Bởi vì tất cả chứng cứ đều đã bị Lệ Tước Phong tiêu diệt. . . . . .
“Một buổi tối dời đi căn cứ, đối với Lệ Tước Phong ta. . . . . . Cũng không phải việc gì khó.” Giọng điệu Lệ Tước Phong đầy trào phúng cùng khinh miệt.
“Trên người Ngải Ngải có độc không phải chúng tôihại!” Sở Thế Tu mang theo phẫn nộlạnh nhạt nói.
Độc?
Độc trên người cô?
Tay Cố Tiểu Ngải nắm chặt ly sữa run lên một cái, trên người cô khi nào thì có độc? Cô mới làm kiểm tra thân thể xong, rất khỏe mạnh mà. . . . . .
Bọn họ đang nói cái gì?
“Họ Lương kia , không phải vẫn muốn dồn bạn gái của tôi vào chỗ chết sao? !” Tiếng cười của Lệ Tước Phong có chút lạnh lẽo âm trầm, “Còn nữa, họ Sở kia, ngươi dám nói ngươi không ghen tị vì Cố Tiểu Ngải đi theo tôi chứ? !”
“Tôi không có!”Giọng nói của Lương Noãn Noãnkích động từ trong máy tính truyền đến, “Nếu tôi một lòng muốn giết Cố Tiểu Ngải thì tôi sẽ không tự sát.”
“Nếu không phải do ân oán đời trước, Ngải Ngải làm sao lại đi theo ngươi? Lệ Tước Phong, ngươi bất quá chỉ là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi, có cái gì mà làm cho người ta ghen tị!”Giọng nói lạnh nhạt của Sở Thế Tu vang lên sau Lương Noãn Noãn.
“Phanh ——”
Tiếng thuỷ tinh bị vỡ trên mặt đất.
Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi, không khỏi ớn lạnhsau lưng.
Ngay sau đó, Cố Tiểu Ngải liền nghe được Lệ Tước Phong như mắc bệnh tâm thần mà rống lên, “Hai người các ngươi, mẹ nó ở trước mặt ta diễn trò! Mấy ngày nay ta xem người khác giả bộ vô tội đã đủ rồi! Hoặc là, ta cho các ngươi toàn bộ tiêm H1EV23, như vậy ta sẽ biết được ai hạ độc!”
“Lệ Tước Phong, ngươi điên rồi? ! Ngươi muốn đem chuyện này làm lớn lên sao? !” Sở Thế Tu nói.
. . . . . .
“Ba ——”
Một bàn tay thon dài hung hăng nện trên bàn phím trước mặt Cố Tiểu Ngải, đoạn ghi âm bị cắt đứt.
“Cô lén ghi âm sao? !” Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô giận dữ không kiềm chế được hỏi, hắn trăm phương nghìn kế không muốn cho cô biết chân tướng, cô hết lần này đến lần khác tìm cách để biết. . . . . .
Côcó biết cũng không giúp đỡ gì được cho cơ thể mình. . . . . . Tính cách luôn muốn truy hỏi kỹ càng sự việc này rốt cuộc ở đâu ra.
Lệ Tước Phong vừa mới tắm rửa xong đi ra, trên người mặcáo tắm dài rộng thùng thình, sắc mặt lo lắng, khom nửa người nện trên bàn phím, tóc ngắn ướt sũng, chảy xuống một giọt nước, một giọt rồi một giọt nhỏ xuống trên người Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải nắm chặt ly sữa trong tay, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giọng nói khàn khàn, “Lệ Tước Phong, H1EV23 là cái gì?”
. . . . . .
Nghe nói như thế, tâm Lệ Tước Phong chợt trầm xuống, cơn tức giận trong ngực chậm rãi tụ lại, chợt đem đồ trên bàn quét xuống.
“Bang bang phanh ——”
Đồ đạc bị rớt đầy trên mặt đất.
“Đây chính là chuyện mà mấy ngày nay anh gạt tôi sao?” Cố Tiểu Ngải cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt anh tuấn, ngơ ngác nói, “Tôi nghĩ. . . . . . Anh ở bên ngoài có phụ nữ khác.”
Thì ra không phải. . . . . .
Thì ra là trên người cô cóđộc. . . . . . Đây là chuyện Lệ Tước Phong gạt cô.
Lệ Tước Phong khom người xuống, dùng một tay kéo cô vào trong lòng, thân thể của cô cứng ngắc giống như đá, “Cố Tiểu Ngải, cô nghe đây, cho dù phải trả giá đắt, tôi cũng sẽ không để cho cô có chuyện gì đâu.”
“Phanh ——”
Ly sữa trong tay rơi xuống đất.
Trên người cô có độc. . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . .
“Thực xin lỗi. . . . . .” Côđã hiểu lầm hắn, một chút biến động nhỏ mà cô đã bắt đầu không tin tưởng hắn.
Mấy ngày nay cô đều đang suynghĩ cái gì. . . . . .
“Nói bậy bạ gì đó.”
Cái cô này. . . . . . cô áy náy với hắn cái gì chứ! Hiếm khicô xin lỗi ai!
Lệ Tước Phong đem côtừ ghế ôm đến đặt trên giường, chính mình đi theo ngồi vào bên cạnh, hai tay nâng mặt của cô lên, trừng mắt cô như đe doạ nhìn cô, “Cố Tiểu Ngải, không được rơi nước mắt, biết không? !”
Ánh mắt Lệ Tước Phong rất sâu, Cố Tiểu Ngải ngơ ngác gật gật đầu, “Tôisẽ không khóc.”
“Nha đầu ngốc.”
Bộ dángcô ngây ra làm cho hắn càng thêm không đành lòng, Lệ Tước Phong đem cô kéo vào trong lòng, một tay trấn an vỗ về cái ót của cô, “Tôi cam đoan cô sẽ không có việc gì cả.”
“Ừ.” Cố Tiểu Ngải tựa vào trên vai hắn mờ mịt gật đầu, trong mắt một mảnh hoang mang, “Báo cáo kiểm tra của tôi ở bệnh viện cũng là doanh cho người ta đổi đi sao?”
“Phải” Lệ Tước Phong thản nhiên thừa nhận.
Bờ vai của hắn làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Hắn nói cô không có việc gì, cô nhất định sẽ không có việc gì . . . . . .
Nhưng H1EV23 đến tột cùng là cái gì? Vì sao côlại trúng loại độc này? Đến tột cùng là người nào. . . . . . không muốn để cho cô sống tốt. . . . . .
Đêm nay, Lệ Tước Phong ôm cô đi vào giấc ngủ, cả đêm đều ôm chặtcô, sợ cô đột nhiên lại rời đi.
Cố Tiểu Ngải cho là đêm nay mình nhất định khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng khi gối đầu lên trên cánh tay Lệ Tước Phong, cô liền mơ màng đi vào giấc ngủ . . . . . .
*************************
Hôm sau, Lệ Tước Phong mang côđến viện nghiên cứu sinh vật, dọc theo đường đi, Lệ Tước Phong đều quan sátcô.
Côbình tĩnh hơn nhiềuso với hắn tưởng tượng, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, thậm chí còn có thể cùng hắn nói đến chuyện đầu bếp làm đồ ăn ngon. . . . . .
Gặp phải chuyện lớn như vậy, phản ứng của cô bình tĩnh đến lạ, cô có thói quen đè nén chính mình sao, mình giả bộ thành một người không có việc gì sao. . . . . .
Lý lão sư trong văn phòng, Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong ngồi trên sô pha, mười ngón tay hai người nắm thật chặt.
“Cố tiểu thư gần đây có cảm thấy thân thể khác thường không?” Lý lão sư ngồi vào cái ghế trước mặt bọn họ, vẻ mặt ôn hoà hỏi.
“Tôimuốn biết H1EV23 là cái gì? Đó là bệnh gì? Xin ông nói cho tôi biết.” Trên tay Cố Tiểu Ngải rất lạnh lẽo, nắm chặt tay Lệ Tước Phong.
Cô không muốn nghe lão sư hỏi cô có cái gì không khoẻ. . . . . . Côchỉ muốn biết H1EV23 là cái gì.
“Là một loại vi khuẩn gây bệnh, có thể lây nhiễm thông qua máu và lây bệnh qua đường miệng.”
Lây qua máu? Lây bệnh qua đường miệng?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lệ Tước Phong, đây chính là nguyên nhân hắn không cho cô chạm vào hắn? Côlại nghĩ đến chuyện hắn có phụ nữ khác, cho nên đối với cô không có hứng thú.
. . . . . .
Lý lão sư nghiêm túc nói, “H1EV23 sẽ ở trong thân thể đoạn thời gian ngắn trong thời kỳ ủ bệnh, sau đó sẽ có triệu chứng là . . . . . Muốn ngủ, rụng tóc, đau nhức, mệt mỏi, không cách nào sinh hoạt bình thường.”
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác mở to mắt.
Muốn ngủ, mệt mỏi. . . . . . Cô vẫn cho là do mang thai và áp lực công việc lớnnhưng thì ra là doH1EV23?
Đây không phải giống trúng độc, mà giống như là một loại bệnh nan y.
“Cố Tiểu Ngải.” Lệ Tước Phong ôm chặtcô, hai đầu lông mày anh tuấn nhăn lại, tay cô lạnh như băng, dường như có làm thế nào cũng không ấm lên được.
“Sẽ. . . . . . Chết sao?” Cố Tiểu Ngải trầm mặc, mở miệng hỏi.
“Người mắc H1EV23 sẽ không lập tức chết, chỉ là nếu không có thuốc giải độc, bình thường người bệnhsẽ sống khoảng mười năm, sau đó. . . . . . Các bộ phận suy kiệt mà chết.” Lý lão sư nhìn sắc mặt Cố Tiểu Ngải dần dần tái nhợt nói.
Mười năm. . . . . .
“Có phải trong mười nă , tôi cũng không thể sinh hoạt bình thường đúng không?” Cố Tiểu Ngải hỏi rất rành mạch.
“. . . . . . đúng, nếu như không có thuốc giải độc.” Lý lão sư thở dài, đồng tình nhìn cô.
. . . . . .
Mười năm không thể sinh hoạt bình thường, thì phải nằm trên giường chờ tới lúc chết sao?
“Xin hỏi toilet ở đâu?”
Cố Tiểu Ngải đứng lên, buông lỏng tay Lệ Tước Phong ra.
“Ra cửa sau đó quẹo trái.” Lý lão sư đứng lên nói.
“Cám ơn.” Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn vào mắt Lệ Tước Phong, miễn cưỡng nặn ra một chút tươi cười, “Tôi đi toilet.”
“Được.”
Tiếng nói Lệ Tước Phong trầm thấp, gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, đưa tay đè mi tâm của mình, hắn không cho cô rơi nước mắt, cô thật đúng là không xong rồi. . . . . .
Nhưng im lặng như vậy càng làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.
Lần trước, ở lễ kỷ niệm của Sở gia bị mọi người gièm pha sau lưng, cô cũng là cái dạng này, một bộ dáng bình tĩnh. . . . . . Kết quả bị chẩn ra do đè nén tâm tình của mình, thiếu chút nữa biến thành chứng uất ức.
Lần đó. . . . . . Cô là như thế nào thay đổi tốt lên?
Là hắn mang cô đi chơi trò chơi trong công viên phát tiết một trận. . . . . . Hay là bởi vì ở chung với hắn? Hay hoặc là bởi vì. . . . . .
“Lát nữa, nếucôấy hỏi đứa nhỏ có việc gì hay không, thì ônghãy nóilà sẽ không di truyền.” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, bá đạo không cho phép thắc mắc nói.
“Sao?” Lý lãosư sửng sốt nói, “Nhưng ngộ nhỡ không có thuốc giải độc, đứa nhỏ sẽ bị chết non, Cố tiểu thư cũng sẽ biết, đến lúc đó côấy sẽ càng thêm thống khổ.”
Khi đó. . . . . . Cô ấykhông thể gánh vác được cuộc sống.
“Chuyện này ông không cần xen vào, cứ làm theo lời tôi nói là được.”
Lệ Tước Phong hạ thấp mắt, hai tay để dưới cằm, con ngươi đen như mực, không rõ suy nghĩ gì.
Chờ lúc cô sinh, hắn ôm một đứa trẻ khác đến đổi là được.
Lúc này, nếu cho cô ấy biết đứa trẻ không thể giữ được, là đồng thời đả kích cô, độc được giải, cũng sẽ bị chứng uất ức nghiêm trọng, cũng sẽ không thể đánh vài cái là có thể phát tiết được.
Không thể để cho côấy biết, ít nhất. . . . . . Bây giờ chưa được.
Cố Tiểu Ngải đi vào trong phòng rửa tay, đè vòi nướcxuống, vươn tay lấy nước hắt lên mặt mình.
Toàn thân lạnh lẽo đến thấu xương.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ngay cả khi nàotrúng độc cô cũng không biết, thuốc giải độc. . . . . . Nếu không có thuốc giải độc. . . . . .
Trong vòng mười năm cô sẽ giống như một phế nhân, tóc rụng sạch sẽ, không thể tự gánh vác cuộc sống, như vậy so với cái chết có cái gì khác nhau?