So với trước kia, cô càng xinh đẹp hơn, hốc mắt phiếm hồng động lòng
người, nếu như bức tranh thanh thuần ngũ quan đang lúc có phá lệ mê
người phong thái. . . . . .
Cô hẳn rất khá, cô được người nào có tiền nuôi dưỡng sao?
Cô đã từng mất mác phải không?
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải dừng động tác lau tóc lại, chỉ mỉm cười, mở lời hỏi, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Em không tốt, một chút. . . . . . Cũng không tốt.
Không tốt nhưng không thể mở miệng.
“. . . . . .”
Nghe được lời của cô, nhất thời nụ cười trên mặt Sở Thế Tu biến mất.
Anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, lần đầu tiên khó có thể mở miệng.
Thật lâu, anh mới nghe được giọng nói có vẻ cứng ngắc của chính mình, “Anh
tới đón. . . . . . vị hôn thê của anh, cô ấy tham gia một tiệc tối trong này.”
. . . . . .
Vị hôn thê. . . . . .
Sở Thế Tu vĩnh viễn cũng sẽ không gạt người khác đâu.
Đương nhiên, cũng không nhất thiết phải gạt một người bạn chín năm không gặp như cô, không có ý nghĩa gì cả.
Ngực đau đớn liên hồi, trên mặt lại còn muốn làm bộ mỉm cười.
Cố Tiểu Ngải đã không khắc chế được ngực đau đớn, chỉ có thể khoa trương
làm một bộ dáng như mới nhớ tới, “Đúng, em biết, tivi có phát tin tức
này, anh cùng thiên kim Lương thị trưởng đính hôn, hai người thực xứng
đôi, trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng.”
Chúc mừng sao?
Chúc mừng anh sao?
Vì sao. . . . . . anh lại không vui sướng khi được chúc phúc.
“. . . . . .” Nghe được lời chúc phúc của cô, Sở Thế Tu trên mặt không có
một sắc thái nào, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm mặt của cô, một câu cũng
không nói.
Bộ dáng anh không nói lời nào làm cho Cố Tiểu Ngải càng thêm không biết nói cái gì.
Không khí cứ như vậy trầm xuống, cô không biết còn có thể khống chế được nụ cười dối trá của mình không.
”Hai người khi nào thì kết hôn?” Cố Tiểu Ngải tùy tiện tìm đề tài, tận lực
làm cho mình biểu hiện phong thái trầm tĩnh của một người bạn chín năm
không gặp, “Chỉ chớp mắt đã chín năm, không nghĩ tới anh đã lập gia
đình. . . . . .”
”Em xem quảng cáo tìm người của anh rồi phải
không?” Sở Thế Tu cắt đứt lời của cô, trong mắt ôn hòa lộ ra vẻ quật
cường cố chấp, “Anh vẫn luôn tìm em.”
Anh tìm cô suốt chín năm.
Anh nhớ thương cô suốt chín năm.
Vừa mới ở hành lang, anh gặp mặt cô hoàn toàn sợ ngây người, còn tưởng rằng. . . . . . chính mình bị ảo giác.
Nhưng lúc này đây, anh không uống rượu, anh nhìn thấy Ngải Ngải, nhìn thấy cô thật sự.
Anh lúc ấy. . . . . . căn bản không có suy nghĩ nữa mà từ sau ôm lấy cô.
Anh sợ. . . . . . chỉ là một cái bóng hư ảo.
Cố Tiểu Ngải trước mắt không phải ảo ảnh trong tâm anh, là chân thật, là cô gái trưởng thành duyên dáng yêu kiều. . . . . .
Trong ký ức anh chỉ dừng lại ở độ tuổi Cố Tiểu Ngải học trung học cơ sở.
Thật vất vả mới gặp lại, anh một chút cũng không muốn cùng cô nói chuyện hôn sự của mình.
Trong lòng. . . . . . mâu thuẫn.
Cho tới bây giờ anh vẫn không quên, lúc tám tuổi anh cùng cô đã đính hôn.
Tìm cô suốt chín năm, bề ngoài Sở Thế Tu dịu dàng nhưng nội tâm vẫn rất cố chấp . . . . . .
Ở xã hội hiện tại này, làm sao còn một người si tình tìm một người bạn suốt chín năm như anh.
Cố Tiểu Ngải làm ra vẻ tự nhiên hỏi, “Tìm em? Em còn tưởng rằng anh sớm đã quên em rồi, dù sao nhiều năm như vậy trôi qua. . . . . .”
”Anh
sẽ không quên em.” Sở Thế Tu lại một lần nữa cắt đứt lời của cô, có chút cố chấp nhìn chằm chằm cô, “Ngải Ngải, em quên anh sao?”
Quên?
Cô cũng muốn quên anh, nhưng làm sao có thể quên?
”Đương nhiên không có.” Cố Tiểu Ngải một bộ dễ dàng miệng, vuốt cánh tay của
anh nói, “Em không phải vẫn luôn ngồi cùng bàn Sở Thế Tu nha.”
“. . . . . .” Sở Thế Tu trên mặt điềm đạm nhất thời mất đi, chỉ còn lại
tái nhợt, giọng nói như mất tiếng, “Anh vẫn ngồi ở sau bàn em.”
Cố Tiểu Ngải ngây người, hóa ra rất nhiều chi tiết nhỏ anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
”À, em nói giỡn thôi.” Cố Tiểu Ngải cười cười, đem khăn mặt để sang một bên.
Nói giỡn?
Sở Thế Tu nhìn cô không chuyển mắt, nghiêm túc một chữ một chữ nói, “Ngải Ngải, Chuyện này không đùa được đâu.”
Cô ra vẻ chẳng quan tâm.
Mà anh. . . . . . Còn tưởng là thật.
Bộ dáng anh cố chấp, đáy mắt thật sự nghiêm túc, trên mặt tái nhợt thật sâu sắc kích thích cô.
Ra vẻ giả tạo không xong, Cố Tiểu Ngải cuống quít quay đầu sang một bên,
chớp chớp mắt chua xót, tận lực dùng giọng bình thường nói, “A. . . . . . Thời gian không còn sớm, em còn có việc, em đi trước.”
Nói xong, Cố Tiểu Ngải đứng lên liền hoảng loạn đi ra ngoài.
Tiếng bước chân dồn dập lập tức đi theo phía sau cô vang lên. . . . . .
Ngón tay vừa chạm vào cửa, bên hông lại bị Sở Thế Tu từ sau ôm lấy, lúc này
đây, Sở Thế Tu có chút cấp bách, giống như sợ cô chạy mất.