Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 9: Chương 9: Phế thành tang thi (8)




“Tôi không muốn bị xé nát.” Tư Nam nuốt nước miếng.

“Lần này cũng không phải vấn đề cậu muốn hay không.....” Úc Sâm vỗ vỗ vai anh.

“Úc ca, nếu như tôi bị tang thi bắt được, nể tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy, cậu trực tiếp cho tôi một viên đạn, để tôi đi thống khoái chút nha.”

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi bảo bối,“ Úc Sâm mỉm cười, “Chúng mình không có súng, tôi nhiều lắm chỉ có thể đốt cho cậu chút tiền giấy.”

“......”

“Đừng quá bi quan,” Tư Tuyên Dương nói, “Tang thi nơi này lực chiến đấu không mạnh, chỉ cần không phải bị lượng lớn bao vây, là có thể tiến lên.”

“Nhưng vấn đề ở chỗ chỗ này trụi lủi mấy trăm mét, chúng ta vừa đi ra ngay lập tức trở thành bia ngắm sống, hơn nữa, ai có thể khẳng định rằng tang thi trong vòng một (1) không thể chạy nhanh hơn tang thi vòng năm (1)?”

[(1) Vòng một, vòng năm: là đường vành đai, kiểu như cấu tạo nguyên tử ấy, vòng là đường di chuyển của electron.]

“Chậc, cậu giờ này còn kỳ thị khu vực, tư tưởng giác ngộ không được nha.” Úc Sâm nhìn một vòng xung quanh bên ngoài, nheo mắt lại nghĩ, “Các người nói.... Có thể còn có những người khác cũng ở trong gốc tối quan sát tình huống hay không?”

“Anh nói những players khác? Khẳng định là có đi, thứ có thể ăn trong thành phố kỳ thật không nhiều lắm, nước cũng không sạch sẽ, không hoàn thành nhiệm vụ chỉ có thể chậm rãi chờ chết, người có chút đầu óc đều sẽ liều một lần.” Tư Tuyên Dương nói.

“Chúng ta đây không bằng từ từ xem.” Úc Sâm nói.

“Chờ? Chờ người khác làm mẫu cho chúng ta?” Miễn không phải là người đầu tiên xuất đầu, Tư Nam tức khắc không có phản đối, “Ý kiến hay!”

Tư Tuyên Dương lại có chút do dự: “Như vậy...... Không tốt lắm đâu?”

“Không có gì không tốt,” Úc Sâm nhìn hắn, “Tôi xem hiện tại người đang núp trong tối, chín phần đều có ý nghĩ này, không cần phải sính anh hùng, cũng không cần có gánh nặng tâm lý, cái này lại không phải hại người, tất cả mọi người đều vì mạng sống nên sẽ luôn có người thiếu kiên nhẫn xuất đầu trước, đến lúc đó liền dễ làm.”

Tư Tuyên Dương trầm mặc, dường như đang nỗ lực tiêu hóa lời Úc Sâm vừa mới nói, sau một lúc lâu lại hỏi: “Vậy vạn nhất không ai ra thì sao?”

“Không có khả năng, nhất định sẽ có người thiếu kiên nhẫn,” Úc Sâm lúc này ngược lại trông có vẻ khí định thần nhàn, “Hơn nữa...... Khẳng định chắc chắn có loại người này, bị tang thi cào cắn ra vết thương nhẹ, lại chưa có người chuyển biến thành tang thi, bọn họ nhất định đợi không được.”

Tư Tuyên Dương im lặng, cái này đúng thật là rất có khả năng.

Đúng như dự đoán của Úc Sâm, thời gian chờ đợi thậm chí còn không đến nửa tiếng, bên ngoài liền có động tĩnh.

Còn là động tĩnh lớn.

Một tiếng pháo ‘bùm bùm’ vang lên đánh vỡ hoàn toàn cái yên lặng dối trá giữa trưa, giữa một trận lửa đột nhiên bộc phát ra tiếng nổ mạnh ở cửa hàng cách đó không xa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Đệt! Nổ mạnh? Làm lớn như vậy?” Tư Nam trợn mắt há mồm.

Tiếng vang vậy mà không có chút gì là muốn dừng, ngược lại liên tục không dứt, mảnh vỡ thủy tinh của cửa hàng rơi xuống đầy đất, khí lưu hòa với sương khói xông ra, xung quanh tro bụi dày đặc bốc lên.

“Tại sao trong nhà còn bling bling (2)?” Úc Sâm nhìn kỹ, “Mẹ nó thì ra là đốt pháo hoa sao?”

[(2) Bling bling: lấp la lấp lánh.]

“Chưa hết, còn có pháo dây,” Tư Tuyên Dương nói, “Đều là cỡ lớn, khiên nhi phát động toàn thân (3), một nhà đều bị dẫn cháy.”

[(3) Khiên nhi phát động toàn thân (牵一发动全身): đồng nghĩa với rút dây động rừng; kéo một sợi tóc động đến cả người.]

“Trung tâm thành phố không có khả năng có cửa hàng pháo hoa pháo dây,“ Úc Sâm lẩm bẩm nói, “Là người nào mang pháo hoa từ trong xưởng trước đó ra đây? Nhân tài!”

Động tĩnh sinh ra khó có thể xem nhẹ, lực chú ý của toàn bộ tang thi trên quảng trường đại lộ cơ hồ đều tập trung qua bên kia, tựa như lệ quỷ dưới địa ngục đói khát rất lâu rốt cuộc nghe được chút động tĩnh nhân gian, dần dần di chuyển qua.

Mà đoạn đường từ lối ra B ở trạm tàu điện ngầm đến công ty khoa học kỹ thuật Vạn Vật Trường Sinh của Úc Sâm bọn họ, hoàn toàn trống rỗng!

“Má ơi! Thật là vận khí tới cản cũng cản không được.” Tư Nam vui vẻ rạo rực nhếch miệng, thanh thép trên tay linh hoạt mà xoay một vòng.

“Chuẩn bị! Đến lúc đó trực tiếp chạy tới, ba người không được phân tán!” Tư Tuyên Dương sau khi nói xong có chút lo lắng nhìn vào mắt Úc Sâm, “Anh không có vấn đề gì đúng không?”

Ha ha, lại bị xem thành nhược kê! Úc Sâm đỉnh đầu lưỡi bên trong hàm, tiến đến bên tai Tư Tuyên Dương thấp giọng nói: “Tôi thì có vấn đề gì? Em trai, có phải em có thành kiến với gay đúng không?”

Tư Tuyên Dương trừng mắt nhìn anh, lén lút xem xét Tư Nam đang lộ vẻ mặt hưng phấn, không chú ý đến hai người bọn họ, đè thấp thanh âm hung tợn nói: “Ông đây không phải có thành kiến với gay, ông có thành kiến với anh!”

Úc Sâm: “Sợ ghê! Em thật là quá đáng! Cho dù có thành kiến, nhưng tại sao lại phải trực tiếp nói ra như thế?”

Vẻ mặt của Tư Tuyên Dương nháy mắt thay đổi: “......”

Biểu tình kia biến ảo rất nhiều, ngay lập tức cấp cho Úc Sâm một cái tin tức: cẩn thận ngẫm lại, cũng hơi quá mức, dù ra sao thì hắn cũng là chị dâu mà, cũng không có kháng tạo (4) như anh ruột.

[(4) Kháng tạo (抗造): dùng để chỉ phương ngữ Đông Bắc là vật cứng, có thể chịu sự giày vò và rất bền.]

Phát giác được cảm xúc áy náy của người trước mặt, Úc Sâm kiệt lực nghẹn cười quay đầu đi, âm thầm oán: nhóc con này tâm cũng quá mềm rồi, không thừa thời cơ này lừa thêm vài lần thì thật xin lỗi với cái vận khí hiếm hoi này.

Nhưng nháo thì nháo, chính sự mới là quan trọng nhất.

Một mực chú ý đến tình huống trên đường phố, khi số lượng tang thi trên đại lộ trước mặt giảm bớt đến trình độ nhất định, Úc Sâm khẽ quát một tiếng: “Đi!”

Ba người giống như mũi tên nhọn bắn không trúng bia xông ra ngoài.

Cùng lúc đó, Úc Sâm còn thấy được một nam một nữ phóng qua từ hướng đông, phía sau bọn họ cách đó không xa xông đến gã đàn ông sắc mặt xanh trắng, trên tay người đàn ông này còn xách theo hai cái thùng plastic.

Úc Sâm tâm đầu nhất lẫm (4), một mũi tên bắn thủng đầu tang thi cách đó năm mét, sau lại nhìn đến gã đàn ông kia, sắc mặt đích xác không thích hợp.

[(4) Tâm đầu nhất lẫm (郁森心头一禀): nghĩa là ngạc nhiên, âm thầm giật mình, có ý tứ sợ hãi bên trong.]

Nhìn qua hẳn là đã bị virus tang thi cảm nhiễm, lại không hoàn thành nhiệm vụ, sợ là không sống được bao lâu.

Động tĩnh ở cửa hàng pháo không tiếp tục được bao lâu liền ngừng, tang thi bị hấp dẫn trước đó có một ít đã tập trung vào các player đang tung tăng nhảy nhót, yết hầu không ngừng phát ra tiếng hí khản 'khạc khạc cô cô', một con truyền một con, rất nhanh, những người từ tứ phía chạy đến công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh, ngay lập tức trở thành mục tiêu truy đuổi của lũ tang thi.

“Mẹ nó! Tang thi gì đó tại sao thị lực còn tốt như vậy, không có cận thị sao? Tang thi không thể cận thị sao!? Quá nhiều quá nhiều đánh không lại...... Lông tơ của tôi đều dựng thẳng lên rồi!” Tư Nam lớn tiếng gào.

“Đánh không lại thì chạy! Ai nói với cậu phải cùng nó đối đầu mới được?” Úc Sâm phun ra một hơi, tính khoảng cách, tuy rằng tiếng pháo đã hấp dẫn tụi nó giúp họ chạy qua một đoạn đường, nhưng lấy tốc độ của tang thi, khi bọn họ còn chưa chạy đến tòa nhà liền sẽ bị đuổi theo.

Chỉ phải thêm một câu: “...... Giờ thì phải đối đầu trực diện với chúng nó mới được.”

“Đệt ——!”

Đã chuẩn bị tốt công cuộc đánh lộn, lúc thật sự động thủ, ngược lại cũng không sợ như vậy.

May mắn thay, chân cẳng ba người đều không chậm, khi tang thi vây lên, bọn họ chỉ cách công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh vài chục bước, Úc Sâm thoáng liếc nhìn Tư Tuyên Dương giết đỏ cả mắt, đường cong lưu loát bên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn như sói con, cả người tản mát ra một loại lệ khí bất cần đời, cùng cái người mềm lòng phiền muộn vừa rồi hoàn toàn là hai bộ dáng, rìu đảo qua vung lên, ngay lập tức có hai ba con tang thi đứt đầu rơi xuống.

Tuy có dính chút đen xám dưới cằm nhưng nhìn lại có chút gợi cảm.

Thật là cảm giác kỳ quái, Úc Sâm bĩu môi, nhắm mắt chạy theo phía sau hắn, từng mũi tên xuyên qua đại não tang thi, nửa phút trôi qua, cánh tay cột lấy nỏ tiễn có chút tê dại.

Mắt thấy cách tòa nhà công ty chỉ có một bước, bên người Úc Sâm lại bỗng nhiên lướt qua một bóng người như điên, nhìn qua là gã đàn ông bị virus tang thi cảm nhiễm kia, gã hoàn toàn không màng phòng hộ, toàn bộ quá trình như một con trâu điên chạy về phía tòa nhà, trực tiếp đẩy một con tang thi cả người đầy thịt thối lên người Úc Sâm.

Nhìn qua là đẩy lên người, trên thực tế là vừa vặn bị thân thể của tang thi câu lấy nỏ tiễn trên cánh tay, Úc Sâm dùng sức xé ra, không ngờ lại không thể kéo xuống được.

“ĐMM!”

Dựa vào gần quá, mùi hôi trên người tang thi và mùi máu thẳng tắp xông vào mũi anh, biểu tình Úc Sâm có chút vặn vẹo, đang lúc nín thở, xương tay đỏ đen của tang thi đã duỗi về phía anh.

Đồng tử của Úc Sâm co lại, lại nữa! Trong vòng một ngày tim đập nhanh nhiều lần như vậy, anh hoài nghi tim mình có phải có bệnh rồi không.

Mà khi anh chuẩn bị bị thương một chút, trực tiếp vặn gãy cổ gia hỏa này, một cánh tay khớp xương rõ ràng từ bên cạnh vươn đến, nhanh chóng bắt lấy xương tay đã duỗi đến trên mặt anh, dùng sức uốn cong, âm thanh răng rắc vang lên, cùng lúc đó, đầu tang thi nháy mắt cũng bị lưỡi rìu đỏ chém rớt lên mặt đất.

Lại là Tư Tuyên Dương cứu anh.

Trước sau thời gian chỉ có một giây đồng hồ, Úc Sâm tinh mắt thấy, móng tay sắc nhọn của tang thi đã để lại một vệt máu màu đỏ trên mu bàn tay Tư Tuyên Dương.

“Tư Tuyên Dương!” Huyệt thái dương của Úc Sâm thình thịch nhảy lên.

“Quỷ gào cái gì! Nhanh chạy vào!” Tư Tuyên Dương như không thấy vết thương kia, đẩy anh một phen, tay khác xách theo Tư Nam, ba người vọt vào cửa lớn của công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh.

Úc Sâm còn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để chặn đám tang thi điên điên khùng khùng này, đã nhìn thấy gã đàn ông vẫn luôn xách theo hai cái thùng plastic tiến vào trước bọn họ một bước dùng sức ném thùng vào cửa lớn.

Chất lỏng màu vàng trong thùng ùng ục chảy ra, tản mát ra mùi vị quen thuộc.

“Là xăng!” Tư Nam kêu to.

Mạch máu xanh tím bạo khởi trên cổ gã ta, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng, trong miệng không ngừng niệm gì đó, lấy ra một cái bật lửa, châm lửa, tay run rẩy trực tiếp ném vào xăng ở miệng cửa.

Ngọn lửa bị gió cuốn lên.

Cửa rất nhanh trở thành biển lửa, tang thi không biết hung hiểm là gì, chỉ biết nơi này có người, không ngừng đi vào, không ngừng bị đốt trọi, mùi vị kỳ dị với khói đặc rất nhanh liền huân người đến sặc.

Lúc này, ngoại trừ bọn họ cùng gã đàn ông kia, mặt khác cũng chỉ có một nam một nữ vọt vào khi lửa vừa mới bốc lên, trên người nam sinh chắc hẳn bị phỏng vài chỗ, đang ôm nữ sinh ngao ngao kêu.

Mày Tư Tuyên Dương hung hăng nhíu lại: “Như vầy thì những người khác làm sao tiến vào?”

“Đừng nói những người khác, em nhìn dáng vẻ của gã còn có tinh lực quản những người khác sao?” Tư Nam hất đầu chỉ về gã đàn ông cạnh thang máy, ý bảo hắn xem.

Gã ta cực kỳ cố gắng đi đến thang máy, cả người mắt thường có thể thấy được mà phát run, làn da lỏa lồ phiếm ra màu tím đen đáng sợ, hai tay co rút, đến việc ấn nút thang máy cũng gian nan vô cùng, không biết còn có thể chống đỡ được đến lúc uống xong thuốc hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.