"Cố tiểu thư. . . . . ." Tô Hiên Hiên không cam lòng lại muốn truy vấn.
"Trần tiên sinh, thiệp mời đưa tôi là được rồi." Cố Tiểu Ngải hướng Trần Quang giả nở nụ cười một chút, tiếp nhận thiệp mời bỏ vào trong túi, sau đó bình tĩnh tiếp tục ăn bít tết .
". . . . . ." Bị đánh chặt đứt Tô Hiên Hiên cũng không hỏi lại nữa, chỉ có thể từ bỏ.
Lệ Tước Phong đáy mắt che kín vẻ lo lắng.
*************************
Trở về trong xe, điều hòa ấm áp làm cho Cố Tiểu Ngải có chút buồn ngủ, liền tựa lưng vào ghế ngồi im lặng nhắm mắt lại.
Xe thể thao đột nhiên dừng ở một cái ngõ nhỏ, chung quanh một mảnh tối đen, ngay cả đèn trên xe đều tắt.
"Làm sao vậy?" Cố Tiểu Ngải sửng sốt mở mắt ra, còn chưa tới Thiển Thủy Loan.
"Cô đều thấy được sao?" Giọng nói Lệ Tước Phong hung ác nham hiểm ở trong xe vang lên, áp lực tức giận.
Không có bật đèn, Cố Tiểu Ngải thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, nhớ tới chuyện vừa mới nãy liền thản nhiên đáp lại một tiếng, "Ừ, phát hiện từ lúc rơi khăn tay ."
"Cứ như vậy?" Lệ Tước Phong lại hỏi, giọng nói trầm thấp, tay tháo dây an toàn.
Cố Tiểu Ngải còn không hiểu rõ tính khí hắn thay đổi có chút kỳ quái, tưởng hắn khó chịu khi cô quấy rầy đến bọn họ, không khỏi giải thích, "Chồng cô ta thực sự chờ rất sốt ruột, nếu sơ suất ngày mai nhất định sẽ bị đăng lên báo, tôi bất đắc dĩ mới gọi điện thoại cho anh."
Cô làm như vậy có tròn phận sự nhân tình không?
Nhìn thấy chủ mình cùng người đàn bà khác hôn nhau còn đúng lúc gọi điện thoại mật báo.
Tuy rằng, cô chỉ là sợ đến lúc đó mình cũng thành nhân vật xấu. . . . . .
"Tôi đây có phải nên cám ơn cô không?" Lệ Tước Phong lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, tiếng nói lạnh lùng có chút đáng sợ.
Cố Tiểu Ngải còn không có trả lời, thân thể Lệ Tước Phong đã nhào qua, tay ôm chầm lưng của cô, môi cực nóng để lên môi cô, mang theo khiển trách cắn môi của cô.
Hắn như thế nào tùy thời tùy chỗ đều có thể phát dục!
Cố Tiểu Ngải phản cảm muốn đẩy hắn ra, vẫn như cũ không làm nên chuyện gì, ngực hắn thật sự rộng lớn, bị hắn đè nặng căn bản không có chỗ có thể trốn, bị bắt thừa nhận nụ hôn nóng rực của hắn.
Vừa nghĩ tới hắn vừa mới còn cùng Tô Hiên Hiên hôn ở trong góc, Cố Tiểu Ngải liền cả người nổi cả da gà, giãy dụa quay mặt né tránh nụ hôn của hắn.
Ý né tránh lại quá rõ ràng.
Ngay sau đó vài lần dây dưa xuống dưới cũng chỉ là hôn đến mặt của cô, cô tựa như đang tránh né vi khuẩn bệnh, lông mày gắt gao nhăn mặt, giống như đang chịu cực hình.
Lệ Tước Phong mở đèn xe, cánh tay dài vung lên, đem cửa xe mở ra, nổi giận gầm lên một tiếng, "Cút!"
Thanh âm hắn rống giận như bệnh nhân tâm thần.
Đột nhiên có ánh sáng làm cho Cố Tiểu Ngải rất không thích ứng.
Khi Lệ Tước Phong vẫn ở trên người cô, không có động tác dư thừa, mặt lạnh lợi hại, môi nhếch, ánh mắt khiếp người trừng mắt cô, có chút khát máu, hận không thể đem cô đục khoét hết thảy.
Mỗi lần phát hỏa đều phát ly kỳ quỷ dị như vậy .
Dẫn cô đi làm cái gì? Luôn làm cho hắn tức chết đi?
Có lẽ cô may mắn, may mắn cô không yêu hắn, nữ nhân hắn yêu nhất định sẽ bị tính khí thay đổi thất thường của hắn tra tấn rất thê thảm.
"Biết rồi, tôi sẽ đi." Không nghĩ rối rắm đi xuống, Cố Tiểu Ngải phản ứng bình thản nói, tay đẩy hắn ra xuống xe.
Dù sao cô cũng không muốn cùng loại nam nhân lạm dụng này dây dưa nữa, trên môi của hắn thậm chí. . . . . . còn mang theo mùi son môi của Tô Hiên Hiên, trên người phản phất mùi nước hoa của Tô Hiên Hiên.
Vừa ra xe, gió ban đêm lạnh lẽo lập tức thổi tới, lạnh đến tận xương.
Cố Tiểu Ngải sợ lạnh chà xát cánh tay, nhìn hai bên xung quanh .
Có lầm hay không? Nam nhân này đem xe chạy đến cái chỗ quái quỉ gì đây, ngõ nhỏ tối lửa tắt đèn? Cô muốn trở về như thế nào?
Nhìn bộ dáng cô suy nghĩ đường ra, Lệ Tước Phong cảm giác một cỗ nóng giận ở ngực hung hăng thiêu cháy, cô ngay cả cầu xin tha thứ trong lời nói cũng chưa từng nói qua!
Cô cũng căn bản không biết hắn vì sao phát hỏa.
Đem xe nhanh chóng chạy ra ngõ nhỏ, đem hình ảnh thân hình mảnh khảnh kia ra khỏi tầm mắt.
Nếu không phải Tô Hiên Hiên bỗng nhiên đến gây chuyện làm cho hắn phát nhục dục, nếu không phải hắn đột nhiên muốn thử thái độ Cố Tiểu Ngải xem . . . . .
Hắn cũng không biết qua nhiều ngày như vậy, Cố Tiểu Ngải vẫn là hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.
Cô còn có thể bình tĩnh tự nhiên gọi điện thoại nhắc nhở hắn.
Cô còn có thể cười cùng hắn quay về biệt thự, nằm ở dưới thân hắn hầu hạ.
. . . . . .
Nói cái gì khen nhẫn đẹp lắm, muốn nướng bánh bích quy cho hắn đem đi Nhật Bản, nhìn thấy hắn xuất hiện ở nhà trẻ còn dùng pháo hoa cám ơn. . . . . . Tất cả đều là giả .
Tất cả đều là một bộ làm qua loa lấy lệ.
Được lắm, Cố Tiểu Ngải.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn gặp dịp thì chơi, hắn cư nhiên cũng bị cô chơi một phen, hắn còn đắc chí nghĩ đến nữ nhân như vậy rất dễ dàng chinh phục, căn bản chính là ở trước mặt hắn diễn trò thôi.
Tốc độ xe đột nhiên tăng tốc.
Xe thể thao chạy như gió trên đường quốc lộ.
"Cố Tiểu Ngải! Cô rất gan dạ!"
"Ba ——"
Lệ Tước Phong gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánh lên tay lái, ánh lửa trong mắt phụt ra đi ra.