Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 32: Chương 32




Cố Tiểu Ngải nhìn mọi nơi xung quanh, trong phòng trang bị một phòng tắm lớn, một cái thư phòng, trên giá sách mang chút riêng tư, "Kỳ thật, tôi cảm thấy trang hoàng ở phòng này cùng với tính cách của anh là trái ngược hoàn toàn."

Loại phong cách châu Âu xa hoa mang theo nhu hòa, cùng Lệ Tước Phong một chút cá tính cuồng vọng kiêu ngạo cũng không giống nhau.

Trong tưởng tượng của cô, phòng ở của Lệ Tước Phong chỉ đơn giản hai màu trắng đen tương phản, sạch sẽ lưu loát mà khí phách.

"Anh tôi mua cho tôi, tôi vẫn không đổi." Lệ Tước Phong đứng dựa lưng vào tường, nhìn cô đánh giá, cảm thấy hứng thú với phòng ngủ của hắn sao?

Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, hình như đây là lần đầu tiên cô nghe hắn đề cập người nhà.

Nói như vậy, trong gian phòng đều là ảnh chụp hắn một mình , hơn nữa mỗi tấm ảnh đều lộ ra mặt anh tuấn, ngay cả ảnh chụp cùng người nhà đều không có, có vẻ cô đơn.

"Trung tâm kinh tế của Lệ gia là ở châu Âu, anh làm sao có thể một người đến châu Á phát triển?" Cố Tiểu Ngải tò mò hỏi.

Giống trên TV diễn như vậy, công tử nhà giàu không thích sự quản thúc của gia đình, bay trở về châu Á phát triển, thể hiện một chút bản lãnh của mình?

Mắt Lệ Tước Phong buồn bã, mặt bỗng nhiên lạnh lùng đáng sợ.

Ách. . . . . .Có phải cô nói sai cái gì không?

Hắn không thích người khác hỏi đến chuyện riêng sao?

Cố Tiểu Ngải không thích truy nguyên nhân, nói sang chuyện khác, "Anh bài trí đều rất thâm thúy."

"Đi tham quan xong rồi sao?" Lệ Tước Phong thấp giọng hỏi, tiến lên ôm lấy cô, đem cô ôm đến trên bàn học, tay cởi bỏ áo tắm trên người cô, cúi thân mình xuống khẩn cấp chiếm ngự ở nơi mềm mại của cô, trằn trọc hôn. . . . . .

"Ưhm. . . . . ."

Toàn thân một hồi run rẩy, toàn thân không tự chủ ngâm lên.

"Cố Tiểu Ngải, tôi đem dạy dỗ cô thành một phụ nữ chân chính ." Nghe được âm thanh mê hoặc của cô, Lệ Tước Phong cười tà nói.

". . . . . ." Cố Tiểu Ngải hai tay vô lực bấu víu trên bàn học, mang chút thanh âm dục vọng khẽ run, "Anh có thể không nói lời nào không."

Cái gì gọi là hắn đem cô dạy dỗ thành một phụ nữ chân chính? Nàng vốn chính là.

Chính là vốn sạch sẽ, mà hiện tại. . . . . . ô uế.

"Được, tôi không nói, tôi chỉ nghe cô rên." Lệ Tước Phong thanh âm khêu gợi tràn ngập tà nịnh.

". . . . . ." Nam nhân này vô sĩ!

Cố Tiểu Ngải ngậm chặc miệng, Lệ Tước Phong hôn bỗng nhiên trở nên càng thêm triền miên, làm cho cô thiếu chút nữa kêu lên.

Thân thể của cô bị Lệ Tước Phong biến thành càng ngày càng mẫn cảm, tay hắn, môi hắn chỉ cần hơi hơi khiêu khích một chút, cô liền mềm nhũn xuống. . . . . . Lại như vậy đi xuống, nhất định không phải chuyện tốt.

Lại như vậy đi xuống, nhất định không phải chuyện tốt.

*************************

Trong hoan ái triền miên cùng với Lệ Tước Phong đi qua, trời đã tối rồi, Lệ Tước Phong gắt gao ôm cô ngủ, Cố Tiểu Ngải lại mất ngủ, nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu phòng ngơ ngác mở to hai mắt.

Từ trong lòng Lệ Tước Phong cố hết sức đứng lên, Cố Tiểu Ngải mặc váy ngủ vào, mở ra cửa sổ sát đất đi đến ban công, gió đêm thật lạnh cùng điều hòa ấm áp trong phòng hoàn toàn trái ngược.

Lúc suy nghĩ như người đần độn trong nháy mắt bị thức tỉnh. . . . . .

Nhìn thời gian trên điện thoại di động.

Chậm rãi, thời gian lướt qua một ngày cuối.

Sở Thế Tu.

Sinh nhật vui vẻ.

Tân hôn vui vẻ.

Vĩnh viễn. . . . . .vui vẻ.

Cố Tiểu Ngải yên lặng ở trong lòng nói xong, nước mắt ấm áp tùy ý rơi theo hai gò má, ngực đau đến mức cô nói không nên lời.

Bọn họ chín năm chưa gặp lại, chín năm trong sinh nhật của cô không có anh ta, sinh nhật anh ta cũng không có cô.

Về sau trong cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không có lẫn nhau.

Anh ta có cô dâu xinh đẹp của mình, cô . . . . . làm chuyện xấu xa, đi ngược lại hai người, gặp thoáng qua sau càng đi càng xa. . . . . .

Xa rốt cuộc không gặp được nhau.

Thân thể chậm rãi ngồi xổm người xuống, Cố Tiểu Ngải ngồi xỗm bên cạnh ban công khóc e rằng không phát ra hơi thở, thân mình lại run run.

Sở Thế Tu, tôi rất nhớ anh, thật sự. . . . . . Rất nhớ anh.

"Cố Tiểu Ngải!"

Âm thanh bá đạo truyền đến.

Cửa sổ sát đất bỗng nhiên bị đẩy ra.

Cố Tiểu Ngải chấn kinh co rúm bả vai lại, hoảng loạn lau nước mắt, thế này mới xoay đầu lại.

Lệ Tước Phong lỏa nửa người trên đứng ở đàng kia, nhếch mày nhìn cô, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, "Lại làm sao vậy?"

Nữ nhân này như thế nào lại khóc sướt mướt?

Hắn lại như thế nào làm cô ủy khuất?

"Không có gì. Anh tỉnh rồi sao?"

"Ngủ không được." Lệ Tước Phong lạnh lùng thốt, trên cánh tay hắn đột nhiên thiếu sức nặng của cô, hắn có thể không có cảm giác sao?

Cô cư nhiên chạy đến đây khóc vụng trộm. . . . . .

"Anh có đói bụng không, tôi xuống dưới làm cái gì cho anh ăn?"

Cố Tiểu Ngải chỉ là có chút quẫn bách đứng lên, như thế nào mỗi lần cô rơi nước mắt đều bị hắn bị đâm cho chính vừa vặn hảo, biến thành cô giống như nhiều yêu khóc giống nhau.

"Được." Lệ Tước Phong rầu rĩ lên tiếng.

Hắn làm phụ nữ rơi nước mắt, cũng không biết hỏi như thế nào.

Thời điểm bị hắn khi dễ gắt gao, cũng không thấy cô rơi một giọt nước mắt, như thế nào quay người lại sẽ khóc?

Chẳng lẽ thật sự là rất khi dễ cô?

Nghĩ như vậy, Lệ Tước Phong tiến lên đem Cố Tiểu Ngải kéo vào lòng, bàn tay ở trên đầu cô vỗ hai cái, giống như trấn an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.