Sau khi buổi lễ ra mắt kết thúc, Mạc Cẩn bị Diệt Tuyệt sư thái giữ lại lải nhải vài câu rồi mới cho đi. Ai ngờ vừa mới thoát khỏi Diệt Tuyệt sư thái, lúc chuẩn bị rời đi, bạn học lúc nãy vừa mới đỡ cô khỏi ngã trên khán đài lại đến tán gẫu với cô.
- Mạc Cẩn, chúc mừng cậu đạt được học bổng – Bạn nam này cũng khá đẹp trai, có khí chất của người trí thức, lịch sự hiền lành chính là từ thích hợp để mô tả cậu ta.
- Mình cũng chúc mừng bạn học Diệp. Vừa rồi rất cảm ơn cậu – Mạc Cẩn lễ độ nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng mong mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này để ra cổng trường phía nam. Nếu để người nào đó chờ lâu, cô nhất định sẽ tiêu đời.
Bạn nam kia hơi ngại ngùng nói:
- Mạc Cẩn, cậu khách khí quá. Gọi mình Tử Trạch là được. Phải rồi, cậu có bị thương không? Có cần đến phòng y tế không?
Trong lòng Mạc Cẩn chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng rời khỏi, không hề cảm nhận được ý tốt của bạn nam kia:
- À… Chuyện này… mình không sao, cảm ơn đã quan tâm. Mình còn có việc, đi trước đã. Tạm biệt.
Bạn nam nào đó hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói tạm biệt với Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn vội vội vàng vàng đến cổng nam, liếc mắt đã thấy chiếc limousine quen thuộc kia đậu ngay ven đường, cô cẩn thận nhìn xung quanh, không thấy có người quen mới nhanh chóng bước đến chiếc xe bên cạnh.
Cổng nam trường học tương đối ít người, lúc trước khi còn quen Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn không muốn phô trương quá mức nên vẫn luôn hẹn anh ở nơi này.
Mới vừa đứng gần chiếc xe, cửa sau xe đã đột nhiên mở ra, Mạc Cẩn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo vào trong xe. Sau đó là những cái hôn quay cuồng trời đất giáng xuống.
- Ưm ưm… Cố Cảnh… ưm… buông ra… ư…
Đầu lưỡi Cố Cảnh Ngôn không ngừng công kích chiếm đất, từng tấc chiếm đoạt lãnh thổ thuộc về mình, mãi đến lúc người con gái trong lòng sắp không thở nổi nữa, anh mới buông tha cho đôi môi bị hôn đến sưng đỏ kia, nhưng vòng tay vẫn siết chặt cô gái nhỏ vào lòng không hề nới lỏng.
Mạc Cẩn vội vàng hít lấy không khí, ngay cả sức mắng người cũng không còn, cô chỉ có thể dựa vào bộ ngực rắn chắc của Cố Cảnh Ngôn mà thở phì phò.
Xe đang chạy nhanh trên đường, không khí trong xe ngập tràn sự quái dị.
Mạc Cẩn dựa vào ngực Cố Cảnh Ngôn, không dám có một cử động nào dù là nhỏ nhất. Cô biết cái hôn vừa rồi là anh đang bùng phát cơn giận của mình, nhưng cô vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã chọc giận anh ta cái gì. Dựa vào kinh nghiệm lúc trước, không nên chủ động trêu chọc anh thì tốt hơn.
- Còn không chịu nhận lỗi sao, mèo hoang nhỏ? – Người đàn ông khẽ cắn vành tai dễ thương của cô gái, giọng nói nhẹ nhàng.
- Lỗi gì? – Mạc Cẩn trừng to đôi mắt ngấn nước đáng yêu, không hiểu hỏi lại anh. Cô thật sự không biết anh đang muốn nói gì.
Nhưng khi lọt vào mắt của Cố Cảnh Ngôn lại là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại. Vì thế anh càng nổi giận, hung hăng hôn cô gái trong lòng:
- Mèo con đáng ghét! Hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ em cho đàng hoàng! Để xem em con dám diễu võ giương oai với anh nữa không!
Đầu lưỡi anh dây dưa trong miệng cô, dưới những nụ hôn điêu luyện của Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn không thể chống cự, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, bất lực phát ra những tiếng ngâm nga động lòng người.
Thật lâu sau, cuối cùng Cố Cảnh Ngôn cũng buông đôi môi mềm quyến rũ kia ra, ngược lại di chuyển xuống đôi gò bồng đào trắng nõn, mẫn cảm của cô.
- A! Ưm… đừng… ư… - Cái miệng nhỏ được giải phóng, cuối cùng cũng không nhịn được phát ra những tiếng kêu mỹ miều.
Nghe thấy tiếng kêu của cô gái, cơn giận trong lòng người đàn ông cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng anh vẫn xấu bụng mút làn da nhẵn nhụi kia vào miệng, tạo một dấu hôn đỏ tươi trên người cô gái, đánh dấu chủ quyền của anh.
Nhưng như vậy cũng không làm cho anh thỏa mãn, bàn tay to tiếp tục luồn vào trong áo, mở nút cài áo ngực của cô ra, trực tiếp phủ lên đôi nhũ non mềm cao ngất kia, ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát hai đỉnh nụ hoa, khiến chấm đỏ lập tức nhạy cảm cương cứng lên.
- A! Không… đừng… ưm….
Tâm trí Mạc Cẩn mơ màng, khoái cảm tê dại không ngừng ập đến khiến toàn thân cô xụi lơ. Bên cạnh đó, cô cũng cảm nhận được một dòng dịch nóng đang tuôn ra từ trong cơ thể mình.
- Mèo hoang nhỏ, em rất mẫn cảm – Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười.
Anh cúi đầu, cách một lớp quần áo mỏng nhẹ nhàng cắn lên nụ hoa cứng rắn kia, sau đó không người liếm mút. Tay còn lại mon men đi đến giữa hai chân của cô gái, thành thạo cởi nút quần, sau đó hướng thẳng vào nơi bí ẩn ướt át kia. Ngay khi phát hiện nơi đó đã ướt, người đàn ông hài lòng nở nụ cười:
- Mèo con, em ướt rồi.
Lời nói hạ lưu của Cố Cảnh Ngôn làm cho Mạc Cẩn xấu hổ đến mức không biết chui đi đâu, chỉ có thể giấu mặt mình vào ngực anh, bất lực kháng nghị:
- Dừng tay… Aaa… - Đột nhiên ngón tay anh đâm vào kích thích cô kêu lớn một tiếng.
Tiểu huyệt nhỏ hẹp kẹp chặt, khẩn trương vì đã lâu không có vật lạ xâm nhập, cắn chặt ngón tay đang đong đưa của người đàn ông, mang đến những khoái cảm mãnh liệt hơn, làm cho Mạc Cẩn bất chấp hiện tại mình đang ở trên xe, không ngừng kêu rên kiều mị. May mắn là tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau của xe có cách âm.
- Hu hu… đừng mà… a… xin anh…
- Mèo hoang nhỏ, em muốn cắn đứt ngón tay của anh luôn sao?! Chết tiệt!!
Cảm giác chật hẹp kia khiến cho Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa đã không kiềm chế được muốn cô ngay trên xe, nhưng chút lý trí còn sót lại nói cho anh biết, đây không phải là nơi lý tưởng. Anh muốn thư thả nằm trên giường lớn mà từ từ yêu thương con mèo hoang bé nhỏ này.
Người đàn ông cắn răng kiềm chế dục vọng mãnh liệt trong người mình, rút ngón tay đang chôn trong hoa huyệt ra, sau đó giúp cô gái sửa sang quần áo lại.
Vẻ mặt Mạc Cẩn nghi ngờ nhìn Cố Cảnh Ngôn, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước trông quyến rũ vô cùng. Không được thỏa mãn khiến cho người Mạc Cẩn có chút ngứa ngáy khó chịu, lúc này cô hoàn toàn giống như một con mèo con đang chờ chủ nhân đến yêu thương.
Cố Cảnh Ngôn vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng trấn an:
- Mèo con ngoan, đợi lát nữa anh sẽ cho em ăn no, nhịn một chút thôi.
Vừa lúc xe dừng lại, máy vô tuyến phát ra tiếng của tài xế:
- Cố tiên sinh, đã đến nơi rồi.
Người đàn ông ôm lấy con mèo nhỏ trong ngực, xuống xe, đi thẳng vào trong một ngôi nhà xa hoa tráng lệ.