Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 70: Chương 70: Thuyền hải tặc (5)




Thời tiết trên biển vào buổi sáng ngày thứ hai tốt hơn nhiều so với ban đêm, gió êm sóng lặng, ánh nắng ấm áp, vạn dặm không mây.

Thuyền hải tặc vững vàng hơn không ít so với thuyền gỗ nhỏ, hơn nữa gần như không có sóng biển tác động, nếu không phải người trời sinh dễ say tàu, thì sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng Úc Sâm ngoại lệ.

Quá trình rời giường của anh vẫn gian nan vô cùng, không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là......

—— đã phát sốt lại gặp tuột huyết áp, quả thực là muốn mạng!

Lúc bị đánh thức, tức khắc cảm thấy đầu óc như nồi hồ nhão, khi bất động thì lẳng lặng, thân thể vừa động, nồi hồ nhão tựa như bỏ thêm vào một cái máy khuấy, nhanh chóng xoay tròn, làm hỏng bét tinh thần của anh.

Bị Tư Tuyên Dương vừa lừa vừa gạt bế lên, được đút tý nước ấm vào bụng, thân thể lạnh từng cơn mới có chút tri giác.

Tứ chi của Úc Sâm dần dần ấm lên, nhưng vẫn còn chút lạnh lẽo đuổi không đi, thần sắc mệt mỏi, mềm yếu dựa vào người Tư Tuyên Dương không nói lời nào.

"Em mang anh đi ăn sáng." Tư Tuyên Dương nắm chặt đầu ngón tay của anh.

Úc Sâm hu một tiếng, không tình nguyện ngã vào ngực hắn: "Không muốn ăn..... Nơi này có thứ gì ăn ngon? Ngửi mùi thôi là muốn phun."

"Nếu may mắn thì sao, chiếc thuyền này nhìn không tồi, không chừng thuyền hải tặc này còn cướp được nhiều đồ ăn, không đến mức quá tệ." Tư Tuyên Dương ôn tồn dỗ anh.

Cửa sổ boong tàu khá hẹp, ánh sáng chiếu vào cũng không xa, che kín mọi thứ bằng một tầng lụa mỏng mờ ảo, Úc Sâm chôn vào bụng nhỏ của Tư Tuyên Dương, sườn mặt được vầng sáng mơ hồ bao quanh, trông không còn tái nhợt nữa, lộ ra một chút ái muội không rõ, đột nhiên giống như một giấc mộng thoát tục yên tĩnh, khiến Tư Tuyên Dương theo bản năng siết chặt cánh tay, dường như chỉ cần buông tay, giấc mộng liền sẽ tan.

“Đừng trốn, anh phải ăn gì đó mới được......”

Úc Sâm thấy thật sự tránh không khỏi, sâu kín thở dài, hung hăng cắn một cái lên trên bụng nhỏ của hắn: "Vậy đi thôi."

Tư Tuyên Dương kêu rên rụt rụt bụng, hô hấp có chút bất ổn, vòng lấy người, gắt gao giữ lại: "Anh thành thật chút cho em!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, hình như là Tư Nam và Lạc Vũ vừa rồi đi rửa mặt đã trở lại, Tư Tuyên Dương mở cửa cho bọn họ, Tư Nam vỗ ngực xông đến, trong miệng còn 'chậc chậc chậc' mãi, trên mặt mang theo biểu tình phức tạp khó miêu tả.

“Anh lên cơn điên gì thế?"

“Xảy ra chuyện,” Lạc Vũ theo sau anh vào tới, hất cằm chỉ về phía ngoài cửa, "Căn phòng cách vách chúng ta, có người chết."

Chỗ này, có người chết cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.

“Chết như thế nào?” Úc Sâm như suy tư gì mà híp mắt.

“Không biết,” Lạc Vũ lắc đầu, biểu tình có chút vi diệu, “Trên người không thấy miệng vết thương, chết trên giường."

“Nội thương?” Tư Tuyên Dương nghĩ, “Có thể là vết thương rất nhỏ không chừng."

Lạc Vũ cũng giống Tư Nam chậc một tiếng, nói: "Người nọ trần truồng mà chết, hơn nữa xung quanh không có dấu vết của chất lỏng màu đỏ, nhưng lại có chút..... vết của chất lỏng màu trắng bị khô."

Úc Sâm ngẩn người, chất lỏng màu đỏ tất nhiên là máu, còn chất lỏng màu trắng.....

Anh 'à' một tiếng, âm điệu ý vị sâu xa kéo dài cao dần, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Trước khi chết còn hưởng thụ qua một lần, xem ra tình huống giống với tôi tối hôm qua."

Tư Tuyên Dương cả người chấn động: “Tối hôm qua anh gặp được gì? Nguy hiểm không? Tại sao em không biết?"

Hắn nhớ đến vệt nước nhìn thấy lúc nửa đêm, tức khắc sắc mặt âm trầm.

Quả nhiên có chuyện kỳ quái!

“Anh có bị thương không?"

Tư Tuyên Dương đang bảo hộ vòng eo của Úc Sâm, một khắc cũng không ngừng trái sờ sờ phải nhìn nhìn, sợ trên người anh có vết thương mình chưa nhìn thấy.

“Ui ——!” Úc Sâm bẹp một cái vỗ rớt tay hắn, trợn mắt giận dỗi: "Ca còn bị bệnh, sáng sớm đừng đốt lửa trên người anh."

Tư Tuyên Dương: “......”

“Úc ca anh biết người nọ chết ra sao? Tối hôm qua anh cũng gặp?", Lạc Vũ mở miệng hỏi.

“Ừm.” Đầu ngón tay của Úc Sâm chậm rãi xẹt qua lòng bàn tay Tư Tuyên Dương, sau đó nắm chặt lấy, tinh tế hồi tưởng lại một lát, ánh mắt cổ quái nhìn vệt nước còn chưa biến mất trên mặt đất, chậm rãi mở miệng.

—— “Có lẽ bị mê hoặc tâm trí, chết trong ảo cảnh.”

“Ảo cảnh?” Tư Tuyên Dương nhỏ giọng lặp lại hai từ này, sắc mặt khẽ đổi, lòng bàn tay chợt nắm chặt: "Tối hôm qua anh cũng đi vào ảo cảnh?"

Úc Sâm gật đầu, một tay khác gãi gãi mu bàn tay căng chặt của Tư Tuyên Dương, mềm giọng xin tha: “Dương Dương em nắm nhẹ chút, tay đau."

Lực độ nắm tay anh nhẹ đi hai phần, anh mới thấp giọng an ủi: “Bây giờ anh vẫn khỏe mạnh mà đúng không? Cho dù vào ảo cảnh, không phải cũng đã thoát ra rồi sao?"

Tư Tuyên Dương lạnh lùng cau mày phản bác anh: "Không khỏe, anh sốt."

“Chậc, tối hôm qua ở trên biển bị gió thổi lâu như vậy, lấy thể chất của anh, không phát sốt mới là lạ, đừng lo lắng.”

Úc Sâm ngược lại không quá để ý chuyện bị sốt, dù sao anh cũng quen với đầu óc choáng váng, thân thể cũng quen với vô lực mềm nhũn, choáng một chút cũng là choáng, mềm một tý cũng là mềm, chả sao cả.

Quả thực là bệnh nhân tốt nhất lịch sử.

Anh trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ đến vẻ ngoài câu hồn mị hoặc vừa nam vừa nữ của thứ kia, nói: "Nơi này là thuyền hải tặc, nhưng mấy chuyện làm lại không giống hải tặc... Đúng rồi, nhiệm vụ trên tờ giấy là gì?"

“Là 'Giúp hải tặc giải thoát thiên thần sa đọa'." Tư Tuyên Dương nói, "Rơi xuống cũng là ba thứ, hộp diêm, một chiếc chìa khóa, một thanh đoản kiếm.”

“Giúp hải tặc?” Úc Sâm hơi kinh ngạc, “Thứ chúng ta nên đề phòng chắc hẳn là hải yêu tối hôm qua."

“Hải yêu? Là chỉ giao nhân sao?” Lạc Vũ hỏi.

Úc Sâm rũ mắt trầm tư sau một lúc lâu, nếu anh nói đúng, người nọ khẳng định là sinh vật nào đó trong biển, lớn lên rất đẹp, hẳn là giao nhân không sai, nhưng anh nhớ đến tên đàn ông kia sau khi bị anh đẩy ngã trên mặt đất, không chỉ có phần cơ trên đùi động đậy, ngay cả phần lưng cũng có chút biến đổi.

Chân ngược lại rất dễ đoán, là muốn biến thành đuôi cá, nhưng mà còn vai lưng..... Chẳng lẽ giao nhân này còn có cánh.

Nếu đúng như vậy, vậy thì có lẽ gọi là hải yêu sẽ hợp hơn.

"Không khác nhau mấy, nhưng phỏng chừng có thể bay."

“Tôi nghe nói giao nhân lớn lên rất đẹp,"Tư Nam có chút tò mò, hưng phấn nhìn về phía Úc Sâm, "Đúng rồi Úc ca, cậu nhìn thấy hình dạng của giao nhân rồi đi, có phải rất đẹp hay không?"

“Ừm......” Úc Sâm sờ sờ môi, dưới biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Tư Tuyên Dương, chậm rãi đốt lửa: "Đúng là rất đẹp, dáng người cũng đẹp, còn có......"

—— “Mông cũng rất vểnh.”

......

“Răng rắc” một tiếng, Tư Tuyên Dương mặt vô biểu tình bóp gãy lan can bằng gỗ bên cạnh Tư Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.