Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 56: Chương 56: Hồng Vũ Hài (12)




Đau đớn kèm theo cơn phản ứng chậm của dây thần kinh khiến Úc Sâm phải hít một hơi khí lạnh, cái anh chịu không nổi, chính là cảm giác tê dại khiếp người khi cắt cổ tay.

Khi xưa lúc anh xem phim truyền hình có người cắt cổ tay tự sát gì đó, hắn đều sẽ có cảm nhận y như vậy, với làn da hơi mỏng trên cánh tay, còn có động mạch chủ, một dao cắt lên, đau muốn chết, có thể xuống tay đều là người tàn nhẫn.

Nhưng mấy tháng trước thân thể anh khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót, hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ có một ngày như vầy.

Điều này không thể đoán trước, bất thình lình xảy ra kích thích và giật mình, khiến Adrenalin trong anh nhanh chóng tăng vọt, thể lực vốn không tốt, trong vòng nửa giây tay chân đã bắt đầu phát run, thậm chí chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập vang lên bên tai, trước mắt là một đám đốm đen dần khuếch tán.

Cánh tay che miệng vết thương của Úc Sâm cũng buông lỏng, mềm mại rũ xuống, máu theo đầu ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất, tạo thành cục hình tròn màu đỏ, thân thể cũng thoát lực.

"Úc Sâm!"

Tư Tuyên Dương mục sài dục liệt (1), ôm lấy người vô lực xụi lơ, đưa anh cách xa hiện trường, lệ khí trong mắt như muốn giết người, dựa vào lý trí cực lực chống đỡ, mới có thể kiềm chế ý muốn đá tan bộ mặt hư thối nát thịt hoàn toàn thay đổi của nữ sinh kia.

[(1) Mục sài dục liệt: mắt tách khỏi hốc (?) miêu tả người khi tức giận mắt thường hơi lòi ra (?) ncl tui chỉ hiểu sương sương nhiêu đóa:">.]

......

Dần bình tĩnh lại sau cơn choáng váng và hốt hoảng, tầm mắt lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, Úc Sâm mới phát hiện không biết bản thân mình tự khi nào đã được Tư Tuyên Dương ôm gắt gao vào trong lòng ngực, ngồi trên ghế ở đại sảnh rạp hát, bàn tay đè miệng vết thương có chút run rẩy, ngay cả hơi thở gần trong gang tấc cũng loạn.

Hình như sau khi gặp được mình, số lần hoảng loạn của Tư Tuyên Dương ngày càng nhiều, cảm xúc sợ hãi cũng mạnh lên từng ngày.

Mỗi khi anh bị thương, đau đớn, đối với anh mà nói thì cũng đã dần quen rồi, nhưng đối với Tư Tuyên Dương thì ngược lại càng tăng thêm sợ hãi và bóng ma dày đặc.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, miệng của Úc Sâm dán lên cổ Tư Tuyên Dương, khàn giọng nói: "Cắt cổ tay tỷ lệ chết khá bé, động mạch trên tay không thể dễ dàng cắt đứt như vậy được, Dương Dương, em đừng lo lắng."

Tư Tuyên Dương siết chặt cánh tay, hôn lên mái tóc đen xù xù trên đỉnh đầu của anh, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "Nhưng anh vừa rồi suýt chút nữa mất đi ý thức."

"Tự dưng bị dọa, hơn nữa thể lực lại yếu đuối, nên choáng ấy mà," Úc Sâm cọ cọ làn da ôn nhuận trên môi, sâu sắc cảm thấy đây quả thực là thứ muốn gắn bó nhất, cũng không quá để ý đến thương thế, "Anh có thể cảm nhận được vết thương không sâu, chẳng phải hiện tại máu đã ngừng chảy sao?"

Dù cho kiệt lực che giấu, nhưng Úc Sâm vẫn phát hiện ra giọng nói của Tư Tuyên Dương không khác gì tay anh, đều run đến không dừng được, ẩn chứa một nỗi khủng hoảng không thể bỏ đi: "Không, vẫn chảy."

"Không thể......" Thân thể Úc Sâm từng đợt rét run, đột nhiên cảm thấy tình huống có chút giống với lúc bị Lance cắn cổ hút máu, không tự giác run lên trong lòng Tư Tuyên Dương, ho nhẹ hai tiếng, thanh âm càng ngày càng yếu, "Chẳng lẽ trong thế giới đồng hồ treo tường, tốc độ đông máu khác với bên ngoài? Không đúng, trước đây chân em cũng từng bị thương, không có xảy ra tình huống máu chảy không ngừng khụ khụ khụ khụ......"

"Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện," Tư Tuyên Dương cúi đầu hôn khóe miệng Úc Sâm, trái tim hoảng loạn đập mạnh trong lồng ngực lộ rõ bất an của hắn, "Hai người Tư Nam đi tìm băng gạc với thuốc, anh đừng sợ, đừng sợ......"

- - thật ra nghe cái ngữ khí cường điệu lặp lại một câu này, em tựa hồ sợ hơn cả anh. Úc Sâm không tiếng động thở dài, nhưng lúc này anh vô lực nói chêm chọc cười hòa hoãn không khí, thân thể rét run không ngừng mềm xuống, chỉ muốn làm ổ trong lòng Tư Tuyên Dương, mãi mãi không đứng dậy.

......

"Đến liền! Anh tìm được băng gạc với thuốc xịt cầm máu! Úc ca sao rồi?" Giọng nói của Tư Nam mơ mơ hồ hồ truyền từ ngoài xa, truyền đến trong đầu Úc Sâm, anh nghe tiếng, nhất thời lại rất khó khăn để sắp xếp mấy từ đó thành một câu, lý giải rõ ràng.

Sau một lúc lâu, anh mới hậu tri hậu giác ý thức được, dường như mình vừa hôn mê trong chốc lát, vậy nên dây thần kinh kéo theo cơ bắp, khiến cơ thể Tư Tuyên Dương căng chặt đến cứng đờ.

Ho khan hai tiếng, tuy đầu óc vẫn trì độn Úc Sâm cũng biết tình huống thân thể hiện tại mười phần không ổn, tiếng ho cũng yếu đi rất nhiều.

Đây quả thực bất hợp lý! Một chút vết cắt với bệnh dạ dày thêm cả mất máu, chẳng lẽ nghiêm trọng hơn cả lúc não bị thương sao?

Anh cảm thấy nếu lúc này lại thêm một cái va chạm hay kinh hách gì đó, có lẽ xác anh sẽ trực tiếp lạnh.

Chẳng lẽ chỉ vì anh mang theo đau ốm từ thế giới hiện thực vào trong này, cho nên thương tổn đã chịu hết thảy trong mấy chỗ trước đó sẽ tích lũy sao? Cũng quá thiếu đạo đức đi?

Tư Tuyên Dương nghe thấy giọng anh, khẩn trương nâng gáy anh lên một tý, dường như chỉ khi nhìn vào đôi mắt anh hắn mới có chút an tâm.

Úc Sâm cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn luyện ra một thân công pháp 'tâm hữu linh tê (2)', nhẹ nhàng tự nhiên chớp mắt, đối diện với ánh mắt lo lắng sốt ruột của Tư Tuyên Dương, vô lực cười: "Sắc mặt của anh hiện tại rất đáng sợ đúng không? Nếu nói không sao thì khẳng định là gạt người, choáng muốn chết...."

[(2) Tâm hữu linh: Linh tê, cổ nhân coi tê ngưu là linh thú, giữa sừng của nó có vân trắng như tơ, nối liền hai đầu, có độ cảm ứng cao; cả cụm ý chỉ song phương tâm ý tương thông, có thể đọc được suy nghĩ của đối phương. Nguồn: gu gồ.]

Hơi nước lạnh lẽo phủ lên cổ tay, Tư Tuyên Dương dịu dàng hôn lên mặt anh, Úc Sâm nhắm mắt lại, cảm thấy có giọt nước mang theo độ ấm rơi lên khuôn mặt, lăn vào trong miệng, mặn chát.

Bên tai là giọng nói khàn khàn run rẩy không ngừng của Tư Tuyên Dương: "Máu ngừng rồi, anh đừng sợ, may thay rạp hát có mấy thứ này, may thay.... Anh đừng sợ, đừng sợ......"

"...... Anh không sợ, em đừng khóc." Úc Sâm nỗ lực phát âm rõ ràng từng chữ, anh tinh tường ý thức được, ngay lúc này tinh thần của Tư Tuyên Dương đã căng đến cực hạn, như người đứng cạnh bức tường sắp đổ, ngay khi có khả năng, anh cũng muốn cho hắn một chút an tâm.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Úc Sâm biết, hiện tại sắc mặt của mình khẳng định đã thê thảm đến cực hạn giống vậy rồi.

Sau khi máu trên cổ tay đã ngừng, Lạc Vũ mang chút đồ ăn từ nhà ăn đến, anh mất máu nhiều như vậy, khẳng định phải bồi bổ, nhưng thức ăn trong rạp hát thật sự khiến Úc Sâm rất khó há miệng, hơn nữa khi nghĩ đến khuôn mặt của nữ sinh kia, dạ dày cũng cực kỳ không thoải mái, ngày càng ăn không vô.

Anh vùi mặt trốn vào cổ Tư Tuyên Dương, mờ mịt hỏi: "Nữ sinh kia.....?"

"Đã chết," Lạc Vũ nói, "Không chỉ mặt, nguyên phần đầu.... Cũng không còn."

Cậu nói tóm tắt đơn giản, Úc Sâm lại liên tưởng cực nhanh, cái đầu khẳng định tám phần cũng thối rữa không kém.

Tưởng tượng đến hình ảnh kia, dạ dày lại bắt đầu dâng acid, buồn nôn.

Anh xụi lơ trong ngực Tư Tuyên Dương, thể nghiệm cảm giác toàn bộ thân thể kéo vang cảnh báo, quả thực muốn dứt khoát trực tiếp ngất xỉu còn thoải mái hơn một chút!

Tư Tuyên Dương nhìn những thức ăn đó, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu của Úc Sâm, nhẹ giọng nói: "Em ôm anh trở về ngủ một lát, thức dậy rồi ăn?"

"Ừm," Úc Sâm giao phó toàn bộ trọng lượng thân thể cho hắn, nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Nếu anh không tỉnh, trước khi bắt đầu tiết mục buổi chiều, nhớ đánh thức anh, nếu không xem tiết mục, sợ sẽ có phiền toái......"

Trong lòng Tư Tuyên Dương như bị muôn vàn cây kim đâm vào, nhói đau chua xót giống như một tấm lưới, bắt gắt gao lấy hắn: "Được rồi, anh đừng nhọc lòng nữa, em biết cả rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.