Bà Rhys Williams.
Elizabeth không tài nào bắt mình tin nổi. Toàn bộ sự việc có cái gì đó như không thực, như nằm ngoài giấc mơ hạnh phúc hồi con gái. Elizabeth nhớ nàng đã viết thế nào trong cuốn vở bài tập, viết đi viềt lại Bà Rhys Williams, Bà Rhys Williams.
Rhys nói:
- Em đang cười gì thế?
Anh ngồi thoải mái trong ghế dựa đối diện với nàng trên chiếc Boeing 707- 320 sang trọng. Họ đang ở độ cao mười km so với mặt biển Đại Tây Dương, ăn tối với trứng cá Iran và uống rượu Don Periguon lạnh, y như một cảnh trong phim Cuộc sống ngọt ngào khiến Elizabeth bật cười to.
Rhys mỉm cười.
- Anh vừa nói gì ngớ ngẩn à?
Elizabeth lắc đầu. Nàng nhìn anh và ngạc nhiên thấy anh thật quyến rũ xiết bao. Chồng nàng. "Em chỉ thấy hạnh phúc".
Anh sẽ không bao giờ biết nàng hạnh phúc đến mức nào. Làm sao nàng có thể cho anh biết cuộc hôn nhân nầy có ý nghĩa ra sao với nàng. Anh sẽ không hiểu, bởi vì với anh, đây không phải là hôn nhân, đây chỉ là một vấn đề kinh doanh. Nhưng nàng yêu Rhys.
Với Elizabeth, bao giờ nàng cũng vẫn yêu anh. Nàng muốn dành trọn phần đời còn lại ở bên anh, có con với anh, thuộc về anh, làm cho anh thuộc về nàng.
Elizabeth nhìn Rhys lần nữa và gắng gượng nghĩ, nhưng trước hết mình cần giải quyết một vân đề nhỏ đã. Đó là phải tìm ra cách khiến anh yêu mình.
Elizabeth đã nói với Rhys chuyện nầy vào ngày nàng gặp Julius Badrutt. Sau khi viên giám đốc ngân hàng ra về, nàng cẩn thận chải lại mái tóc, đi vào phòng làm việc của Rhys, hít một hơi thật sâu và nói:
- Rhys… anh sẽ lấy em chứ?
Nàng có thể thấy rõ sự ngạc nhiên trên mặt anh, và nàng vội vã nói tiếp trước khi anh kịp lên tiếng, cố giữ giọng bình thường.
- Đây chỉ là một vụ dàn xếp kinh doanh thuần tuý. Các ngân hàng sẵn sàng gia hạn nếu anh là chủ tịch của Roffe và các con. Cách duy nhất anh có thể làm được chuyện đó là - Elizabeth sợ hãi khi thấy giọng mình lạc hẳn đi, - kết hôn với một thành viên trong gia đình em, và em… em có lẽ là người duy nhất mà anh có thể làm chồng.
Nàng thấy mặt mình nóng bừng. Nàng không thể nhìn anh.
- Dĩ nhiên, đó không phải là cuộc hôn nhân thật sự, - Elizabeth nói, - có nghĩa là… em muốn nói… anh được tự do đến và đi theo ý mình.
Anh quan sát nàng, không giúp đỡ nàng. Elizabeth ước anh hãy nói một cái gì đó. Bất cứ cái gì.
- Rhys…
- Xin lỗi. Em làm anh thấy ngạc nhiên quá. - Anh mỉm cười. - Không phải ngày nào một người đàn ông cũng nhận được lời cầu hôn của một cô gái xinh đẹp.
Anh vẫn mỉm cười, cố gắng thoát khỏi tình cảnh nầy mà không làm cho nàng tự ái. Anh xin lỗi, Elizabeth, nhưng…
- Anh đồng ý, - Rhys nói.
Và Elizabeth bỗng nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng. Nàng đã không nhận ra cho đến phút giây quan trọng nầy. Sắp đến lúc nàng biết ai là kẻ thù của mình. Nàng và Rhys có thể cùng nhau ngăn chặn tất cả những điều tồi tệ đang xảy ra. Có một điều nàng cần phải nói rõ với anh.
- Anh sẽ là chủ tịch tập đoàn, - nàng nói, - nhưng số cổ phần điều hành vẫn do em nắm giữ.
Rhys cau mày.
- Nếu anh điều hành tập đoàn…
- Anh sẽ điều hành, - Elizabeth trấn an anh.
- Nhưng còn số cổ phần điều hành…
- Vẫn mang tên em. Em muốn chắc chắn rằng chúng sẽ không bị bán ra.
- Anh hiểu.
Nàng có thể cảm thấy sự phản đối của anh. Nàng muốn cho anh biết rằng nàng đã có một quyết định.
Nàng đã quyết định rằng tập đoàn sẽ có người ngoài tham gia, rằng các thành viên trong hội đồng quản trị có thể bán cổ phần của họ. Với Rhys làm chủ tịch, Elizabeth sẽ không còn lo lắng về việc để cho người ngoài vào chiếm lấy tập đoàn nữa. Nàng rất muốn cho Rhys biết những điều nầy, nhưng nàng biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc, và thế là nàng chỉ nói:
- Trừ chuyện đó ra, anh hoàn toàn được nắm quyền điều khiển.
Rhys đứng đó, im lặng ngắm nàng một lúc lâu.
Khi cất tiếng, anh hỏi:
- Khi nào em muốn tổ chức hôn lễ?
- Càng sớm càng tốt.
° ° °
Ngoại trừ Anna và Walther phải ở nhà vì ốm, tất cả đều đến Zurich dự lễ thành hôn của Elizabeth. Alec và Vivian, Hélène và Charles, Simonetta và Ivo. Họ ra vẻ vui mừng cho nàng, và sự vui mừng đó khiến nàng cảm thấy rất giả tạo. Nàng không tiến hành một cuộc hôn nhân mà là tiến hành một vụ kinh doanh.
Alec ôm nàng và nói:
- Cháu biết là chú luôn chúc cho cháu được mọi sự tốt lành.
- Cháu biết, Alec. Cám ơn chú.
Ivo đột ngột:
- Carissima, tanti auguri e fijli maschi. Tìm thấy tài sản là giấc mơ của kẻ ăn mày, nhưng tìm thấy tình yêu là giấc mơ của những ông hoàng.
Elizabeth mỉm cười.
- Ai đã nói câu đó?
- Chú, - Ivo tuyên bố. - Chú hy vọng là Rhys đánh giá đúng mình là con người may mắn đến thế nào.
- Cháu luôn nhắc nhở anh ấy, - nàng nhẹ nhàng nói.
Hélène kéo Elizabeth sang một bên.
- Cháu luôn gây ngạc nhiên chơ tất cả mọi người, ma chère. Cô không hề nghĩ rằng cháu và Rhys lại để ý đến nhau.
- Chuyện xảy ra cũng thật bất ngờ.
Hélène nhìn nàng bằng cặp mắt lạnh lùng tính toán.
- Đúng. Cô chắc là vậy. - Và bà ta bỏ đi.
Sau buổi lễ là tiệc cưới tại Baur- au- lac. Bên ngoài bữa tiệc thì rất náo nhiệt vui vẻ nhưng Elizabeth cảm thấy được những đợt sóng ngầm bên trong. Có một cái gì đó thật độc địa trong căn phòng, một lời nguyền rủa, nhưng nàng không thể nói ra được nó bắt nguồn từ ai. Tất cả những gì nàng biết là có một người nào đó trong phòng rất ghét nàng. Nàng có thể cảm nhận được điều đó ở sâu thẳm trong con người nàng, nhưng khi đưa mắt nhìn quanh, nàng lại chỉ thấy toàn những gương mặt tươi cười thân thiện. Charles đang nâng ly lên để chúc mừng nàng… Elizabeth đã nhận được một báo cáo về vụ nổ ở phòng thí nghiệm. Chất nổ được Bản xuất tại một nhà máy của cô ở ngoại ô Paris.
Ivo nụ cười toe toét hạnh phúc trên mặt… ông chủ ngân hàng bị bắt vì tội lén mang tiền ra khỏi Italia bị gài bẫy. Người đàn ông đã mật báo cho cảnh sát biên giới. Ivo Palazzi. Alec? Walther? Người nào? Elizabeth tự hỏi.
° ° °
Sáng hôm sau buổi họp của hội đồng quản trị diễn ra và Rhys Williams được nhất trí bầu vào chức vụ chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành của Roffe và các con. Charles đặt ra câu hỏi đã có sẵn trong đầu tất cả mọi người.
- Bây giờ anh điều hành tập đoàn, vậy chúng tôi sẽ được bán cổ phần chứ?
Elizabeth có thể cảm thấy sự căng thẳng bất ngờ trong phòng.
- Số cổ phần quyết định vẫn ở trong tay Elizabeth. - Rhys thông báo với họ. - Cô ấy mới là người quyết định.
Tất cả hướng về phía Elizabeth.
- Chúng ta sẽ không bán ra, - nàng tuyên bố.
Khi Elizabeth và Rhys còn lại một mình anh nói:
- Em có thích tuần trăng mật ở Rio không?
Elizabeth nhìn anh, trái tim bay bổng. Anh thản nhiên nói tiếp, - Viên giám đốc của chúng ta ở đó đang định xin nghỉ việc. Chúng ta không thể để mất ông ta. Anh đã định bay đến đó vào ngày mai và sắp xếp lại mọi việc. Sẽ hơi kỳ quặc một chút nếu anh đi mà không có cô dâu mới của mình?
Elizabeth gật đầu và nói:
- Vâng, dĩ nhiên.
Mình thật ngốc, nàng tự nhủ. Đây là ý kiến của mình cơ mà. Đó chỉ là một sự dàn xếp, không phải là một cuộc hôn nhân. Mình không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì ở Rhys. Thế nhưng, một giọng nói rất nhỏ bên trong nàng nói, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra…
° ° °
Khi hai người xuống máy bay tại sân bay Galeao, không khí nóng lên một cách đáng kinh ngạc và Elizabeth nhận ra ở đó đang là mùa hè. Một chiếc Mercedes 600 đang chờ họ. Tài xế là một chàng trai da đen gầy gò khoảng gần ba mươi tuổi. Khi họ lên xe, Rhys hỏi người tài xế:
- Luis đâu?
- Luis bị ốm, thưa ông Wilhams. Tôi sẽ lái cho ông và bà Williams.
- Nói với Luis tôi hy vọng cậu ta sớm bình phục.
Người tài xế ngắm nhìn họ qua gương chiếu hậu và nói:
- Vâng.
Nửa giờ sau họ đã lái xe đến khu vực dạo mát, trên những viên đá lát đường nhiều mầu sắc dọc theo bãi biển Copacabana. Họ dừng lại trước khách sạn hiện đại Princessa Sugarloaf và một lát sau hành lý của họ đã được đưa vào. Họ được dẫn đến một căn buồng rộng lớn với bốn phòng rộng mênh mông nhìn xuống biển. Hoa đầy trong các phòng được cắm những chiếc bình bạc, cùng rượu champagne, whisky và sôcôla. Viên quản lý khách sạn đích thân đưa họ về buồng.
- Nếu có chuyện gì chúng tôi có thể làm cho ông bà - bất cứ chuyện gì - tôi xin đích thân phục vụ ông bà hai tư giờ mỗi ngày. - Và ông ta vừa cúi chào vừa bước ra.
- Họ thân thiện quá, - Elizabeth nói.
Rhys cười to và trả lời.
- Họ phải như thế. Em sở hữu khách sạn nầy mà.
Elizabeth cảm thấy mặt đỏ bừng.
- Ồ. Em… em không biết.
- Em có đói không?
- Em… không, cám ơn anh, - Elizabeth trả lời.
- Em uống chút rượu vang nhé?
- Vâng, cám ơn anh.
Giọng nói trong tai nàng có vẻ cứng nhắc và thiếu tự nhiên. Nàng không chắc mình nên xử sự thế nào, hay mong chờ gì ở Rhys. Anh bỗng nhiên trở thành một người xa lạ và nàng khủng khiếp nhận ra sự thật rằng hai người đang ở trong một căn buồng khách sạn và thời gian thì đã khuya, sắp đến lúc phải đi ngủ.
Nàng nhìn Rhys khi anh khéo léo mở nút chai rượu vang. Anh làm mọi việc thật nhịp nhàng, với sự tự tin thoải mái của một người đàn ông biết chính xác mình muốn cái gì và làm sao để đạt được ý muốn.
Nhưng anh muốn gì?
Rhys đưa ly champagne cho Elizabeth và nâng ly của anh lên.
- Chúc mừng cho sự khởi đầu.
- Cho sự khởi đầu. - Elizabeth nói theo. Và những kết thúc có hậu, nàng thầm nói thêm.
Họ cùng uống.
Chúng ta phải đập vỡ ly vào lò sưởi, Elizabeth nghĩ, để kỷ niệm. Nàng uống cạn chỗ champagne còn lại.
Họ đang ở Rio hưởng tuần trăng mật và nàng muốn Rhys. Không phải chỉ có lúc nầy, mà là mãi mãi.
Chuông điện thoại reo. Rhys nhấc máy lên và nói ngắn gọn. Khi nói xong, anh dập máy và nói với Elizabeth:
- Muộn rồi. Sao em còn chưa chuẩn bị đi ngủ.
Đối với Elizabeth, dường như từ ngủ treo lơ lửng giữa không trung.
- Phải, - nàng yếu ớt trả lời. Nàng quay lại và đi vào phòng ngủ nơi mấy người trực tầng đã để hành lý. Giữa phòng là một chiếc giường đôi lớn. Một cô hầu phòng đã mở vali của họ ra và chuẩn bị giường.
Một bên là chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng tang của Elizabeth, bên kia là bộ pizama nam màu xanh da trời. Nàng lưỡng lự một lát rồi bắt đầu cởi đồ. Khi đã hoàn toàn trần truồng, nàng đi vào phòng thay quần áo lớn có lót kính và cẩn thận tẩy trang. Rồi quấn một chiếc khăn lông Thổ Nhĩ Kỳ quanh đầu, nàng bước sang phòng và mở vòi hoa sen, chầm chậm xoa xà phòng lên người, cảm thấy dòng nưỏc xà phòng ấm áp chảy giữa hai gò ngực, xuống bụng, rồi xuống đùi, như những ngón tay ẩm ướt nóng hổi.
Nàng cố gắng không nghĩ đến Rhys một giây phút nào nhưng nàng lại không thể nghĩ đến bất kỳ một điều gì khác. Nàng nghĩ đến cánh tay anh quàng quanh người và thân hình anh ở trên thân hình nàng. Nàng kết hôn với Rhys để cứu vãn tập đoàn hay nàng đang dùng tập đoàn như một lý do vì nàng thèm muốn anh?
Nàng cũng không biết nữa. Dục vọng của nàng đã biến thành một ngọn lửa, chỉ chờ để thiêu rụi tất cả. Sự việc tựa như một cô bé mười lăm tuổi đã chờ đợi anh trong từng ấy năm dằng dặc mà không hề nhận biết được điều đó và nhu cầu đã biến thành sự khát khao.
Nàng bước ra khỏi bồn tắm, lau người bằng chiếc khăn bông mềm được sưởi ấm, mặc chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng để tóc buông xoã và leo lên giường. Nàng nằm đó chờ đợi, nghĩ đến những gì sắp xảy ra, tự hỏi anh sẽ làm như thế nào, và nàng thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn. Nàng nghe thấy tiếng động và ngước lên nhìn. Rhys đang đứng ở ngưỡng cửa. Anh đã ăn mặc chỉnh tề.
- Anh phải ra ngoài ngay, - anh nói.
Elizabeth ngồi dậy.
- Anh… anh định đi đâu?
- Có một vấn đề kinh doanh cần anh giải quyết gấp - Và anh bỏ đi.
Elizabeth nằm thao thức suốt đêm đó, trở mình, trằn trọc, lòng tràn ngập các cảm xúc đối lập, tự nhủ mình thật biết ơn khi Rhys giữ đúng lời cam kết, rồi lại cảm thấy mình thật ngốc nghếch vì những gì mình đã liệu trước, tức giận vì anh đã từ chối nàng.
Khi Elizabeth nghe thấy Rhys quay lại thì trời đã rạng sáng. Bước chân anh hướng về phía phòng ngủ, và Elizabeth nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say. Nàng có thể nghe thấy hơi thở của anh khi anh đến bên giường.
Anh đứng đó, ngắm nhìn nàng một lúc lâu. Rồi anh quay lại và bước sang phòng bên kia.
Vài phút sau Elizabeth thiếp đi.
Đến gần buổi trưa họ mới ăn sáng trên sân thượng.
Rhys có vẻ vui và chuyện trò liên tục, kể cho nàng thành phố như thế nào trong dịp lễ Carnaval. Nhưng anh không hề nói về nơi anh đã ở suốt đêm qua và Elizabeth cũng không hỏi về chuyện đó. Một người hầu bàn đến hỏi xem họ muốn ăn gì. Elizabeth để ý thấy đây là một người hầu bàn khác. Nàng không nghĩ về chuyện đó nữa, cũng như việc các cô hầu phòng liên tục ra vào căn buồng nơi nàng ở.
° ° °
Elizabeth đang ở trong nhà máy của Roffe và các con ở ngoại ô Rio, ngồi trong văn phòng viên giám đốc Senor Tumar, một người đàn ông trung niên mặt mũi to bè, mình mẩy đầm đìa mồ hôi.
Ông ta nói với Rhys:
- Anh phải hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Roffe và các con với tôi còn thân thiết hơn cả cuộc sống của mình. Đây là gia đình tôi. Tôi lìa bỏ nó cũng như lìa bỏ gia đình vậy. Một phần trái tim tôi cũng bị mất theo. Hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới nầy, tôi muốn ở lại đây. - ông ta dừng lại để lau trán. - Nhưng tôi nhận được một lời đề nghị tốt hơn từ một công ty khác, và tôi còn có vợ, con và mẹ vợ phải chăm sóc. Anh hiểu chứ?
Rhys ngả người vào lưng ghế, duỗi chân về phía trước một cách thoải mái.
- Dĩ nhiên, Roberto. Tôi biết tập đoàn có nhiều ý nghĩa với ông thế nào. Ông đã nhiều năm làm việc ở đây. Nhưng, một người đàn ông cũng phải nghĩ đến gia đình của mình!
- Cảm ơn, - Roberto nói với vẻ biết ơn. - Tôi biết tôi có thể tin cậy ở anh, Rhys.
- Còn hợp đồng của ông với chúng tôi thì sao?
Tumas nhún vai.
- Chỉ là mảnh giấy lộn. Chúng ta xé nó đi là xong, phải không? Một bản hợp đồng thì có gì là tốt đẹp nếu một người không cảm thấy hạnh phúc?
Rhys gật đầu.
- Đó là lý do chúng tôi bay đến đây. Roberto… để giúp ông được cảm thấy hạnh phúc.
Tumas thở dài.
- À, giá như mọi việc đừng quá trễ. Nhưng tôi đã đồng ý làm việc cho công ty kia mất rồi.
- Ông có biết rằng mình sắp phải vào tù không? - Rhys chợt hỏi.
Tumas há hốc miệng nhìn anh. - Vào tù?
Rhys nói:
- Chính phủ Mỹ ra lệnh tất cả các công ty làm công việc kinh doanh ở hải ngoại phải nộp cho cảnh sát một bản liệt kê các khoản tiền đút lót ở nước ngoài mà họ đã chi trong vòng mười năm qua. Không may là ông lại dính líu quá nhiều vào việc nầy, Roberto. Ông đã vi phạm một số luật lệ ở đây. Chúng tôi đã lập kế hoạch bảo vệ ông - như một thành viên chung thuỷ của gia đình - nhưng nếu ông không còn ở lại với chúng tôi nữa, thì sẽ chẳng còn lý do gì nữa, phải vậy không?
Roberto mặt cắt không còn chút máu.
- Nhưng, tôi làm việc ấy cũng là vì tập đoàn, - ông ta phản đối. Tôi chỉ làm theo lệnh thôi.
Rhys gật đầu với vẻ thông cảm.
- Dĩ nhiên. Ông có thể giải thích với chính phủ tại toà. - Anh đứng dậy và nói với Elizabeth. - Chúng ta nên quay về thì hơn.
- Đợi đã, Roberto la lên. - Các người không thể bỏ mặc tôi thế nầy được.
Rhys nói:
- Tôi nghĩ ông đã nhầm rồi. Ông mới là người sắp bỏ đi mà.
Tumas lại lau trán, cặp môi co rúm lại không kiềm chế nổi. Ông ta đi về cửa sổ và nhìn ra ngoài. Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng. Cuối cùng, không quay người lại, ông ta lên tiếng:
- Nếu tôi ở lại với tập đoàn, tơi sẽ được hảo vệ chứ?
- Cho đến cùng, - Rhys trấn an ông ta.
° ° °
Hai người ngồi trong chiếc Mercedes do người tài xế gày gò cầm lái đưa họ trở về thành phố.
- Anh đã hăm doạ ông ta, - Elizabeth thốt lên.
Rhys gật đầu.
- Chúng ta không thể để mất ông ta. Ông ta sẽ chuyển sang làm cho các đối thủ của tập đoàn. Mà ông ta lại biết quá nhiều chuyện kinh doanh của chúng ta. Rất có thể ông ta sẽ bán đứng chúng ta.
Elizabeth nhìn Rhys và nghĩ, mình còn phải học anh rất nhiều điều.
Họ đến Mirander dùng bữa tối và Rhys tỏ ra rất quyến rũ, vui tính và vô tư. Elizabeth cảm giác như anh đang ẩn mình sau những lời nói, tạo ra một màn khói ngôn từ để giấu đi những cảm nghĩ của mình.
Khi họ ăn tối xong thì đã quá nửa đêm. Elizabeth muốn được ở một mình với Rhys. Nàng đã hy vọng họ sẽ trở về khách sạn. Nhưng anh lại nói:
- Anh sẽ cho em thấy cuộc sống ở Rio vào ban đêm.
Họ làm một vòng qua các hộp đêm và dường như tất cả mọi người đều biết Rhys. Nơi nào họ đến, anh cũng là trung tâm của mọi sự chú ý, thu hút mọi người. Họ được mời vào ngồi cùng nhiều cặp ở các bàn khác và nhiều nhóm đến ngồi cùng tại bàn của họ. Elizabeth và Rhys không được ở một mình đến một phút. Đối với Elizabeth thì dường như việc nầy là có chủ đích, rằng Rhys đang cố ý dựng lên một bức tường người giữa anh và nàng. Trước kia họ là bạn, còn bây giờ họ là gì? Elizabeth chỉ biết rằng giữa hai người luôn tồn tại một rào cản vô hình. Anh sợ cái gì và tại sao?
Ở hộp đêm thứ tư, nơi họ ngồi cùng với nửa tá bạn của Rhys, Elizabeth quyết định thế là quá đủ.
Nàng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Rhys và cô gái Tây Ban Nha có vẻ bên ngoài rất xinh đẹp.
- Tôi chưa có dịp được khiêu vũ với chồng tôi. Tôi tin rằng cô sẽ thông cảm cho chúng tôi.
Rhys ngạc nhiên nhìn nàng, rồi anh đứng dậy.
- Tôi e rằng tôi đã bỏ bê cô dâu của tôi, - anh nhẹ nhàng nói với mọi người.
Rồi anh cầm tay Elizabeth và dẫn nàng bước ra sàn nhảy. Nàng khó nhọc kiềm chế bản thân và anh vừa nhìn vào mặt nàng vừa nói:
- Em đang giận phải không?
Anh nói đúng, nhưng đây là cơn giận với chính bản thân nàng. Nàng đã đặt ra qui định và rồi lại khó chịu khi Rhys không phá vỡ chúng. Nhưng dĩ nhiên là còn hơn thế. Đó là việc không sao biết được cảm giác của Rhys. Anh giữ vững thoả thuận giữa hai người vì sự tôn kính hay đơn giản là vì anh không hứng thú gì với nàng? Nàng phải biết điều đó.
Rhys nói:
- Anh rất tiếc về những người nầy, Liz, nhưng tất cả bọn họ đều ở trong giới kinh doanh, và họ đều có ích cho chúng ta ở mặt nầy mặt khác.
Như vậy là anh đã nhận ra cảm giác của nàng. Nàng có thể cảm thấy đôi tay anh quanh người, thân hình anh sát thân hình nàng. Nàng nghĩ, thế nầy có vẻ mới đúng. Tất cả mọi thứ về Rhys đều thích hợp với nàng. Họ thuộc về nhau. Nàng biết điều đó. Nhưng anh có biết nàng muốn anh nhiều thế nào không?
Niềm kiêu hãnh của Elizabeth không cho phép nàng nói điều đó với anh. Nhưng anh phải cảm nhận được một điều gì đó. Nàng nhắm mắt lại và áp sát vào anh hơn nữa. Thời gian đã dừng lại và không có gì ngoài hai người cùng điệu nhạc êm dịu và sự kỳ diệu của giây phút nầy. Nàng có thể tiếp tục khiêu vũ mãi trong vòng tay của Rhys. Nàng thư giãn và hoàn toàn phó mặc bản thân cho anh. Và nàng bắt đầu cảm thấy cái gì đó cứng cứng của anh ép vào đùi nàng. Nàng mở mắt ra và ngước lên nhìn anh, trong mắt anh là một vẻ khác lạ mà nàng chưa bao giờ được thấy, một sự gấp gáp, thèm muốn, đó là sự phản chiếu những gì của nàng. Khi anh nói, giọng anh lạc hẳn đi.
- Mình về khách sạn đi.
Và nàng không thể lên tiếng nữa.
Khi giúp nàng mặc áo choàng, những ngón tay anh như đốt cháy da thịt nàng. Họ ngồi cách xa nhau trên băng sau của chiếc limousine, sợ đụng vào nhau.
Elizabeth cảm thấy như mình đang bốc cháy. Đối với nàng, thời gian họ đi về đến căn phòng tưởng như dài vô tận. Nàng không nghĩ mình có thể đợi thêm một phút giây nào nữa. Khi cánh cửa vừa khép lại, họ lao vào nhau với sự ham muốn hoang dại diệu kỳ tràn ngập trong cả hai người. Nàng ở trong vòng tay anh và trong anh là cả một sự dữ tợn mà nàng chưa bao giờ được biết. Anh bế bổng nàng lên và mang nàng vào phòng ngủ. Họ không tài nào trút bỏ quần áo được một cách nhanh chóng. Chúng ta như những đứa trẻ háo hức vậy, Elizabeth nghĩ, và nàng tự hỏi tại sao Rhys lại như vậy. Nhưng chuyện ấy giờ đây đã không còn quan trọng. Không còn gì quan trọng ngoài thân hình trần truồng của họ và cảm giác tuyệt vời của thân thể anh áp sát vào nàng. Họ ở trên giường, khám phá lẫn nhau, và Elizabeth nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay anh, bắt đầu hôn anh, lưỡi nàng lướt xuống thân hình rắn chắc đang căng ra của anh, nắm chặt anh bằng đôi môi mình, cảm nhận sự cứng cáp mượt mà của anh trong miệng. Hai tay anh đặt lên hông nàng, lật nàng sang một bên, và miệng anh lần vào giữa hai đùi nàng, lách chúng ra và ấn mạnh vào nơi ngọt ngào nhất, và khi hai người không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa, anh leo lên người nàng và từ từ đi vào trong nàng, vừa ấn sâu vừa nhẹ nhàng xoay tròn và nàng bắt đầu cử động thân thể theo nhịp điệu của anh, nhịp điệu của họ, nhịp điệu của vũ trụ, và mọi thứ bắt đầu chuyển động nhanh hơn, nhanh hơn, quay tròn không sao kiềm chế được cho đến khi có một sự bùng nổ ngất ngây và trái đất trở nên yên tĩnh và bình lặng trở lại.
Họ nằm đó, sát vào nhau , và Elizabeth sung sướng nghĩ, "Bà Rhys Williams".