Loại hành động thần không biết quỷ không hay này mới làm cho việc tìm hung thủ của hắn trở nên phiền toái như vậy.
“Nói cũng đúng.”
Cố Tiểu Ngải cười khổ gật gật đầu, nói như vậy tìm hung thủ là như mò kim đáy bể, cho nên Lệ Tước Phong mới bắt hết tất cả những người có thể hại cô, sau đó tra tấn tàn nhẫn. . . . . .
“Cho nên anh bắt Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn, còn có bác Sở . . . . . . cha của Sở Thế Tu và cha tôi. . . . . .” Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, “Anh cũng sẽ. . . . . . đối với cha tôi như vậy?”
Đem cha cô treo lên rồi ra sức đánh sao? Cha lợi dụng cô, nhưng không có khả năng sẽ còn hạ độc cô . . . . . . sẽ không đâu. . . . . .
“Cô còn xem ông ta là cha cô sao?” Mắt Lệ Tước Phong trầm xuống.
Mắt Cố Tiểu Ngải ảm đạm.
“Khi còn bé, ông ấy từng cõng tôi lênngọn núi mẹ thích ngắm phong cảnh, khi còn bé tôi rất yếu ớt, không chịu tự mình đi, cũng không muốn người giúp việc cõng, chỉ chịu một mình ba cõng. . . . . . Nên khi lên núi, xuống núi ông ta đều cõng tôi. . . . . .”
Buổi tối yên tĩnh, Lệ Tước Phong cùng Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên giường.
Cố Tiểu Ngải nói rất nhiều về chuyện lúc nhỏ của mình, nói rất nhiều về chuyện một nhà ba người vui vẻ. . . . . .
Khi đó. . . . . . Thật sự rất vui vẻ,rất hạnh phúc, dù cho đó chỉ là dối trá.
Mặc kệ cô có phải con gái Cố Tân hay không, đời này. . . . . . cô cũng chỉ có một người cha là ông ấy, cô vĩnh viễn cũng không cách nàonghĩ Sở Thiên Minh trở thành cha của mình.
“Được, ngày mai tôi sẽ thả ông ta.” Lệ Tước Phong nói.
“Thế còn. . . . . . cha của Sở Thế Tu?”
“Ông ta không thể thả.” Cô ấy còn muốn thả Sở Thiên Minh nữa sao?
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn hắn.
Tiếng nói Lệ Tước Phong trầm thấp, “Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn muốn kết hôn, cha Lương Noãn Noãn lập tức đến trung ương, phải tìm được thuốc giải độc trước, không thể để cho trung ương phát hiện được, hiểu chưa?”
Cho nên phải nhốt Sở Thiên Minh, bức Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn không tiết lộ sự tình. . . . . .
Cố Tiểu Ngải gật đầu.
Lệ Tước Phong lại hỏi, “Cô tin Lương Noãn Noãn cùng Sở Thế Tu không có hạ độc sao?”
“Sở Thế Tu khẳng định sẽ không, Lương Noãn Noãn. . . . . . tôi không biết.” Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, “Nhưng tôi hiểu được lời cô ta nói , nếu cô ta muốn giết tôi, cho dù muốn tự sát cũng phải thấy tôi chết trước mới tự sát. . . . . .”
Liên quan đến việc Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn có khúc mắc, cô bỗng nhiên cảm thấy là chuyện của trước kia . . . . . .
“Ừ.” Lệ Tước Phong lạnh nhạt nói.
“Lệ Tước Phong, khi thẩm vấn người khác anh đều dùng phương thức tàn nhẫn như vậy sao? Chỉ có một hung thủ, những người khác là vô tội.” Cố Tiểu Ngải dùng giọng dịu dàng hỏi.
Vì một mình cô lại phải hại nhiều người như vậy. . . . . . Cô cảm thấy như vậy rất độc ác.
“Chuyện như vậy cứ giao cho tôi, cô không cần phải xen vào.” Lệ Tước Phong lại nhấn mạnh một lần nữa, ấn cô xuống giường, “Ngủ thôi.”
Cho dù đem những người đó toàn bộ giết chết thì sao, chỉ cần có thể tìm được thuốc giải độc, hắn sẽ không quan tâm đến việc đối nghịch với cả thế giới.
Hắn tuyệt đối sẽ không đểbạn gái của mình chịu thống khổ.
Lệ Tước Phong xốc chăn lên, đắp lên người cô, “Tôi đi tắm rửa, cô ngủ trước đi, suy nghĩ xem ngày mai chúng ta nên đi đâu chơi.”
“Được.”
Cố Tiểu Ngải mỉm cười gật đầu, nhìn Lệ Tước Phong rời đi, nằm ngửa ở trên giường nhìn chằm chằm đèn treo bằng thuỷ tinh ở trên trần nhà. . . . . .
Khi nằm xuống, cơn buồn ngủ liền ập đến, Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ đầu, cố gắng làm cho mình không ngủ, suy nghĩ xem ai có thể ở bên cạnh mình có thể bất tri bất giác hạ độc. . . . . .
Nhưng không được vài phút, cô liềnchìm vào giấc ngủ. . . . . .
*************************
Khi tỉnh lại, Cố Tiểu Ngải từ trong lòng Lệ Tước Phong mở mắt ra, Lệ Tước Phong dùng cánh tay của mình để làm gối đầu cho cô, mặt của hắn ở ngay trước mắt cô, cô có thể rõ ràng nhìn thấy hình dáng tuấn mĩ của hắn, lông mi thật dài, môi mỏng khêu gợi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải sửng sốt một chút, nhanh chóng lùi về phía sau, mỗi ngày cô ngủ ở bên cạnh hắn như thế này, thực sẽ không lây bệnh sao?
Cố Tiểu Ngải từ trên giường ngồi dạy, giơ tay lên muốn vuốt ve mặt của hắn, tay bỗng dưng bị hắn bắt lấy, Lệ Tước Phong đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô chằm chằm, tiếng nói dày mà gợi cảm, “Muốn hôn trộm tôihả?”
“Không có.” Cố Tiểu Ngải có chút quẫn bách, muốn thu hồi tay thì Lệ Tước Phong đã một tay ôm cô ấn xuống giường, cúi đầu chiếm lấy môi của cô mà hôn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút kháng cự muốn đẩy hắn ra, Lệ Tước Phong cũng không quan tâm, lưỡi cực nóng tiến vào miệng mềm mại của cô, hai người gần như hôn đến hít thở không thông.
Một nụ hôn dài vào buổi sáng làm cho hai người đều thiếu chút nữa không khống chế được.
Thật lâu, Lệ Tước Phong mới từ trên người cô xuống dưới, chuyển mắt nhìn môi cô bị hôn đến đỏ lên, thỏa mãn phát ra một tiếng.
“Còn chưa đánh răng mà.” Cố Tiểu Ngải trách giận một tiếng, muốn từ trên giường bước xuống, Lệ Tước Phong một tay để ở trước ngực của cô, áp chế cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, dõng dạc nói, “Tôi không chê cô thối đâu.”
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải oán giận liếc mắt nhìn hắn, “Tôi chê anh thối được không?”
Cô thật sự rất sợ. . . . . . Không cẩn thậnlâyH1EV23 cho hắn. . . . . .
“Cố Tiểu Ngải! Sáng sớm cô đã dám chê tôi? !”
Nghe vậy, Lệ Tước Phong hổn hển trừng mắt nhìn cô, cúi đầu lại hôn cô, nữ nhân này, dám chê hắn thối!
“Đừng. . . . . .”
Nụ hôn này càng triền miên hơn so với lúc nãy, Cố Tiểu Ngải bị hôn thiếu chút nữa hít thở không thông, Lệ Tước Phong lúc này mới buông cô ra, Cố Tiểu Ngải đập vào ngực hắn một cái, “Anh không phải nói muốn đi chơi sao?”
Bây giờ lại muốn như thế nào, lãng phí thời gian ở trên giường sao?
“Tôi đột nhiên cảm thấy, chúng ta ở chỗ này cũng tốt.” Lệ Tước Phong nằm nghiêng ở bên cạnh cô, một tay chống mặt, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hồng của cô, mờ ám nói, “Bên cạnh còn có phòngdành cho tình nhân, có muốn thử một chút hay không?”
Cố Tiểu Ngải rất muốn lườm hắn một cái, ngồi dậy cầm lấy gối đầu hướng trên người hắn ném tới, “Đầu óc sâu bọ mà!”
“Chỉ đối với côthôi!” Lệ Tước Phong nói như đương nhiên vậy, bên môi lộ vẻ nụ cười tà khí, gối đầu mềm mại hời hợt đánh tới trên người hắn.
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải đứng dậy mặc quần áo, Lệ Tước Phong ở trên giường thưởng thức đường cong mảnh khảnh của cô, đôi mắt dần dần ảm đạm xuống.
Hắn sẽ không để cho cô nằm ở trên giường mười năm, sau đó thống khổ chết đi. . . . . .
Lệ Tước Phong không muốn để cho người thứ ba quấy rầy, có chết cũng không chịu kêu tài xế, Cố Tiểu Ngải lại không cho hắn lái xe. . . . . .
Tranh chấp một hồi, Cố Tiểu Ngải tự mình lái xe.
Bên trong xe thể thao rộng rãi, âm nhạc du dương, Cố Tiểu Ngải lái xe rất ổn, hoàn toàn không giống Lệ Tước Phong lúc lái xe nhanh như điện chớp.
Đi ngang qua một cửa hàng bán mũ ven đường, Cố Tiểu Ngải nghĩ đến chuyện tóc mình hôm qua bị rụng, ngừng xe lại, nhìn về phía Lệ Tước Phong nói, “Tôi muốn mua mũ.”
Cô không muốn để cho Lệ Tước Phong phát hiện cô bắt đầu phát bệnh. . . . . . Cô không chấp nhận được.
“Mua mũ?” Lệ Tước Phong khó hiểu nhìn cô, cô chưa bao giờ thích đội mũ.
“Đúng vậy, anh không thấy nơi này bán mũ rất đẹp sao?” Cố Tiểu Ngải cười cười xuống xe, đi vào trong cửa hàng, lấy xuống nhiều loại mũ đội thử, hướng về phía gương, do dự, “Lệ Tước Phong, mũ nào đẹp?”
Cố Tiểu Ngải có vẻ thực hưng phấn, hưng trí bừng bừng chọn lựa mũ, đáng yêu, tao nhã . . . . . . Cô toàn bộ đều thử qua.
Rất đẹp.
Bạn gái của hắn là đẹp nhất.
Lệ Tước Phong nhìn cô thật lâu cũng không rời mắt. . . . . .
“Cái mũ này đẹp không?” Cố Tiểu Ngải đội một cái mũ len đầy màu sắc cười khanh khách nhìn về phía hắn.
“Xấu chết được.” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo.
“. . . . . .”
Có xấu đến như vậy sao?
“Là mũ xấu, hay là tôi đội mũ xấu?” Cố Tiểu Ngải hỏi.
“Đều xấu!” Lệ Tước Phong liếc liếc mắt nhìn xung quanh cửa hàng một cái, tất cả đều là hàng giá rẻ, chất lượng tệ vô cùng, muốn mua mũ sao không đến khu mua sắm mà mua chứ?
Cố Tiểu Ngải có chút thất vọng nhìn vào trong gương, cô đội mũ rất khó coi sao?
Nhưng cuộc sống sau này của cô. . . . . . Cũng chỉ có thể dựa vào mũ . . . . . .
Có xấu, cũng tốt hơn là cài đầu mất sạch tóc. . . . . .
“Tôi đổi mũ khác.” Cố Tiểu Ngải thu lại bi thương trong mắt, cầm lấy mũ trên đầu, đang muốn thay cái khác, lại phát hiện trong nón có một ít tóc dài của cô. . . . . .
Cả người Cố Tiểu Ngải cứng lại, sắc mặt trắng bệch.
Lại quay đầu đi. . . . . .
Cô từ lúc phát bệnh cũng không rụng nhiều tóc như vậy . . . . . .
Không thể nhanh như vậy. . . . . . Chỉ sợ trong hai tháng tới tóc cô sẽ rụng sạch. . . . . .
“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt cô không đúng, Lệ Tước Phong liền đi đến bên cạnh cô muốn lấy chiếc mũ.
Cố Tiểu Ngải vội vàng đội lên đầu, miễn cưỡng nở ra một chút tươi cười nói, “Tôi cảm thấy cái mũ này tôi đội rất đẹp, tôi sẽ lấy cái mũ này.”
Bạn gái của hắn mang mũ gì cũng đều đẹp cả.
“Xấu!” Từ trong lỗ mũi Lệ Tước Phong hừ ra một tiếng, trong mắt lại mang theo sự cưng chiều, theo thói quen từ trong túi lấy ra thẻ bạch kim. . . . . .
Cố Tiểu Ngải thấy thế liền đè tay hắn lại, sau đó lấy tiền mặt đưa cho bà chủ.
Cái tên này. . . . . . Hắn cho rằng người ở đây đều để cho hắn cà thẻ sao? !
Nhìn Cố Tiểu Ngải trả tiền, mắt Lệ Tước Phong thâm u, lần sau ra ngoài nhất định hắn sẽ mang theo tiền mặt.
Hắn rất ghét để phụ nữ trả tiền. . . . . .
Đội mũ mới, Cố Tiểu Ngải ở trên phố chậm rãi mở miệng, “H thị có nơi nào tốt để đi chơi không?”