Đồng Học, Thỉnh Tiểu Điểm Thanh | Bạn Học, Xin Nhỏ Giọng

Chương 11: Chương 11: Phiên Ngoại 1 – Phí Bảo Hộ




CHƯƠNG 11: PHIÊN NGOẠI 1 – PHÍ BẢO HỘ

Thời tiết càng lúc càng lạnh, đồng nghĩa với việc kỳ thi cũng đang dần dần tới gần. Vào thời gian cuối kỳ này, học sinh ở trong trường cố gắng vượt qua mọi cám dỗ để lao đầu vào việc học, sáng sớm chạy đến thư viện chiếm chỗ ngồi học bài. Vì thế, hàng ngũ xếp hàng mỗi buổi sáng ở trước cửa thư viện càng lúc càng dài, bầu không khí học hành càng ngày càng trở nên nóng hừng hực nhưng cũng không tránh khỏi việc áp lực mỗi lúc một tăng cao. Mọi người đều cảm nhận được áp lực đang đè trên vai mình như một ngọn núi, vô cùng lo lắng, chỉ cần một chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể dễ dàng bị làm cho nóng giận. Thời tiết hanh khô, máu nóng cũng dễ bốc lên hơn.

Nhưng nhìn chung chuyện này đối với Tô Đường cũng chẳng là gì cả, từ ngày cậu và Trần Chi chính thức trở thành người yêu của nhau, hai người tựa như đang sống trong mật ngọt, tâm trạng vô cùng tốt, hiệu suất đọc sách cũng được nâng lên rất cao, hơn nữa có Trần Chi hỗ trợ cậu giữ chỗ, quả thật một tí xíu phiền não cũng không có.

Thật ra là, cũng có một việc làm cho cậu lo lắng. Tô Đường trên lưng mang ba lô đựng đầy sách vở nặng trịch, đứng ở trước cửa văn phòng của Trần Chi, khẽ gõ cửa, hi vọng Trần Chi sẽ vui vẻ cho cậu vào.

“Mời vào.” Giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lùng truyền ra từ trong phòng.

Tô Đường mở cửa ra, bước vào, cũng không quên đóng cửa lại. Văn phòng của Trần Chi rất nhỏ, bởi vì hắn là thầy giáo mới chuyển đến, ban đầu chỉ được cấp cho một căn phòng nhỏ, căn phòng này vốn là phòng lưu trữ sửa sang lại chút ít rồi tạm thời để cho Trần Chi dùng. Dù vậy hắn vẫn vui vẻ như thường, không hề so đo với những giáo viên khác, tuy phòng hơi nhỏ, nhưng nhiều khi cũng có tí thuận tiện, ví dụ như ngay lúc này đây.

“Em sao lại đến đây?” Trần Chi nhìn lên đồng hồ treo tường, lúc này là mười giờ hơn, còn chưa tới giờ ăn trưa. Từ sau khi chính thức yêu nhau, Tô Đường và Trần Chi ngày nào cũng ăn trưa, ăn tối cũng nhau, hắn tưởng Tô Đường giờ đến để kêu hắn đi ăn cơm.

“Chi Chi Em có chuyện muốn nói với anh” Tô Đường có chút bất mãn, bắt đầu phụng phịu.

“Nói đi.” Trần Chi nhìn thấy ba lô lớn ở sau lưng cậu, cưng chiều cười cười, giúp cậu đem ba lô đặt xuống rồi kéo cậu ngồi xuống sofa.

“Em không thể đọc sách ở trong văn phòng của anh được sao?” Tô Đường nhìn nét mặt ôn hòa của Trần Chi, cậu ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề. (Kỳ thật Trần Chi lúc nào cũng đối với cậu rất ôn hòa mà.)

“Vì sao? Ngồi trong thư viện không tốt hơn à? Có rất nhiều người, bầu không khí lại rất tốt.” Trần Chi buồn cười nhìn cậu.

“Không tốt chút nào, không khí ở trong đó rất áp lực!” Tô Đường mạnh miệng.

“Ồ, hóa ra em cũng biết không khí ở trong đó áp lực à? Mỗi ngày đều ngủ rất ngon, còn ăn nhiều đồ ăn của anh như vậy, thần kinh thô như em mà cũng cảm nhận được áp lực hay sao?” Nguyên nhân này chắc chắn không phải là nguyên nhân chính.

“….. Em, em ăn rất nhiều sao? Còn không phải là anh cho em à!” Tô Đường bực tức, “Không phải là do anh hại sao, cho em nhiều đồ ăn vặt như vậy, em giờ mỗi lần cầm gói lớn gói nhỏ lên đều bị mọi người nhìn chằm chằm, lúc bắt đầu ăn cũng là lúc bị người ta trừng mắt, làm cho em phải ăn nhỏ tiếng lại.” Rốt cuộc cậu cũng nhịn không được nói ra nguyên nhân chính.

“Haha, em ăn phát ra âm thanh lớn lắm sao?” Trần Chi nghe xong bật cười.

“Không cho anh cười! Lúc em ăn thật sự không phát ra tiếng quá lớn, chỉ vì ở trong thư viện im ắng quá, hơn nữa, cuộc thi này tạo cho mọi người quá nhiều áp lực, nhìn thấy người khác ăn thôi cũng đủ thấy không vui rồi, em đã bị mắng rất nhiều lần rồi đó!! Em không muốn học bài ở trong phòng thư viện nữa!” Tô Đường lúng túng, tức giận trừng Trần Chi.

“Vậy em đừng ăn nữa là được rồi.” Trần Chi đề xuất ý kiến.

“….. Vẫn phải ăn chứ.” Cậu vừa nói vừa uể oải cúi đầu, “Em nhịn không được, hơn nữa trong phòng lạnh lẽo như vậy, cần phải ăn để bổ sung năng lượng chứ!” Cậu thuận miệng đưa ra cho mình một lý do chính đáng.

“Anh thì không sao, nhưng em chắc chắn là sẽ đọc sách ở trong này sao?” Trần Chi thật ra thì cũng rất muốn cậu luôn ở bên cạnh mình.

“Chính xác chính xác, em thích nơi này, có điều hòa thật ấm áp.” Tô Đường không ngừng gật đầu.

“Vậy đưa phí bảo hộ cho anh trước đi.” Hắn nói xong liền đi đến bên cạnh cậu.

“Đưa, đưa phí bảo hộ gì kia? Anh muốn gì?” Tô Đường nhìn Trần Chi đang tiến lại gần, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

“Em đọc sách ở trong phòng của anh, chẳng lẽ không cần đưa anh phí bảo hộ sao? Là anh phải bảo vệ em đó” Trần Chi ôm lấy Tô Đường hôn lên môi cậu.

Đôi môi mềm mại ấm áp hơi mở ra, đầu lưỡi dài bên kia ngay lập tức xâm nhập, tựa như đang tuần tra ranh giới của mình một vòng, rồi sau đó ngậm lấy đầu lưỡi còn lại đang quật cường trốn tránh kia mà khiêu khích, chậm rãi khiến nó buông vũ khí đầu hàng.

Trần Chi vừa lòng rời khỏi miệng Tô Đường, mở to mắt nhìn cậu đang yếu ớt mà trừng mình, hai gò má đáng yêu đang đỏ ửng. Hắn xoa xoa hai má Tô Đường, ôn nhu hỏi: “Có tiến bộ, đã biết phản kháng, tiếp tục cố gắng nhé” Nói xong hắn tinh nghịch cười.

Tô Đường không phục, mỗi lần hôn cậu đều bị hôn đến khi cơ thể mềm nhũn ra, lần sau nhất định cậu phải chiếm thế thượng phong!

Vì thế, việc học tập của Tô Đường mỗi ngày đều diễn ra ở trong văn phòng ấm áp của Trần Chi, vấn đề nan giải trước đây của Tô Đường đã được giải quyết, chỉ là, hiện tại một đống các vẫn đề khác lại từ từ nảy sinh.

Cái thứ phí bảo hộ kia rốt cuộc có để cho người ta yên không!!! Mỗi ngày phải thu bao nhiêu lần mới đủ chứ!!!

Tác giả có chuyện muốn nói: Phiên ngoại thứ nhất Dự tính là có thể sẽ còn thêm một cái nữa Sau khi truyện này kết thúc, tôi sẽ sẵn sàng kéo một cái hố mới, văn phong cũng sẽ khác với truyện này, nhưng tôi sẽ cố gắng. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.