Giọng nói âm trầm của hắn ở bên tai cô không ngừng vang lên. . . . . .
“Vậy anh muốn cái gì?” Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn hắn, cố hết sức nâng lên tay phải của mình, “Muốn thế này sao? Muốn hay không đem tôi xích trước cửa nhà anh cho người ta xem?”
Hắn coi cô là cái gì? Món đồ chơi? Sủng vật? Không chơi đã. . . . . .
Đến mức độ này rồi, với hắn thế nào mới là đủ? ! Mới có thể buông tha cô?
Miệng cô châm biếm làm cho hắn một lần nữa lại bùng nổ cơn tức giận.
Cô luôn biết như thế nào mới có thể một lần lại một lần chọc giận hắn.
Vậy đừng trách hắn không cho cô đường lui!
Đây là con đường cô chọn!
“Peter.” Lệ Tước Phong nặng nề nhéo người của cô, từ trên người cô đứng lên.
“Vâng, Lệ tiên sinh.” Vị bác sĩ vẫn đứng ở phía sau hắn mang theo thùng kim loại tiến đến, lại bị Lệ Tước Phong hung tợn quát to một trận, “Dừng lại.”
“Phải . . . . .” Vị bác sĩ hoảng sợ, dừng bước.
Nhìn xuống cô trước ngực váy ngủ bị xả loạn, Lệ Tước Phong một phen cởi áo sơmi trên người mình bá đạo mà cường ngạnh mặc vào cho cô.
“Tránh ra. . . . . .” Cố Tiểu Ngải vẻ mặt chán ghét giãy dụa, nhưng toàn thân đã không còn bao nhiêu khí lực, chỉ có thể tùy ý để động tác thô lỗ của Lệ Tước Phong giúp cô cài nút áo sơmi.
“Lại đây.” Đem cô đứng lên đặt ngồi bên giường, Lệ Tước Phong mới liếc về phía sau một cái.
Bác sĩ kia thấy thế gấp gáp đi tới, đem thùng kim loại để nhẹ tới trên giường lớn, cung kính về phía Lệ Tước Phong bẩm báo, “Lệ tiên sinh, thứ ngài muốn tôi đều mang đến.”
“Tốt lắm, giải thích cho cô ta nghe.” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải hoàn toàn không biết gì cả, hắn sẽ chờ xem cô một hồi sẽ quỳ dưới chân hắn cầu xin như thế nào. . . . . .
Cái gì vậy?
Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường, không hiểu nhìn chằm chằm thùng kim loại đóng chặt kia, cái quỷ gì vậy? Là thực phẩm dinh dưỡng, dinh dưỡng truyền dịch sao?
Nhìn thoáng qua bác sĩ mặc trên người áo blouse trắng, Cố Tiểu Ngải chuyển trừng mắt nhìn về hướng Lệ Tước Phong, “Tôi cần là thân thể tự do, không phải bác sĩ.”
Điểm này, cô như thế nào đều phải kiên trì.
“Cố Tiểu Ngải! Quy tắc trò chơi không phải cô định ra !” Lệ Tước Phong trong giọng nói lộ ra một chút nhạt nhẽo.
“Ba ——”
Ngốc đầu lên, bác sĩ đã đem thùng mở ra.
Cố Tiểu Ngải cau mày nhìn qua, bên trong là những lọ trong suốt, năm ống kim tiêm, vài bình hoặc trong suốt hoặc màu xanh lam, còn có một loại giống như bột phấn màu trắng, còn có một bịch bột màu trắng óng ánh.
Những thứ này là gì?
Các chất dinh dưỡng cao cấp sao?
Muốn ép cô tiêm truyền dịch sao?
“Tôi. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải muốn nói chuyện đã bị bác sĩ cắt lời, ngón tay bác sĩ hướng vào bên trong thùng kim loại, giới thiệu rành mạch, “Morphine, thuốc phiện, thuốc tạo ảo giác, ma túy Ấn Độ, khat. . . . . . Cố tiểu thư, kỹ thuật tôi tiêm vào tốt lắm.”
Mỗi một cái danh từ hắn nói ra Cố Tiểu Ngải tâm liền kinh hoàng một chút, hai tay không tự giác bắt lấy ống tay áo. . . . . .
Các thứ đó căn bản không phải thực phẩm dinh dưỡng bổ sung năng lượng cho cơ thể. . . . . .
“Nơi này tất cả đều là thuốc phiện?” Cố Tiểu Ngải không dám tin trừng lớn mắt, khiếp sợ nhìn về phía Lệ Tước Phong một bên vẻ mặt lạnh lùng, nam nhân này còn dính đến thuốc phiện? Nhiều thuốc phiện như vậy đủ để hắn ngồi tù. . . . . .
Còn. . . . . . bác sĩ kia nói, hắn tiêm vào kỹ thuật tốt lắm?
Những độc phẩm này. . . . . . là Lệ Tước Phong chuẩn bị cho cô sao? !
Ý thức được điểm này, Cố Tiểu Ngải toàn thân lạnh như băng, kích động từ trên giường đứng lên, “Lệ Tước Phong anh điên rồi?”
Cô đem hắn mắng . . . . . . Thật đúng là không đúng tý nào.
Ở trong mắt cô, hắn ngay cả con chó cũng không bằng.
“À.” Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha một tay chống cằm, ung dung nhìn mặt cô khiếp sợ kích động, bên môi nổi lên nụ cười tàn nhẫn, “Cô không phải muốn tuyệt thực sao? Tôi đây đành phải cho cô tiêm vào một chút thứ tốt.”
“Đồ biến thái!” Cố Tiểu Ngải thất thanh kêu to, khuôn mặt đều sợ đến ngây người.
Cô thực không nghĩ tới, nam nhân này cư nhiên lại đối phó với cô bằng độc phẩm!
“Peter, tiêm cho cô ta thuốc tạo ảo giác.” Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, cố ý lựa một loại tên vừa nghe đã biết ý tứ thuốc phiện.
“Vâng, Lệ tiên sinh.”
Bác sĩ gật đầu, bộ dáng chuyên nghiệp bắt đầu, cầm lấy ống kim tiêm bắt đầu lấy thuốc tạo ảo giác, lấy đầy một ống kim tiêm.
Ống thuốc phiện này sẽ tiêm vào cơ thể cô sao. . . . . .
Cô cả đời này đều không xuất sắc hơn người, cuộc sống quỷ không ra quỷ rồi . . . . . .
Ngực cảm giác sợ hãi càng lúc càng lớn ——
Cố Tiểu Ngải đầu trống rỗng, không có suy nghĩ nhiều, theo bản năng nhắm vào mục tiêu, hung hăng đẩy bảo mẫu một bên chạy ra ngoài, còn chưa có lao ra cửa, đã bị hai vệ sĩ bắt trở về.
Hai cái cánh tay bị một trái một phải mang đi, người bị nhấc tới trước mặt Lệ Tước Phong.