Rời khỏi giường thì sắc trời đã là hoàng hôn của ngày hôm sau . . . . . . Lệ Tước Phong vẫn đi ra ngoài làm việc, thể lực hắn luôn mạnh mẽ hơn người.
Như là sợ cô tùy thời lại tuyệt thực, hắn cho đặt thùng thuốc phiện trên chính giữa bàn ăn . . . . . .
Không cần cảnh cáo.
So với cái gì đều hữu dụng hơn cả. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn xem một trận không nói gì.
Bảo mẫu đem mỹ vị món ngon bưng lên bàn ăn thì Cố Tiểu Ngải tất cả đều ăn vào vô vị, giống như ăn sáp.
Đầu kia của còng tay gắn vào chân bàn, kim cương trên xiềng xích tản ra hào quang. . . . . .
Tùy tiện nuốt một chút, Cố Tiểu Ngải cầm lấy báo chí một bên xem tin tức, mặc kệ là tài chính và kinh tế vẫn là tin giải trí, Trợ lý tự sát cùng Sở thị trốn thuế là một chuyện đều chiếm đầu đề.
“Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh có phân phó, nếu cô có buồn có thể ra ngoài đi dạo, tôi sẽ đi với cô.” Bảo mẫu đứng ở một bên cung kính nói.
Cố Tiểu Ngải vẫy vẫy xiềng xích trên tay, “Cho cô dắt tôi ra ngoài thế này sao?”
Thực đem cô làm sủng vật?
“. . . . . . Lệ tiên sinh không phải ý tứ này.” Bảo mẫu rất muốn thay chủ tử nhà mình giải thích.
“Là ý tứ đó? Hắn kỳ thật cũng không muốn cho tôi đi ra ngoài?”
“. . . . . .” Quên đi, bảo mẫu nghĩ không nên giải thích.
Hình tượng ác nam nhân Lệ Tước Phong từ lúc đầu trong lòng Cố Tiểu Ngải đã định hình rồi, bằng cô bảo mẫu nói hai ba câu là không xoay được càn khôn.
Cố Tiểu Ngải chuyên chú ở trên báo, báo chí đều sở hữu tin tức giống nhau, tất cả đều là công kích hình tượng công ty Sở thị, có mấy trang lại đem nhắm thẳng vào Sở Thế Tu. . . . . .
Nói anh ta nhỏ bé, lấy thiên kim Lương thị trưởng để đổi lấy sự phát triển cho Sở thị. . . . . .
Mỗi một chữ đều là ác độc.
Cố Tiểu Ngải lần đầu tiên có chút ghét cay ghét đắng nghề nghiệp lấy tin tức này, không nên đem người khác viết thành không đáng một đồng như vậy mới được sao?
Sở Thế Tu tài hoa cùng thông minh, hắn cần gì đi nhờ một nữ nhân?
“Đinh Linh Linh. . . . . . Đinh Linh Linh. . . . . .”
Điện thoại ở chính sảnh vang lên, ngay sau đó nữ giúp việc nhận lấy.
Không muốn nhìn...tin tức công kích Sở Thế Tu nữa, Cố Tiểu Ngải một tay lấy báo chí vò lại vứt bỏ, “Tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi, cởi bỏ còng tay cho tôi.”
“Tốt, tôi giúp cô.”
Bảo mẫu hiện tại đối với cô là ba bước không rời, sợ cô lại làm ra chuyện gì tương tự.
Kỳ thật thật sự hoàn toàn không tất yếu.
Chỉ cần Lệ Tước Phong đem thùng thuốc phiện để ở từng góc biệt thự Lệ gia, cô cam đoan ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Kéo xiềng xích thật dài lên, Cố Tiểu Ngải đi ra khỏi nhà ăn chuẩn bị lên lầu.
Đi ngang qua chính sảnh thì nghe nữ giúp việc cầm điện thoại cổ điển kiểu dáng Tây Âu nói chuyện, “Thực xin lỗi, Lệ tiên sinh có giao cho, điện thoại công sự không tiếp tại Lệ gia. . . . . . À. . . . . . tổng giám đốc Sở thị sao? Tôi sẽ chuyển lời. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải đang bước lên cầu thang mạnh dừng lại.
Tổng giám đốc Sở thị?
Đó không phải là Sở Thế Tu sao?
Hắn làm sao có thể gọi điện thoại đến biệt thự Lệ gia, chẳng lẽ là vì chuyện Dư Đàn tự sát? Anh ta biết được là Lệ Tước Phong động tay chân sao?
Cố Tiểu Ngải không cần nghĩ ngợi chạy tới, từ trong tay nữ giúp việc đoạt lấy điện thoại, hơi thở không xong hô lên, “Này?”
Trong điện thoại cũng không có vang lên tiếng nói ôn hòa của Sở Thế Tu, là giọng của một người đàn ông trung niên, “Xin chào, đây là phòng của tổng giám đốc công ty quốc tế Sở thị, tổng giám đốc chúng tôi muốn hẹn Lệ tổng ăn một bữa cơm, đây không tính là công sự.”
Che dấu một chút mất mát nho nhỏ, Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc hỏi lại, “Ăn cơm?”
Rõ ràng là bị sập bẫy của Lệ Tước Phong, Sở Thế Tu xin hắn ăn cơm làm cái gì?
“Đúng vậy, phiền toái cô chuyển lời một tiếng. . . . . . À, Tổng giám đốc chúng tôi muốn nói chuyện với cô . . . . .”
Sau khi nghe đối phương một động tĩnh nhỏ, trong điện thoại truyền đến giọng nam trẻ tuổi nhu hòa, trong lòng Cố Tiểu Ngải bấn loạn, “Xin chào, tôi là tổng giám đốc Sở thị.”
Là Sở Thế Tu.
Đột nhiên nghe được giọng nói của Sở Thế Tu, Cố Tiểu Ngải ngây dại, trong lòng nhảy lên, theo bản năng hỏi, “Anh vẫn tốt chứ?”
“Cái gì?” Sở Thế Tu hiển nhiên cho là mình nghe lầm . . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhất thời tỉnh táo lại, vội hỏi, “Không có gì, tôi là muốn hỏi chuyện trốn thuế. . . . . . Là giá họa đúng không?”
“. . . . . .” Bên kia tạm dừng hai giây, tiếng nói dịu dàng của Sở Thế Tu mới truyền tới, “Tiểu thư, cô không phải nữ giúp việc Lệ gia, cô là gì của Lệ tổng?”
. . . . . .
Cô cũng biết cô diễn vai nữ giúp việc thật sự kém cỏi. . . . . .
Cô là Cố Tiểu Ngải.
Là Cố Tiểu Ngải hắn vẫn tìm .
Sở Thế Tu, biết không?
Trầm mặc thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới một chữ một chữ cứng ngắc gian nan nói, “Tôi là bạn gái . . . . . . anh ta.”
Cô là nhân tình Lệ Tước Phong . . . . . . .
Một nhân tình bị nhốt ở Lệ gia.
“Xin chào.” Sở Thế Tu không có phản ứng gì, vẫn như thường nói, “Nhờ Tiểu thư một chuyện, thay tôi chuyển lời cho Lệ tổng, E.S cùng Sở thị nước giếng không phạm nước sông, không nên ép người quá đáng.”
“. . . . . .” Nguyên lai hắn thực biết được Lệ Tước Phong hãm hại hắn.