Úc Sâm rùng mình, nhìn hai bên hành lang, có vài phòng đang mở cửa, xem chừng mấy người đó hẳn đều là những người theo chân bọn họ bị đưa vào, mơ hồ còn nghe thấy truyền ra tiếng cãi nhau.
Lâm Kiến Xuyên kéo cánh cửa phía sau lưng nói: “Tôi muốn đi ăn bữa sáng, các cậu có muốn đi cùng không?”
“Còn có bữa sáng?” Úc Sâm có chút kinh ngạc, đãi ngộ này so với ăn đồ hộp hết hạn sử dụng ở thành phố tang thi trước đó tốt hơn nhiều.
Lâm Kiến Xuyên cười: “Tôi đoán.”
......
Nhưng cũng xác thật có bữa sáng, tuy rằng đồ ăn cùng trang hoàng của khách sạn này đơn sơ như nhau, nhưng tốt xấu gì nó cũng tươi mới có thể cho vào miệng.
Nhà ăn rất nhỏ, nhìn qua là biết thường xuyên không được chỉnh lý, trên mặt bàn còn dính một ít dầu mỡ, bàn ghế không thiếu tay thiếu chân, nhưng sơn phủ bên ngoài đều bong tróc.
Úc Sâm cẩn thận quan sát qua, bố cục của toàn khách sạn hoàn toàn không giống cổ trạch tối hôm qua, nhiều tầng lầu, nhưng diện tích nhỏ đi nhiều.
Có lẽ là bọn họ thức dậy quá sớm, bốn phía cũng không thấy dân bản địa nơi này.
“Nam ca, anh có muốn thêm cháo thịt nạc không? Tôi chuẩn bị đi lấy, thuận tiện sẽ mang cho anh một bát.” Lạc Vũ chỉ tiệc đứng (1) cách đó không xa.
[(1) Tiệc đứng (自助餐): là một hệ thống phục vụ các bữa ăn trong đó thực phẩm được đặt ở khu vực công cộng nơi các thực khách tự phục vụ theo nhu cầu.]
Tư Nam đang muốn nói được, ai ngờ Tư Tuyên Dương đột nhiên cầm lấy chén của anh, lãnh đạm liếc Lạc Vũ, đứng dậy đi về phía tiệc đứng: “Tôi cũng muốn đi, tôi giúp anh ấy lấy là được.”
Tư Nam một hơi ngậm đồ ăn bên miệng, sau khi phản ứng lại thiếu chút nữa sặc tiến vào khí quản, nhìn chằm chằm bóng dáng của Tư Tuyên Dương, không thể tưởng tượng được mà trợn tròn mắt.
“Lần đầu tiên em ấy lấy thức ăn cho tôi! Đây là mặt trời mọc phía tây sao? Khi còn nhỏ tôi la lối khóc lóc muốn em ấy lấy cơm cho tôi, em ấy đều trực tiếp đập chén, đưa nồi cho tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
Cuối cùng còn nước mắt lưng tròng cảm thán một câu: “Quả nhiên, yêu là phải dần dần tích lũy sao?”
Lạc Vũ xấu hổ cười một tiếng, hàm hồ nói: “Có lẽ đi.”
Cậu cũng nhìn ra, cũng không phải ảo giác -- Tư Tuyên Dương này, không thân thiện với cậu, hơn nữa tựa hồ không thích cậu cùng Tư Nam gần nhau, mỗi lần đều sẽ trăm phương ngàn kế cắt ngang, khiến cậu không xuống đài được.
Riêng Tư Nam đầu óc trì độn, căn bản nhìn không ra điều này.
Lạc Vũ cảm thấy vô lực lại thất bại.
Úc Sâm như suy tư gì đó mà nhìn bóng dáng Tư Tuyên Dương lấy thức ăn, trong lòng khó có được sinh ra chút cảm giác tội lỗi.
Thế nhưng người mà, chính vì như vậy, thời điểm làm một trò đùa dai, nếu người bị dính trò không có phản ứng đặc biệt gì, hoặc trực tiếp ấn theo kịch bản của anh mà đi, thì sẽ dần dần không còn ý nghĩa.
Nhưng chuyện anh trêu chọc Tư Tuyên Dương hay ở chỗ, mỗi khi anh cảm thấy dựa theo tính cách của Tư Tuyên Dương, hẳn là bắt đầu không kiên nhẫn, hoặc là khi bỏ xuống một câu 'anh thích làm gì thì làm' trực tiếp nổi điên, hành vi theo bản năng của hắn đều khiến Úc Sâm cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa.
Hắn sẽ cố gắng ức chế cảm xúc giận dữ của mình, không phát ra với anh, đối mặt với một ít hành động của Úc Sâm, sẽ không từ bỏ điểm mấu chốt của mình, bảo trì khoảng cách, nhưng cũng sẽ không châm ngòi ly gián trước mặt Tư Nam, mà vào lúc tất yếu hoặc bất đắc dĩ.
Lúc này còn chủ động đấu tranh anh dũng, dũng đấu 'tiểu tam'.
Hành vi này nhìn như mâu thuẫn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải không có dấu vết để tìm.
Nhưng càng đi 'tìm', ác thú trong lòng Úc Sâm như nấm mọc sau mưa, căn bản khống chế không được.
Anh không ngừng muốn khiêu khích, muốn đi thăm dò xem điểm mấu chốt của người này ở đâu, càng có thể cảm nhận được thú vị trong đó như thể bị nghiện.
Ngay cả anh cũng không phát hiện, ánh mắt của anh dừng trên người Tư Tuyên Dương đã ngày càng thêm lâu.
Cảm giác tội ác căn bản không ngăn được anh.
***
Một ít người lục đục theo sau vào nhà ăn, biểu tình đều lộ ra cảnh giác, nhìn qua trong ánh mắt đều mang theo một mùi vị của sự dò xét.
Úc Sâm cũng không để ý chuyện này, hoặc là nói, trong mắt anh, ngoại trừ Tư Nam và Tư Tuyên Dương, những người khác đều không đáng tin.
Tư Nam là bởi vì hữu nghị nhiều năm, mà Tư Tuyên Dương, sau một lần chắn công kích của tang thi giúp anh, Úc Sâm liền hoàn toàn vứt bỏ giả thiết 'cậu có khả năng sẽ hại mình'.
Về phần những người khác, điều đó không nhất thiết.
Tuy nói trong những thế giới này, trước mắt không thấy hại người có chỗ nào tốt, nhưng lấy thành phố tang thi làm ví dụ, loại chuyện dùng đồng đội làm lá chắn chắn công kích này, anh cũng không phải chưa từng xem qua trong TV.
Cho nên nói, có thể giao lưu tin tức đương nhiên tốt, nhưng tiếp xúc quá sâu không cần thiết.
Nghĩ vậy, anh nhìn Lạc Vũ, gia hỏa này ngược lại là một cái ngoài ý muốn, một thân một mình dám gia nhập với bọn họ, cũng không biết là quá đơn thuần, hay là có mục đích khác.
Nhưng mà nhìn qua Tư Nam rất thích cậu, vì tương lai anh bạn tốt, anh rất hy vọng nguyên nhân là cái thứ nhất.
......
Ăn no tám phần, vừa mới buông chén, đã thấy Lâm Kiến Xuyên đi về phía bọn họ.
Úc Sâm xoa miệng, biểu tình lười nhác trước sau như một: “Có việc?”
“Bọn họ có mấy người trước khi tới đây ăn cơm có đi dạo một vòng trong khách sạn, phát hiện lầu hai có một nhà kho,“ Lâm Kiến Xuyên nhìn nghi ngờ lộ trên vẻ mặt anh, duỗi tay khoa tay múa chân, “Chính là loại phòng thay đồ nơi để quần áo trong bể bơi, hiện tại một ít khách sạn giá rẻ cũng có, đồ vật quan trọng khóa bên trong an toàn hơn so với đặt trong phòng.”
Thấy Úc Sâm hiểu rõ, gã mới mở miệng hỏi: “Chúng ta chuẩn bị đi xem có thể tìm được manh mối liên quan với nhiệm vụ hay không, các cậu muốn đi cùng không? Nhiều người khó xảy ra chuyện.”
Vậy sao? Nhiều người khó xảy ra chuyện? Kết luận này làm thế nào có thể sinh ra được vậy? Biểu tình Úc Sâm bất biến, đáp: “Được.”
Tuy nói cái quan điểm 'nhiều người khó xảy ra chuyện' này anh không ủng hộ, nhưng tình huống trước mắt không rõ ràng, có tin tức hữu dụng không thể bỏ qua.
Đoàn người đạt được nhận thức chung, không lắm mồm, im ắng đạp lên sàn lầu hai, đến nhà kho, Úc Sâm liền cảm thấy không thoải mái.
Loại không thoải mái này là dựa trên cảm giác, trên tinh thần, anh vô pháp giải thích rõ ràng, nếu phải nói một lời, chính là căn phòng này có vấn đề.
- - Rất u ám.
Rõ ràng hiện tại ánh mặt trời vừa ló dạng, cũng đã mở đèn dây tóc, nhưng anh tổng cảm thấy căn phòng này hết thảy như bị bao kín bởi một tấm màn trắng xám, không sạch sẽ.
Phòng không lớn, tủ thiết dày đặc bày biện như trong quân đội, chỉ có một lối rộng đủ cho một người đi giữa những khe, tầng tầng lớp lớp ngăn tủ cao thậm chí còn vượt qua người cao nhất trong số bọn họ, cực kỳ áp lực.
Hơn nữa trong phòng cũng không có điều hòa, Úc Sâm lại không biết vì sao, cảm giác được từng luồng hàn ý lan tràn, khiến làn da trở nên lạnh lẽo.
Không cần tiếp xúc với bề mặt những ngăn tủ đó an cũng biết nó có bao nhiêu lạnh.
Tựa như nhà xác trên tầng ba của bệnh viện.
Mí mắt Úc Sâm bất giác giật hai lần, anh duỗi tay kéo áo Tư Tuyên Dương, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng đi về phía trước.”
Biểu tình Tư Tuyên Dương ngưng trọng gật đầu, hắn có tính mẫn cảm, cũng ý thức được chỗ này có lẽ có chút không đúng.
Úc Sâm liếc mắt, phát hiện Lâm Kiến Xuyên cũng đứng cách rất gần chỗ của bọn họ, rất gần cửa kho.
Lúc này, nam sinh đầu tiên đi phía trước gõ một cái tủ thiết trong số đó, tiếng vang thanh thúy bỗng nhiên vang lên trong phòng.
Nữ sinh bên cạnh cậu ta hoảng sợ, dùng sức chụp cậu ta: “Vương Tư Vũ, tại sao cậu lại lỗ mãng như vậy!”
“Ha ha, Mễ Tuyết lá gan cậu nhỏ vậy sao?” Vương Tư Vũ thoạt nhìn không cho là đúng, “Trước kia không phải cậu thích nhất là nhà ma ở công viên giải trí sao, mỗi ngày đều kéo tôi đi.”
“Đó có thể so sánh sao, nơi này là thật....” Sắc mặt Mễ Tuyết có chút khó coi, những người khác đều không nói gì, hai người bọn họ có vẻ đặc biệt khác thường.
Mà ở nơi như vậy, cô không cảm thấy khác thường sẽ là chuyện gì tốt.
“Cậu đừng làm đồ vật lộn xộn.” Cô cảnh cáo bạn trai của mình.
“Hứ!” Trước mặt nhiều người như vậy bị bạn gái giáo dục, trên mặt Vương Tư Vũ có chút không nhịn được, bỏ Mễ Tuyết qua một bên đi nhanh vào trong vài bước, đột nhiên cả kinh nói: “Nơi này có rất nhiều chìa khóa!”
Một mặt ven tường tận cùng bên trong có một cái giá sắt, mặt trên treo hơn trăm chìa khóa nhỏ màu đen, nhìn kỹ còn phát hiện, mỗi một chìa còn đánh số phía trên.
Úc Sâm nhìn mặt trên ngăn tủ cách đó gần nhất, cũng được đánh số, xem ra là tương ứng với nhau.
“Mở một cái xem.” Vương Tư Vũ có chút hưng phấn.
“Không tốt lắm.” Mễ Tuyết do dự kéo cậu ta.
“Có cái gì không tốt,“ Hết lần này đến lần khác bị mất mặt, ngữ khí Vương Tư Vũ ngày càng không kiên nhẫn, “Đều đến cái chỗ này rồi, cậu còn tuân thủ pháp tắc công dân ba tốt kia làm gì? Không có chút bản lĩnh đặc thù, cậu cảm thấy chúng ta có thể trở về sao? Động não đi.”
Mễ Tuyết đỏ mặt, xấu hổ buông tay ra, tùy ý để Vương Tư Vũ lấy xuống một chiếc chìa khóa trên giá.
“0560, con số may mắn của tôi, nó đi!”
Úc Sâm lạnh lùng nhìn cậu ta đi đến trước ngăn tủ 0560, kéo Tư Tuyên Dương lui về sau một bước.
Tư Tuyên Dương thuận theo anh lui về, nhẹ giọng hỏi: “Anh sợ?”
“Sợ!”
Tư Tuyên Dương sửng sốt một giây, sau đó yên lặng dịch một bước, thay anh chặn tầm mắt.
Úc Sâm: “......”
Anh sợ thì sợ thiệt, nhưng mà càng muốn tận mắt nhìn thấy hơn!
May mắn, anh cao hơn một chút so với Tư Tuyên Dương, cũng cao hơn một chút so với những người khác đang đứng phía trước, lén lút lướt qua bả vai, vẫn có thể làm quần chúng ăn dưa.
Vương Tư Vũ cắm chìa khóa vào lỗ, thanh âm của tiếng vặn chìa khóa trong căn phòng an tĩnh phá lệ rõ ràng.
“Mở.” Vương Tư Vũ đắc ý nhướng mày nhìn Mễ Tuyết, sau đó kéo cửa tủ.
Một cái đầu tròn tròn từ tủ lăn xuống, nện lên mu bàn chân Vương Tư Vũ.
“A --!”
Úc Sâm không thấy rõ cái đầu kia trong như thế nào, lại bị tiếng thét chói tai như giết heo của Vương Tư Vũ làm cho sợ đến run run, cằm đập lên vai Tư Tuyên Dương một cái, rất bất hạnh cắn phải đầu lưỡi.
“A --” Úc Sâm thống khổ hít ngụm khí lạnh.
“Làm sao vậy?” Tư Tuyên Dương nhanh chóng xoay người, thấy anh che miệng, biểu tình lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng hiện lên một tia khẩn trương.
“Tôi cắn phải đầu lưỡi!” Úc Sâm dựa thật sự gần, một bên không ngừng dùng tay quạt gió cho mình, một bên vươn đầu lưỡi trước mặt Tư Tuyên Dương, “Em giúp tôi nhìn xem, có chảy máu hay không?”
Mặt Tư Tuyên Dương bỗng chốc đỏ bừng.