Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 92: Chương 92




”A?” Bảo mẫu lại khiếp sợ, “Cố tiểu thư chắc hẳn trong nhà điều kiện rất tốt? Là thiên kim nhà ai? Làm sao có thể. . . . . .”

Nói đến một nửa, bảo mẫu liền dừng lại, khẩn trương nhìn trái phải xung quanh, khóe mắt nếp nhăn rõ ràng.

Tay Cố Tiểu Ngải đang phác họa bức tranh dừng một chút.

Cô biết bảo mẫu muốn nói cái gì, cô là thiên kim nhà ai, làm sao có thể làm nhân tình của Lệ Tước Phong, đắm mình như vậy.

Thiên kim tiểu thư trong xã hội thượng lưu không có người nào lại ủy khuất chính mình. . . . . .

Nhưng cô không phải thiên kim, cái gì cũng không phải.

Thần thái trên mặt Cố Tiểu Ngải ảm đạm xuống, nhìn bức tranh mình phác hoạ, thời gian dài không luyện chính là như vậy, ngay cả phác họa đơn giản đều thành bức tranh biến dạng.

Giống như chính cô, thời gian dài không làm thiên kim, trên người sớm không có khí chất.

Bảo mẫu tự biết đã nói lỡ lời, vội vàng đính chính lại, “Thật ngại, Cố tiểu thư, tôi nói chuyện không phải, kỳ thật nhà giàu hay không giàu không quan hệ, ở trong mắt Lệ gia, danh gia thượng lưu cùng mèo hoang chó hoang ven đường cũng giống như nhau cả thôi. . . . . .”

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải vốn tâm tình mất mát, nghe nói như thế ngược lại vui vẻ.

Lệ gia quyền thế lớn, ở Âu châu đều không có người nào dám chọc, Lệ Tước Phong thân là thiếu gia của Lệ gia không coi ai ra gì, kiêu ngạo ương ngạnh, ở trong mắt rất nhiều người đều là chuyện thực tự nhiên.

”Bảo mẫu, lời này thực sắc bén.” Cố Tiểu Ngải cười nói.

”Bất quá Lệ tiên sinh cùng người trong nhà Lệ gia bất đồng. . . . . .”

”Lâu lắm không vẽ, bức tranh không tốt.” Cố Tiểu Ngải đem bức tranh phác hoạ đưa cho cô, “Bất đồng cái gì?”

Lệ tiên sinh cùng những người của Lệ gia bất đồng?

Lệ Tước Phong không phải là thiếu gia cuồng vọng do Lệ gia bồi dưỡng sao.

”Không có gì không có gì. . . . . .” Bảo mẫu lắc lắc đầu, chưa nói xong, chỉ tiếp nhận bản phác họa trên tay cô.

Một phụ nữ trung niên trong bức tranh hiền hậu, hiền lành, hòa ái dễ gần, hai mắt long lanh, nếp nhăn tinh tế bộc lộ vẻ tang thương, có loại trải qua năm tháng lắng đọng lại. . . . . .

Bảo mẫu nhìn phác hoạ ngây người hồi lâu, sau đó liên tục tán thưởng, “Thật sự là tôi sao. . . . . . Bức tranh thực có sức sống.”

Bức tranh thực có sức sống?

Này xem như ca ngợi sao? Nghe qua như thế nào kỳ quái như vậy.

”Cô thích là tốt rồi.” Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng nở nụ cười, ôm dụng cụ vẽ tranh rời đi.

Một mùi thơm từ nhà ăn truyền đến, một hương vị nồng đậm thật tốt.

Cố Tiểu Ngải nghe được tinh thần hoạt bát hơn, bước nhanh chạy đi vào. . . . . .

Bàn ăn dài đã mang lên hai món ăn, khoai tây cay, đầu cá kho tiêu. . . . . .

Cố Tiểu Ngải phản ứng đầu tiên chính là. . . . . . hai món ăn thường ngày thật tốt.

Mặc kệ là theo Lệ Tước Phong đi ra ngoài, hay là đang ăn cơm trong biệt thự Lệ gia. . . . . . nguyên liệu nấu ăn đều là dinh dưỡng sa hoa, đột nhiên nhìn thấy các món ăn thường ngày như vậy, cô thậm chí có chút không thích ứng.

Mặt trên hai món ăn đều trải ra một lớp hạt tiêu xay, còn chưa có ăn Cố Tiểu Ngải cũng đã cảm thấy cay đến tận xương tủy.

Để dụng cụ vẽ tranh xuống, Cố Tiểu Ngải bốc lên một chút khoai tây bỏ vào trong miệng.

”Ưhm. . . . . .” Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa nhổ ra, quả nhiên là siêu cay.

Cố gắng ăn hai miếng, hương vị khoai ở trong miệng lan tràn ra, hương vị khoai tây nguyên bản tỏa ra. . . . . .

Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, Lệ Tước Phong nấu đồ ăn lại ngon ngoài dự đoán của mọi người.

Một đại thiếu gia nấu ăn ngon? ! Chẳng lẽ là cô đói lâu lắm rồi sao ? !

Cố Tiểu Ngải cảm thấy khó tin, không khỏi lại dùng tay lấy một chút khoai tây đưa vào miệng.

Ngửa đầu ăn khoai tây, trong chớp mắt, thân hình Lệ Tước Phong tiến vào trong tầm mắt của cô.

”Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong sắc mặt xanh mét rống giận, bưng một mâm đồ ăn đứng ở cửa phòng bếp, ghét trừng cô, “Cô ăn thật bẩn thỉu? !”

. . . . . .

Tay Cô cầm dụng cụ vẽ tranh lại cầm khoai tây đưa vào miệng. . . . . .

Bay nhanh đem khoai tây bỏ vào trong miệng, Cố Tiểu Ngải đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Lệ Tước Phong một bước từ xa xông lên, để đồ ăn xuống, tháo bao tay da xuống liền tiến lên động tác thô lỗ bóp miệng của cô,“Cố Tiểu Ngải! Nhả ra!”

Nam nhân này. . . . . .

Trừ bỏ bạo lực sẽ không có thể nói chuyện đàng hoàng sao?

Bóp miệng bệnh nhân như vậy sao?

”A . . . . .” Cố Tiểu Ngải bị hắn bóp cằm đau, chỉ có thể nghe lời đem khoai tây nhả ra, sau đó cau mày đẩy tay hắn ra, “Lệ Tước Phong, anh làm ra đồ ăn không phải để cho người ta ăn sao?”

. . . . . .

Lệ Tước Phong sắc mặt càng khó nhìn.

Nữ nhân này. . . . . .

Hắn không phải làm cho cô ăn thì tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cay làm gì? Từ công ty về nhà sớm làm gì? Hắn nhàn nhã lắm sao?

”Cố Tiểu Ngải! Cô là bệnh nhân, tôi không muốn đôi co với cô!” Nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người, Lệ Tước Phong mang theo cô liền hướng phòng bếp đi, “Cô đi rửa tay cho tôi!”

Cô có biết mình còn đang bệnh hay không, tay cũng không rửa liền ăn cái gì, không vệ sinh lại khó coi.

Tổng thiên kim nghèo túng nên giữ lại phong cách quý phái khí chất trước kia, như thế nào trên người nữ nhân này một chút cũng không thấy!

Bạo quân!

Cố Tiểu Ngải ở trong lòng âm thầm mắng một câu, không tình nguyện rửa tay ngay.

Rửa tay xong, Cố Tiểu Ngải cầm lấy khăn tay một bên lau tay, quay người lại, liền thấy Lệ Tước Phong đã muốn một lần nữa trở lại xem xét.

Bộ dáng rất là chăm chú.

Cô rất ít khi nhìn thấy bộ dáng Lệ Tước Phong chăm chú không nói lời nào như vậy, thiếu đi vẻ kiêu ngạo ngày thường, bỗng dưng làm cho người ta cảm thấy vẻ chững chạc hơn.

Giống như người nam nhân này. . . . . . có thể gánh vác tất cả .

Yên lặng quan sát, Cố Tiểu Ngải đứng dựa vào cửa thủy tinh phòng bếp, nhìn hình ảnh Lệ Tước Phong bận rộn trong phòng bếp, bắt đầu vẽ bức tranh phác hoạ. . . . . .

Thân hình cao to, tóc ngắn đen sạch sẽ, gương mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ, khôi ngô tuấn tú, biểu cảm trên mặt mang chút nghiêm túc, cẩn thận chuyên chú nấu thức ăn.

Cố Tiểu Ngải vẽ rất nhanh, được nửa chừng nhịn không được hỏi, “Anh đã từng học nấu ăn sao?”

Cô thật sự thấy kỳ quái, hắn làm sao có thể có thời gian nhàn hạ đi học nấu ăn.

Hắn hai mươi mốt tuổi an vị tổng giám đốc tập đoàn Á Thái, đều có quản lý phụ giúp không cần đụng tay đến.

Hơn nữa hắn là thiếu gia của Lệ gia, muốn ăn cái gì mà không có, căn bản không cần phải chính mình học nấu ăn.

Hơn nữa, đàn ông cũng không thích xuống bếp, ngay cả Sở Thế Tu cũng chỉ vì cô mới đi học làm cá dấm chua, rất sợ dính dầu mỡ.

”Thật lâu rồi.” Lệ Tước Phong vừa đem thức ăn ra vừa lạnh lùng nói.

”Học nấu ăn lâu rồi sao ?” Cố Tiểu Ngải đang phác họa bức tranh có chút kinh ngạc ngẩng đầu hỏi vọng qua, “Loại đại thiếu gia như anh lại nguyện ý đi học nấu ăn sao?”

Chẳng lẽ đây là hứng thú của hắn sao?

Loại hứng thú này. . . . . . cũng quá ngoài dự đoán của mọi người.

Đường đường tồng giám đốc tập đoàn Á Thái . . . . . . lại thích ở trong bếp.

ok, đại công cáo thành.

Nhìn bức tranh mình phác hoạ thật tốt, Cố Tiểu Ngải nhớ tới bảo mẫu vừa mới nói như thế liền thuận miệng hỏi, “Bảo mẫu nói anh cùng những người Lệ gia đó bất đồng, anh cùng bọn họ có cái gì bất đồng?”

Lệ gia ở Âu châu là những người không thích nấu cơm? sao

”Phanh ——”

Một bàn ăn thật tốt theo tay Lệ Tước Phong rơi xuống đất, vỡ tan tành, phá hủy một mâm đồ ăn.

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, Lệ Tước Phong chuyển mắt nhìn về phía cô, mắt đen như mực một mảnh hung ác nham hiểm, giọng nói lạnh nhạt,“Bảo mẫu còn nói với cô cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.