịch, lương tâm không bịcắn rứt sao? !”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không muốn thấy Linh Mộc Nại Nại làm dáng, xoay người muốn đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến vài tiếng vang nặng nề.
“Phanh ——”
“Phanh ——”
Cố Tiểu Ngải vừa quay đầu lại, thấy mấy diễn viên đóng vai cung nữ kia toàn bộ quỳ trên mặt đất, khoa trương hướng cô dập đầu, “Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải. Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải.”
“Các cô đang làm gì vậy? !” Cố Tiểu Ngải khiếp sợ cực kỳ.
“Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải. Chị Tiểu Ngải, chúng tôi sai rồi! Chị tha thứ cho chúng tôi đi, nghìn vạn lần chớ đi!” Các diễn viên đóng vai cung nữ không hề tôn nghiêm quỳ trên mặt đất liều mạng hướng cô dập đầu.
Những người khác trong tổ kịch nhìn thấy tình thếnhư vậy đều đi tới vây xem.
“Các cô đứng lên đi!” Giọng nói Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt mà cứng rắn nói, có lầm hay không, cô bây giờ đã chết rồi sao? Muốn các cô ấy dập đầu bái tế? Mấy người này là biểu diễn kỹ sảo sao?
Thái độ đối với cô trước sau khác nhau như vậy.
“Chị Tiểu Ngải không tha thứ chúng tôi tuyệt đối không đứng lên.”
“Đúng vậy, tôi hèn hạ, không nên nói cô không đủ tư cách làm trợ lý hiện trường, không nên nói côđượcđại gia bao dưỡng .”
“Tôi không nên hắt dầu, tôi hạ lưu!”
“Tôi hôm nay không nên đẩy chị Tiểu Ngải, tôi đê tiện vô sỉ.”
“. . . . . .”
Nói xong, mấy diễn viên đóng vai cung nữ bắt đầu tátvào miệng mình, từng tiếng tát một vang lên, trên mặt thanh túin lên rõ ràng năm ngón tay hồng ấn.
Có lầm hay không? !
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn tất cả, lập tức kinh ngạc nhìn về phíaLinh Mộc Nại Nạibên cạnh, Linh Mộc Nại Nại đứng ở đầu hàng vì các cô ấy xin tha thứ, giọng nóiyếu đuối , “Đúng vậy, chị Tiểu Ngải, chịở lại đi, các cô ấybiết sai rồi.”
. . . . . .
Bây giờ là cô quá đáng sao?
Cô chính là muốn từ chức mà thôi, còn có người buộc không cho phép từ chức? !
Một người trong tổ kịch thấy thế cũng qua cầu tình, “Đúng vậy, Tiểu Ngải, cô xem này mấy cô ấy đều quỳ xuống, côhãy tha thứ cho các cô ấy đi.”
“Côbảo các cô ấy đứng lên đi.”
. . . . . .
Bây giờ thành cô bắtcác cô ấy quỳ sao? !
Cố Tiểu Ngải ở trước mặt bao người, nhìn chằm chằm mấy diễn viên đóng vai cung nữ kia quỳ trên mặt đất liều mạng đánh mình một bạt tai, chỉ có thể không giải quyết được gì. . . . . . Không tiếp tục nói việc từ chức nữa.
“Cám ơn chị Tiểu Ngải!”
“Cám ơn chị Tiểu Ngải. . . . . .”
Mấy diễn viên đóng vai cung nữ đều che mặt rời đi, mang theo tiếng khóc lóc.
“Được rồi được rồi, chuẩn bị một chút!” Đạo diễn vỗ tay một cái giơ kịch bản hô to.
“Thật tốt quá, chị Tiểu Ngải.” Linh Mộc Nại Nại vui vẻ đi tới ôm cánh tay Cố Tiểu Ngải, “Cô không đi thì tốt rồi, tôithấycôrất thích công việc này, đừng vì các cô ấy tổn hại sức khoẻ của mình.”
Cô tức giận không phải là vì mấy người kia. . . . . .
“Buông tay.” Cố Tiểu Ngải đẩy tay Linh Mộc Nại Nại ra, “Các cô tốt nhất không nên lại làm cái gì lén lút.”
“Tôi cam đoan các cô ấy sẽ không .”
“Người nên cam đoan chính là cô.”
Cô cũng không phải người mù, mấy người kia chính là nghe Linh Mộc Nại Nại nói .
*************************
Tổ kịch hôm nay kết thúc công việctrước thời gian, Cố Tiểu Ngải ngồi vào trong xe, tài xế vội hỏi, “Cố tiểu thư, về nhà hay đi mua sắm?”
Cố Tiểu Ngải trầm mặc nói, “Đi tới E.S”
Nhiều ngày cô chưa tới công ty hắn, hôm nay cũng là ngày điều trị, nhưng cô biết. . . . . . Hắn nhất định sẽ không đi.
Cầm kịch bảncùng lịch làm việc ngày mai trên tay, Cố Tiểu Ngải lật hai trang, nhưng một chữ cũng chưa xem.
Lệ Tước Phong đối với cô ảnh hưởng quá lớn, cô đã không có cách nào làm việc cho tốt.
Xe đến E.Sthì dừng lại, tài xế vội vàng đổ xe, Cố Tiểu Ngải thu hồi văn kiệntrên tay, ngướcmắt nhìn.
Chỉ thấy Lệ Tước Phong cùng Võ Giang được bảo vệ đi ra cửa chínhE.S, vừa vươn tay đem áo ba-đờ-xuy mặc vào, động tác tiêu sái, không kềm chế được.
Võ Giang tiến lên mở cửa, Lệ Tước Phong ngồi xuống, mấy chiếc xe hơi màu đen có rèm chạy như bay. . . . . .
Tài xếxoay người liền cởi bỏ dây an toàn, Cố Tiểu Ngải nhìn xe rời đi, dường như là không cần nghĩ ngợi nói, “Anh đem xe đi đậu đi, tôi đến tiệm cà phê đối diện mua hai ly cà phê rồi sẽ vào.”
“Vâng, Cố tiểu thư.”
Cố Tiểu Ngải bước nhanh xuống xe, nhìn tài xế cùng bọn vệ sĩ đồng loạt rời đi, vội vàng ngồi vào chiếc tắc xi đậu bên lề đường, “Làm ơn đuổi theo mấy chiếc Rolls-Royce kia.”
“Tiểu thư. . . . . . Bọn họ là Rolls-Royce, xe tôi là xe không chính hiệu,cô quá coi trọng xe tôi rồi. Hơn nữa bọn họ đã đi một đoạn rồi.” Tài xế xe taxi vẻ mặt buồn bực nói.
“Đã làm phiền anh! Tôitrả gấp đôi tiền xe.”
Cố Tiểu Ngải cấp bách nói, tài xế xe taxi nghe nói như thế liền lái xe đi, vượt lên phía trước đuổi theo.
Cố Tiểu Ngải nhìn phía trước thấy xe hơi màu đen, liền thở hổn hển có chút cấp bách.
Cô không biết vì sao mình muốn đuổi theo, cô có bao nhiêu sợ nhìn những hình ảnh mình không muốn thấy, cô sợ hãi nhìn thấy hắn đi vụng trộm với một phụ nữ khác. . . . . .
Nhưng chân tướng chính là chân tướng, cô một ngày nào đó cũng phải biết.
Cô muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được bao nhiêu ngày. . . . . .
Tài xế xe taxi ở giữa dòng xe đuổi theo chiếc xe Rolls-Royce, có thể là Rolls-Royce thật sự rất nổi bật, hắn đuổi theo thật lâu đều không có mất dấu. . . . . .
Xe taxi vẫn đuổi theo xe trước mặt giữa quốc lộ trống trãi, bỗng dưng, phía trước một chiếc xe hơi có rèm che ngừng lại, chỉ thấy vài hộ vệ trong xe bước ra.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
Diễn đàn Lê Quý Đôn Confession! Confession!! Confession!!!
Có bài mới Hôm qua, 20:16
Hình đại diện của thành viên
nhipmusic
Thành viên mới
Thành viên mới
Ngày tham gia: 12.12.2017, 15:07
Bài viết: 5
Được thanks: 3 lần
Điểm: 8.6
Có bài mới Re: [Hiện đại] Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch - Ngân Tiểu Bảo - Điểm: 10
Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách!
Chương 329:
“A?” Trương Thiên thành sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Linh Mộc Nại Nạiđang đi tới phía sau cô, lập tức cười nói, “Có phải ngày hôm qua mắng cô hai câu nên không thoải mái hay không ? Làm việc chính là như vậy, nào có người nào ngay từ đầu không sai, không chịu bị mắng? Hôm nay,cô biểu hiện tốt lắm.”
“Thực xin lỗi, đạo diễn, tôi đã quyết định rồi.”
Cố Tiểu Ngải cố chấp nói.
Nếu như là cô làm việc xảy ra vấn đề chịu mắng bị chỉ trích, cô cũng sẽ không thốt ra một tiếng, nhưng cả ngày đối mặt Linh Mộc Nại Nại, cô sẽ bị phiền đến chết.
“Chị Tiểu Ngải, đừng đi. . . . . .” Linh Mộc Nại Nại đi tới nắm lấy cánh tay cô, “Tôi biết hai ngày naychị làm việc rất không nhưý, như vậy đi, tôi nói các cô ấy xin lỗi chị được không?”
Cố Tiểu Ngải đẩy tay Linh Mộc Nại Nại ra.
Linh Mộc Nại Nại dẫn mấy người diễn vai cung nữ tới, các cô ấy đứng ở trước mặt Cố Tiểu Ngải cúi đầu xin lỗi, “Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải, thực xin lỗi.”
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn về phía Linh Mộc Nại Nại cười , “Cô có thể để cho các cô ấy xin lỗi?”
Ngụ ý, cô có thể cho các cô ấy xin lỗi, vậy cũng là nói, chuyện lúc trước cũng là cô ta an bài. . . . . .
Nếu không, các cô ấy làm sao có thể nghe lời như vậy, nói xin lỗi liền xin lỗi.
Nụ cười của Linh Mộc Nại Nại trở nên có chút xấu hổ, “Chúng tôichỉ là bạn chung lớp thôi, tôi cùng các cô ấy rất dễ nói chuyện.”
“Thật không?”
Cố Tiểu Ngải cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin, chuyển mắt nhìn về phía đạo diễn, “Tôi kiên trì muốn từ chức, thực xin lỗi.”
Cố Tiểu Ngải đang muốn đi, Linh Mộc Nại Nại nóng nảy lên, nhìn mấy diễn viên đóng vai cung nữ hiên ngang lẫm liệt nói, “Các cô xem các cô làm gì kìa, chị Tiểu Ngải căn bản không tha thứ cho các cô, các côđuổi chịTiểu Ngải ra khỏi tổ kịch, lương tâm không bịcắn rứt sao? !”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không muốn thấy Linh Mộc Nại Nại làm dáng, xoay người muốn đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến vài tiếng vang nặng nề.
“Phanh ——”
“Phanh ——”
Cố Tiểu Ngải vừa quay đầu lại, thấy mấy diễn viên đóng vai cung nữ kia toàn bộ quỳ trên mặt đất, khoa trương hướng cô dập đầu, “Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải. Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải.”
“Các cô đang làm gì vậy? !” Cố Tiểu Ngải khiếp sợ cực kỳ.
“Thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải. Chị Tiểu Ngải, chúng tôi sai rồi! Chị tha thứ cho chúng tôi đi, nghìn vạn lần chớ đi!” Các diễn viên đóng vai cung nữ không hề tôn nghiêm quỳ trên mặt đất liều mạng hướng cô dập đầu.
Những người khác trong tổ kịch nhìn thấy tình thếnhư vậy đều đi tới vây xem.
“Các cô đứng lên đi!” Giọng nói Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt mà cứng rắn nói, có lầm hay không, cô bây giờ đã chết rồi sao? Muốn các cô ấy dập đầu bái tế? Mấy người này là biểu diễn kỹ sảo sao?
Thái độ đối với cô trước sau khác nhau như vậy.
“Chị Tiểu Ngải không tha thứ chúng tôi tuyệt đối không đứng lên.”
“Đúng vậy, tôi hèn hạ, không nên nói cô không đủ tư cách làm trợ lý hiện trường, không nên nói côđượcđại gia bao dưỡng .”
“Tôi không nên hắt dầu, tôi hạ lưu!”
“Tôi hôm nay không nên đẩy chị Tiểu Ngải, tôi đê tiện vô sỉ.”
“. . . . . .”
Nói xong, mấy diễn viên đóng vai cung nữ bắt đầu tátvào miệng mình, từng tiếng tát một vang lên, trên mặt thanh túin lên rõ ràng năm ngón tay hồng ấn.
Có lầm hay không? !
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn tất cả, lập tức kinh ngạc nhìn về phíaLinh Mộc Nại Nạibên cạnh, Linh Mộc Nại Nại đứng ở đầu hàng vì các cô ấy xin tha thứ, giọng nóiyếu đuối , “Đúng vậy, chị Tiểu Ngải, chịở lại đi, các cô ấybiết sai rồi.”
. . . . . .
Bây giờ là cô quá đáng sao?
Cô chính là muốn từ chức mà thôi, còn có người buộc không cho phép từ chức? !
Một người trong tổ kịch thấy thế cũng qua cầu tình, “Đúng vậy, Tiểu Ngải, cô xem này mấy cô ấy đều quỳ xuống, côhãy tha thứ cho các cô ấy đi.”
“Côbảo các cô ấy đứng lên đi.”
. . . . . .
Bây giờ thành cô bắtcác cô ấy quỳ sao? !
Cố Tiểu Ngải ở trước mặt bao người, nhìn chằm chằm mấy diễn viên đóng vai cung nữ kia quỳ trên mặt đất liều mạng đánh mình một bạt tai, chỉ có thể không giải quyết được gì. . . . . . Không tiếp tục nói việc từ chức nữa.
“Cám ơn chị Tiểu Ngải!”
“Cám ơn chị Tiểu Ngải. . . . . .”
Mấy diễn viên đóng vai cung nữ đều che mặt rời đi, mang theo tiếng khóc lóc.
“Được rồi được rồi, chuẩn bị một chút!” Đạo diễn vỗ tay một cái giơ kịch bản hô to.
“Thật tốt quá, chị Tiểu Ngải.” Linh Mộc Nại Nại vui vẻ đi tới ôm cánh tay Cố Tiểu Ngải, “Cô không đi thì tốt rồi, tôithấycôrất thích công việc này, đừng vì các cô ấy tổn hại sức khoẻ của mình.”
Cô tức giận không phải là vì mấy người kia. . . . . .
“Buông tay.” Cố Tiểu Ngải đẩy tay Linh Mộc Nại Nại ra, “Các cô tốt nhất không nên lại làm cái gì lén lút.”
“Tôi cam đoan các cô ấy sẽ không .”
“Người nên cam đoan chính là cô.”
Cô cũng không phải người mù, mấy người kia chính là nghe Linh Mộc Nại Nại nói .
*************************
Tổ kịch hôm nay kết thúc công việctrước thời gian, Cố Tiểu Ngải ngồi vào trong xe, tài xế vội hỏi, “Cố tiểu thư, về nhà hay đi mua sắm?”
Cố Tiểu Ngải trầm mặc nói, “Đi tới E.S”
Nhiều ngày cô chưa tới công ty hắn, hôm nay cũng là ngày điều trị, nhưng cô biết. . . . . . Hắn nhất định sẽ không đi.
Cầm kịch bảncùng lịch làm việc ngày mai trên tay, Cố Tiểu Ngải lật hai trang, nhưng một chữ cũng chưa xem.
Lệ Tước Phong đối với cô ảnh hưởng quá lớn, cô đã không có cách nào làm việc cho tốt.
Xe đến E.Sthì dừng lại, tài xế vội vàng đổ xe, Cố Tiểu Ngải thu hồi văn kiệntrên tay, ngướcmắt nhìn.
Chỉ thấy Lệ Tước Phong cùng Võ Giang được bảo vệ đi ra cửa chínhE.S, vừa vươn tay đem áo ba-đờ-xuy mặc vào, động tác tiêu sái, không kềm chế được.
Võ Giang tiến lên mở cửa, Lệ Tước Phong ngồi xuống, mấy chiếc xe hơi màu đen có rèm chạy như bay. . . . . .
Tài xếxoay người liền cởi bỏ dây an toàn, Cố Tiểu Ngải nhìn xe rời đi, dường như là không cần nghĩ ngợi nói, “Anh đem xe đi đậu đi, tôi đến tiệm cà phê đối diện mua hai ly cà phê rồi sẽ vào.”
“Vâng, Cố tiểu thư.”
Cố Tiểu Ngải bước nhanh xuống xe, nhìn tài xế cùng bọn vệ sĩ đồng loạt rời đi, vội vàng ngồi vào chiếc tắc xi đậu bên lề đường, “Làm ơn đuổi theo mấy chiếc Rolls-Royce kia.”
“Tiểu thư. . . . . . Bọn họ là Rolls-Royce, xe tôi là xe không chính hiệu,cô quá coi trọng xe tôi rồi. Hơn nữa bọn họ đã đi một đoạn rồi.” Tài xế xe taxi vẻ mặt buồn bực nói.
“Đã làm phiền anh! Tôitrả gấp đôi tiền xe.”
Cố Tiểu Ngải cấp bách nói, tài xế xe taxi nghe nói như thế liền lái xe đi, vượt lên phía trước đuổi theo.
Cố Tiểu Ngải nhìn phía trước thấy xe hơi màu đen, liền thở hổn hển có chút cấp bách.
Cô không biết vì sao mình muốn đuổi theo, cô có bao nhiêu sợ nhìn những hình ảnh mình không muốn thấy, cô sợ hãi nhìn thấy hắn đi vụng trộm với một phụ nữ khác. . . . . .
Nhưng chân tướng chính là chân tướng, cô một ngày nào đó cũng phải biết.
Cô muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được bao nhiêu ngày. . . . . .
Tài xế xe taxi ở giữa dòng xe đuổi theo chiếc xe Rolls-Royce, có thể là Rolls-Royce thật sự rất nổi bật, hắn đuổi theo thật lâu đều không có mất dấu. . . . . .
Xe taxi vẫn đuổi theo xe trước mặt giữa quốc lộ trống trãi, bỗng dưng, phía trước một chiếc xe hơi có rèm che ngừng lại, chỉ thấy vài hộ vệ trong xe bước ra.