Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 65: Chương 65: Anh thật nặng




Úc Sâm cắn đũa như suy tư gì đó: "Lại nói, hai người chúng mình cũng là anh truy em, em chưa từng truy anh, thật không công bằng......"

Động tác trong tay của Tư Tuyên Dương dừng một thoáng, giận quá hóa cười: "Úc Sâm anh có thể có chút lương tâm được không, đoạn thời gian kia là anh truy em sao? Anh đã tra tấn em đó được không? Một bên ra vẻ người yêu của Tư Nam, một bên phóng điện dụ dỗ em, lúc ấy em sắp bị phân liệt! Chỉ cần bước một bước nữa là mất đạo đức!"

"Đó không phải cũng là truy sao, chỉ là dùng một loại phương pháp khác biệt......." Úc Sâm đuối lý lẩm bẩm.

Tư Tuyên Dương cong cong khóe miệng, cũng không phản bác lại anh, dùng chiếc đũa nghiêm túc gõ gõ chén anh: "Chuyên tâm ăn cơm, mẹ em sẽ không ngốc đến dùng gậy đánh uyên ương, bà ấy khiếp sợ một lát sẽ ổn."

"Không thể nào? Nhà em tiến bộ như vậy?"

Tư Tuyên Dương trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: "Không phải tiến bộ, mà do em khá nóng nảy dễ nổi điên, mềm cứng không ăn dầu muối cũng không ăn, bọn họ không chế trụ được em, cho nên sẽ đem mọi sách lược dùng lên người Tư Nam."

"......"

Úc Sâm trầm mặc, đột nhiên cảm thấy gặp phải một người bạn như mình với một người em trai như Tư Tuyên Dương, Tư Nam cũng có chút đáng thương.

Về sau nên đối xử với anh tốt một chút!

Dịch dịch thân người về phía Tư Tuyên Dương, Úc Sâm nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Em ăn chậm một chút, chờ dì, hai người lâu như vậy còn chưa gặp nhau, khẳng định bà ấy cũng muốn dùng bữa cùng em.

Hơi thở ấm áp phả vào tai, khiến trái tim của Tư Tuyên Dương cũng rụt lại, hắn nhìn Úc Sâm, ánh mắt lóe sáng: "Tại sao lúc anh đột nhiên trở nên săn sóc như vậy, em ngược lại có chút đau lòng?

Úc Sâm không nói gì, rũ mắt, lông mi run rẩy, vươn chiếc cổ trắng nõn, tiếp đó hôn lên quai hàm của Tư Tuyên Dương, vừa nhẹ vừa mềm.

Sau đó lại ngồi thẳng trở về, vùi đầu ăn cơm, tóc đen mềm mại đáp trên trán trắng nõn, đuôi tóc có chút dài, vài sợi tiến vào cổ áo, dừng bên cạnh dấu hôn đỏ thắm, hiện ra vài phần tình dục.

Đầu óc của Tư Tuyên Dương tức khắc trở nên cuồng táo (1), ánh mắt sâu kín: "Sao anh trai lại dụ người như vậy?"

[(1) Cuồng táo: Luống cuống; nóng nảy; cáu kỉnh; dễ cáu; dễ cảm ứng; không kềm chế được; hấp tấp; vội vàng; bốc; hăng.]

Úc Sâm nhẹ liếc hắn, ánh mắt như móc câu: "Cũng thế cũng thế (2)."

[(2) Cũng thế ở đây chỉ lời khách sáo, biểu thị ai cũng như nhau, thường dùng lặp lại lời đáp.]

"Muốn biết hiện tại em muốn làm gì không?" Tư Tuyên Dương vươn tay đáp lên lưng ghế của Úc Sâm, giống như dã thú nóng nảy, muốn bao bọc anh trong phạm vi lãnh địa của mình.

Tư Tuyên Dương hơi cúi người dán qua: "Hiện tại em hận không thể tại chỗ lột sạch anh, ép khô, phải gặm toàn thân một lần, khiến anh ba ngày ba đêm cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ."

Đôi đũa trong tay của Úc Sâm xém nữa run rớt.

Sau lưng truyền đến vài tiếng ho khan khô cằn, Tư Tuyên Dương quay đầu, ánh mắt của Thư Ngọc Khanh phức tạp lại xen kẽ một tia khiếp sợ, đảo mắt nhìn Tư Tuyên Dương từ trên xuống dưới, dường như hôm nay mới một lần nữa biết đến đứa con trai của mình.

Hiển nhiên là nghe được câu nói mới nãy của hắn.

Trước đây Thư Ngọc Khanh cảm thấy đứa con trai út nhà mình rất có khả năng sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại, bởi vì nhìn về mặt tính cách, người này từ nhỏ đến lớn dường như chưa từng có sắc mặt tốt với ai.

Nói thì có nghiêm trọng một chút, nhưng ấn theo lưu trình kiểm tra chính quy, hắn không phải người có bệnh tâm thần, người khác giao lưu bình thường với hắn, hắn tự nhiên cũng có sắc mặt bình thường.

Trọng điểm của Thư Ngọc Khanh ở chỗ -- kiên nhẫn.

Chắc hẳn tính cách của con người hay phức tạp dễ thay đổi, nhưng thứ duy nhất cô có thể vô cùng công nhận đó là, con trai út của cô tuyệt đối không phải là người có kiên nhẫn.

Không kiên nhẫn này không thể hiện ở phương diện công việc, mà chỉ thể hiện ở chỗ đối đãi với người khác.

Trước kia Thư Ngọc Khanh thậm chí còn lo lắng, sau này Tư Tuyên Dương có thể sinh ra hứng thú với tình yêu hay không, khi sinh ra hứng thú có thể tìm được người mình thích hay không, tìm được rồi thì sau khi có con, trong lúc đứa nhỏ trưởng thành có thể bị ông bố này dọa ra bóng ma hay không.

Mỗi trình tự hình như cái nào cũng khó.

Nhưng bây giờ không cần lo lắng, chỉ còn khiếp sợ.

Bảo bảo hung dữ của cô chẳng những kiên nhẫn mãn cách với người đối diện này, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, dịu dàng đến độ có thể tích ra nước, hơn nữa ở phương diện dục vọng còn cực kỳ mãnh liệt.

Quả thực tựa như thay đổi thành người khác.

Giờ phút này tâm tình của Thư Ngọc Khanh cực kỳ phức tạp, thứ mà cô không thể nghĩ đến, đó là trong phức tạp lại xen kẽ một chút vui sướng.

Mới nãy Tư Nam nói rất nhiều chuyện với cô, ám chỉ rõ ràng toàn bộ phương diện của cô -- Úc Sâm đối với Tư Tuyên Dương, là người quan trọng như sinh mệnh.

Có lẽ, còn là người quan trọng hơn rất nhiều so với sinh mệnh của hắn.

Điểm này Tư Nam chưa nói, nhưng nhìn ánh mắt của Tư Tuyên Dương Thư Ngọc Khanh cũng đủ nhận ra.

Con trai của mình, nuôi hơn hai mươi năm, chỉ cần hơi chút cẩn thận quan sát, sao có thể nhìn không rõ. Cho dù trong lòng yêu cầu cần thêm thời gian để tiếp thu, vào lúc này, cũng không thể làm con trai thương tâm.

Thư Ngọc Khanh thở dài, oán trách trừng mắt nhìn Tư Tuyên Dương: "Cậu ấy còn không phải đang bệnh sao? Không thể tiết chế một chút à?"

Tư Tuyên Dương: "...... Mẹ nói đúng."

Úc Sâm: "......"

Không hổ là mẹ con, không khác gì so với lộ sổ (3) của Tư Nam.

[(3) Lộ sổ: 路数即指竞技性或观赏性对阵中,两方较劲所用招式、套路等,目的为了使得对抗更具观赏性或更具进攻性,最终目的是获得较量的胜利. Tóm tắt là nước cờ =))]

Úc Sâm bất động thanh sắc liếc mắt nhìn nàng, lại rũ mắt chọc chọc đồ ăn trong chén, uể oải ỉu xìu chậm rãi buông đũa.

Tư Nam đứng phía sau Thư Ngọc Khanh, biểu cảm như ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm -- vẻ ngoan ngoãn yếu đuối này của Úc Sâm, nếu không phải quen biết nhiều năm như vậy, anh cũng sẽ tin.

Năm nay Oscar không có cậu tôi không xem!

Còn Thư Ngọc Khanh thì vừa lúc thuộc về loại 'tin'.

Trong mắt cô, mới rồi ánh mắt của đứa nhỏ này nhìn cô thật sự rất cẩn thận, nghe Tư Nam nói, trước đây bệnh nặng, còn vào phòng cấp cứu, cửu tử nhất sinh, dưỡng lâu như vậy, lúc này nhìn vẫn ốm yếu, tái nhợt như một đống tuyết, che chở trong lòng bàn tay còn sợ tan.

Tuyết sắc trên cổ còn bị 'thô bạo' làm ra vệt đỏ, nghe nói hồi chiều bị Tư Tuyên Dương lăn lộn thật lâu, xỉu vừa mới tỉnh, ngay cả bác sĩ cũng mời đến......

Thư Ngọc Khanh nhảy dựng trong lòng, càng nghĩ càng sợ, vẫy tay về phía anh: "Con ăn, ăn, ăn nhiều một chút..... Nhiêu đây đủ không? Tại sao đều là canh suông quả thủy? Dì Trương làm nhiều thêm vài món nha!"

Tư Nam phía sau cô xém nữa tức đến ngất đi! Lúc trước thái độ của Thư Ngọc Khanh đối với anh và Lạc Vũ cũng không phải như vậy!

Quả thực buồn cười!

"Không cần đâu mẹ," Tư Tuyên Dương ngăn dì Trương, "Dạ dày của Úc Sâm không tốt, buổi tối ăn nhiều thứ linh tinh, sẽ khó tiêu, bác sĩ nói qua, thịt nguyên miếng phải ăn ít, đừng làm quá nhiều chọc anh ấy thèm."

"A? À...... Thảm như vậy?" Thư Ngọc Khanh ngồi xuống đối diện với Úc Sâm, ánh mắt càng thêm thương tiếc.

"Không sao đâu dì, mấy món này rất không tồi, Dương Dương nói chậm rãi dưỡng, nhất định sẽ tốt lên." Úc Sâm lộ ra nụ cười chuẩn tiểu bạch hoa, sạch sẽ thuần túy.

Tư Tuyên Dương hững hờ, tuy rằng ngày hôm qua Úc Sâm còn một khóc hai nháo ba thắt cổ trước mặt hắn tỏ vẻ "Mấy món bổ máu quỷ gì đây! Ông đây thà đau chết cũng phải ăn lẩu ăn kem."

Lúc này không khí không tệ lắm, hắn liền tạm thời không vạch trần.

......

Một bữa ăn khiến Tư Nam trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn thái độ của Thư Ngọc Khanh từng chút từng chút thay đối, quả thật nhảy vọt, chỉ kém lôi tay kéo chân gọi con trai.

Úc ca thật đúng là kỳ nhân!

Anh phục.

Ăn xong bữa tối, tiễn Thư Ngọc Khanh về, Úc Sâm được Tư Tuyên Dương dẫn đi, đến đường mòn núi nhân tạo sau nhà để tiêu thực, nghĩ đến lời dặn dò trên bàn cơm của Thư Ngọc Khanh, cong mắt cười: "Mẹ em quả thực đối với thân thể anh còn khẩn trương hơn cả anh."

Tư Tuyên Dương cũng cười: "Bởi vì bà ấy yêu em."

"Cho nên yêu ai yêu cả đường đi?"

"Yêu ai yêu cả đường đi là một mặt, mẹ em kỳ thực rất nhạy bén," Tư Tuyên Dương nắm tay của Úc Sâm, đốt ngón tay cái của Tư Tuyên Dương ma sát qua khớp xương tay, yên lặng nhìn chằm chằm ánh đèn vàng ấm áp bên đường, ngữ khí bình tĩnh, "Bà ấy càng sợ nếu anh xảy ra chuyện gì, cả cuộc sống của em sẽ sụp đổ."

Hắn dừng một chút, tiếp theo nói: "Cái bà ấy lo lắng là chính xác."

Úc Sâm thoáng chấn động trong lòng, bất giác dừng bước.

Gió lạnh đêm thu lướt qua cổ, rung động từ cổ dường như lan tràn ra toàn thân, Úc Sâm rụt cổ, xoay người ôm lấy eo Tư Tuyên Dương, dán chặt vào, hấp thu ấm áp trên người hắn, giọng nói chua xót: "Em lại có dự cảm đúng không? Sắp đến lúc đi vào?"

Tư Tuyên Dương chôn thật sâu vào cổ của Úc Sâm, hít một hơi, hy vọng có thể làm cho hương vị thuộc về Úc Sâm nhiễm toàn bộ thân thể của mình: "..... Ừm, mấy ngày nay."

Tim của Úc Sâm chợt co chặt.

Trên thực tế, anh trời sinh đã lạc quan, cảm thấy sống chết có số, ra sức làm mọi thứ có thể.

Nhưng sau khi bên nhau với Tư Tuyên Dương, sợ hãi và nhận thức về cái chết tăng theo từng ngày, trong thế giới đồng hồ treo tường, anh luôn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy anh sẽ chỉ bị thương mà thôi, giới hạn chỉ bị thương.

Nhưng ở đó không phải không có người chết.

Những cái chết của mấy người đó đều là chân thật, tài khoản của bọn họ trên diễn đàn ở hiện thế sẽ biến thành màu xám khi chết, không bao giờ sáng lên nữa.

Mỗi ngày anh đều cảm thấy sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn trên người mình, nếu ngoài ý muốn một khi xảy ra, đó tuyệt đối là có chuyện.

Tư Tuyên Dương ý thức được vấn đề này sớm hơn so với anh, cũng đối mặt với nó trước anh.

Chỉ là, đối với bọn họ hiện tại, là không có giải pháp.

Úc Sâm phức tạp suy nghĩ, chậm rãi xoa bóp thịt mềm ấm sau cổ Tư Tuyên Dương, trầm mặc hồi lầu, lại chợt cười một tiếng, ngữ khí dịu dàng khó có được: "Ngay cả khi không hứa hẹn với em, mới nãy anh cũng đã bị dì bắt hứa hẹn, anh hứa anh sẽ chậm rãi tốt lên, sẽ mãi bên cạnh em, em quên rồi?"

Tư Tuyên Dương giống như đứa nhỏ ôm ấp âu yếm món đồ chơi, ôm chặt lấy anh, trong giọng nói nặng nề hiện rõ oán niệm: "Không quên, câu trước đã hứa qua, còn câu sau chưa từng nói."

"Này! Em thật nhỏ mọn, đây không phải cùng một ý nghĩa sao?"

"...... Giáo viên môn ngữ văn của anh là giáo viên thể dục? Dạy không tốt gì cả....."

Úc Sâm bật cười, giả vờ giận dỗi đẩy Tư Tuyên Dương ra, nhẹ nhàng chụp lên vai hắn.

Gió đêm lạnh lẽo, bị ôm một lúc lâu, thân thể có chút cứng, tim đập với tần suất rối loạn, giống như không cấp đủ máu, đầu của Úc Sâm dần choáng.

Anh rũ mắt buông tay Tư Tuyên Dương, bất đắc dĩ nói: "Trời tối quá, anh trai bị bệnh quáng gà, nhìn không rõ đường, làm sao bây giờ?"

"Em cõng anh trở về."

Tư Tuyên Dương tiến lên một bước, ấn sau cổ Úc Sâm, hôn cánh môi dần trắng bệch của anh, nhanh chóng xoay người ngồi xổm xuống, đôi tay hơi nâng về sau.

Úc Sâm hít hít chiếc mũi ê ẩm, nhẹ nhàng bò lên, đôi tay giao nhau ôm sát, nhỏ giọng hỏi: "Có nặng không?"

Tư Tuyên Dương đứng lên, xóc lấy chân anh, cúi đầu cẩn thận nhìn đường dưới chân, mỗi một bước đều rất vững chãi.

"Trọng lượng của toàn bộ thế giới, có thể không nặng sao?"

Tác giả có chuyện nói:

Bạn trai người ta: em nặng như heo.

Bạn trai của Úc ca: anh nặng như toàn bộ thế giới của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.