Đó là một thị trấn bình lặng nằm bên bờ biển, một khu thành đầy nắng và gió, cùng vị tanh mặn đặc trưng của biển cả, lúc nào cũng yên tĩnh như chỉ biết chăm chú nhìn về phía đường chân trời xa xôi.
Thành trấn này gọi là Hoa Liên, là thành trấn lớn nhất nằm ven biển Đông, nhưng lại không giàu có tấp nập. Khách giao thương qua trấn, ai cũng vội vàng, nhưng đều chú ý tới một khách điếm nằm ngay trên đường chính.
Khách điếm này bề ngoài nhìn rất bình dân, ngay cả biển hiệu nho nhỏ cũng bị cát bụi làm mờ. Nếu cố gắng nhìn thật kĩ, mới có thể đọc được những nét chữ rồng bay phượng múa trên đó: “Ô Bồn Cư”.
*Tên khách điếm có lẽ có một ý nghĩa gì đó, đáng tiếc, ta luận không nổi. Bạn nào biết, mong được chỉ bảo!
Nữ chủ nhân của quán này, là một người phụ nữ đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc, bốn chữ “diễm quang chiếu nhân” quả thật hiện ra đầy đủ trên người nàng, người nào gặp nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên lập tức cảm thấy bị choáng ngợp, tim đập thình thịch…
*Diễm quang chiếu nhân: có lẽ là một thành ngữ ca ngợi vẻ đẹp diễm lệ của phụ nữ, ta không tìm được câu nói thay thế nào xuôi một chút, nên để nguyên.
Nhưng mỗi khi nhìn vào mắt nàng, mọi mơ tưởng xuân tình đều bị dội cho một gáo nước lạnh, ảm đạm biến mất không còn một dấu vết.
Đôi mắt kia lạnh lẽo như băng giá, như thể mọi ý định, tâm tư ghê tởm hướng về nàng đều bị phản chiếu rõ mồn một, nhưng lại không ảnh hưởng đến nàng mảy may. Nàng đã ở chỗ này mười năm, hàng xóm xung quanh luôn một mực “kính nhi viễn chi”, chỉ có những kẻ bên ngoài đến không biết mới dám đùa giỡn với nàng.
*Kính nhi viễn chi: chỉ dám đứng nhìn chứ không dám lại gần.
Việc buôn bán của nàng rất bình thường, thậm chí hơi kém, dù sao người trấn này không hay có nhã hứng uống trà thưởng hoa gì, chỉ có một ít ngoại nhân đi qua ghé vào, cũng có vài người lén lút đến tìm nàng mua chút hương liệu hoặc trà. Nhưng nàng có tay nghề làm đồ gốm thượng thừa, lại có kiên nhẫn. Mỗi năm mở một hai lớp học làm gốm, trẻ con ở mấy trấn gần đó cũng sẽ đến học, chủ yếu là đám trẻ bụi đời – ý của nàng cũng là muốn hướng dẫn lũ trẻ làm chút việc bổ ích, khỏi phải suốt ngày lông bông du đãng bên ngoài.
Nàng đối với nam nhân chưa bao giờ cho được một nét mặt tử tế, nhưng đối với phụ nữ và trẻ em luôn rất ôn nhu hoà ái, vô cùng nhẫn nại.
Hàng xóm đều nói, nếu trẻ con trong nhà ban đêm bị ma quỷ hoảng sợ quấy khóc, cần niệm kinh cầu Phật, dâng tiền xin thần linh phù hộ trừ ma đuổi quỷ, còn không được nữa thì ôm đến nhờ Kim Anh xem cho, hôm sau lập tức khỏi hẳn.
Có đôi khi, gia đình lục đục, người ta cũng tìm đến chỗ nàng uống trà, kể khổ một phen, sau đó không hiểu vì lẽ gì mà mọi chuyện bỗng trở nên không tệ hại như lúc ban đầu.
Việc nàng buôn bán kém đôi khi sẽ khiến hàng xóm thay nàng lo lắng, còn nàng chỉ cười cười: “Không sao, thu chi cân đối là được, dù sao cũng còn Diệp Lãnh.”
Có người vẫn dài dòng khuyên bảo: “Diệp Lãnh tuy là tốt…nhưng lần này, hắn đã chạy mất mặt cả năm trời. Hai người “chiến đấu” lâu như vậy, cũng nên tính cách khác…”
Kim Anh cười cười: “Không cần tính toán gì cả, cứ để vậy đi. Bỏ hắn, chẳng lẽ ta sợ không tìm được ai tử tế hay sao? Là hắn bám lấy ta thì có.”
Thấy nàng không thèm để ý mà người kia thở dài, sang năm mới tuổi càng lớn, nhưng thanh xuân của nàng không hề mất đi một phân. Khi nàng mới đến, chỉ khoảng mười chín đôi mươi, mười năm ở thành này, nam nhân gặp qua nàng rất nhiều, người chịu khổ cũng không ít, dân trong thành biết thích nghi, từ lâu đã không dám trêu chọc gì, nhưng người bên ngoài mỗi khi nhìn thấy nàng là liền nhìn chòng chọc không buông tha. Tính tình nàng đoan chính đứng đắn, ngoại trừ đồ ăn nấu ra khó có thể nuốt được thật, so với một tiểu cô nương vụng về còn không biết kém bao nhiêu lần, thì chỉ dựa vào mĩ mạo và tính nết nàng, cũng không cần phải lo lắng việc chung thân.
Điều kì lạ chính là, tại sao một mỹ nhân đầy khí chất như vậy, lại chấp nhận giao thiệp với kẻ lang bạt như Diệp Lãnh. Vóc người Diệp Lãnh cao lớn như vận động viên, tự nhận là đã đi khắp bốn bể. Tướng mạo anh tuấn, nhưng tính nết lại hoàn toàn bất đồng, không có kiên nhẫn nói chuyện với người khác, hàng xóm mỗi lần gặp hắn đều không thể nói quá mười câu.
Nàng muốn rút tay về, nhưng vị khách trước mặt này lại mang vẻ mặt si mê, cố chấp kéo lại, miệng lải nhải những câu hồ ngôn lộng ngữ, đều là những lời phong tình mê hoặc người khác.
Kim Anh đã cảm thấy phiền chán, đánh không được, không đánh cũng không xong. “Tiên sinh, nếu ngài muốn tìm người bàn chuyện yêu đương, mời đi quán rượu.” Nàng bình tĩnh khuyên. “Chỗ của ta chỉ là quán trà nho nhỏ, bán hoa trà gốm sứ, không bán tình yêu.”
“Nàng sinh ngày nào? Là ngày nào vậy?” Vị khách kia lì lợm nắm chặt tay nàng, giống như những lời nàng nói không hề lọt vào tai hắn một chữ.
“Mặc kệ là ngày nào, nhất định là cùng một ngày sinh với nữ nhân mà ta yêu nhất trên đời…”
…Thật thiếu sáng tạo! Nếu nàng nhớ không nhầm, ba mươi năm trước đã có một vở kịch dùng lời thoại như vậy.
“Nàng thật thơm a…Dùng hương liệu gì thế?” Hắn tiến lên từng bước. “Ngửi mùi có vẻ giống hoa hồng. Nàng nên tên là Mân Côi a…gọi Kim Anh, nghe tầm thường quá…”
*Mân Côi: nghĩa là hoa hồng.
*Kim Anh: hoa anh đào.
“Tên đầy đủ của ta là Kim Anh Tử.” Nàng cuối cùng cũng lên tiếng, tiếp sau đó liền nghe thấy người khách kia kinh hô một tiếng, nhảy ra sau, dùng một tay bịt chặt miệng vết thương trên bàn tay còn lại. Đường cắt tuy nông, nhưng cứa qua trọn vẹn cả bàn tay, máu tuôn ra không kìm lại được.
Nàng cầm một cây kéo, tuy rằng không có máu trên đó, giơ giơ về phía hắn: “Xin lỗi, ai bảo ngài không chịu buông tay…Ta cầm kéo, liền không kìm chế nổi ý muốn sửa chữa một vài thứ.”
Nhưng vẻ mặt nàng lại vô cùng quỷ dị nhìn dấu máu trên đầu ngón tay, ánh mắt tà mị liếc hắn một cái rồi nhẹ nhàng liếm sạch những vết máu đó.
Giống như một nữ quỷ xinh đẹp, đang chuẩn bị ăn thịt người. Hắn thét to một tiếng, lảo đảo chạy đi, lại bị một người cao lớn chặn lại tại bậc cửa.
Người vừa đến trừng mắt dữ tợn nhìn hắn, liếm liếm môi, trong bóng đêm, hắn nhìn thấy rõ răng nanh nhọn hoắt…
Hắn lại càng kêu la thảm thiết, liều chết bỏ chạy về nhà, rồi chịu ám ảnh mà lâm bệnh một thời gian dài.
Kim Anh Tử khoanh tay, đứng nhìn người vừa vào cửa, mặt không chút thay đổi. “Về khi nào vậy?”
“Vừa xong.” Diệp Lãnh cũng nghiêm mặt. “Nàng đang bận liếc mắt đưa tình với người khác, ta không nên quấy rầy mới phải.”
Kim Anh Tử trừng mắt nhìn hắn, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Nàng làm cơm cho ta ăn?” Diệp Lãnh lạnh lùng hừ một tiếng. “Phụ nữ không phải chỉ nên nấu cơm cho nam nhân của mình thôi sao?”
Nàng có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Lãnh, sau đó bình tĩnh lại rất nhanh. Chung giường chung gối với nhau đã vài chục năm, nhưng khởi đầu của bọn họ hoàn toàn chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Nam nhân bạc tình, thiên kinh địa nghĩa. Nàng gật đầu tán thành.
Sau đó, cũng rất từ tốn vươn tay cầm một cái bình hoa mới đắp xong đang chờ sấy khô gần đó, nện xuống đầu Diệp Lãnh: “Không còn cách nào khác, chấp nhận đi.” Nàng nói đủ “ôn hoà nhã nhặn” rồi đi xuống bếp.
Diệp Lãnh máu chảy đầy mặt đang ngồi tháo giày ở cửa, sững sờ hỏi: “Kim Anh Tử! Ý của nàng… là nói…nàng là nữ nhân của ta? Ê, có đúng không?”
Một cái nồi hầm đầy canh gà bay ra, đập thẳng vào mặt Diệp Lãnh.
Canh này cũng không tệ lắm, nhưng sao lại có mùi máu tươi?…Oa! Còn không phải máu của chính ta hay sao? Diệp Lãnh lại tiếp tục lải nhải: “Nàng thật sự là nữ nhân của ta? Có thật không vậy?”
Lần này thì ngay cả dao chặt xương cũng bay ra. Diệp Lãnh nhẹ nhàng nghiêng người né qua. Đánh mấy chục năm, hắn đã sớm nắm hết thủ đoạn của Kim Anh Tử. Còn đang đắc ý cười, chợt thấy bên vai đau nhói, nhìn xuống, một chuôi dao gọt hoa quả nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng rung động, phần lưỡi đã cắm ngập vào xương đầu vai hắn.
“…Nàng muốn sát phu, đợi lúc lên giường rồi sát không được sao?” Hắn trợn mắt nhe răng nhổ con dao nhỏ xuống. “Đừng có để đến khi đó lại hạ thủ không được!”
Kim Anh Tử dọn đồ ăn lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi không sợ thì tự mình thử xem. Đừng để giống lần trước, quang mông chạy mất.”
Diệp Lãnh giận dữ, còn muốn cãi mấy câu, bụng lại lên tiếng biểu tình. “Ăn cơm trước!” Hắn ngang ngược ngồi xuống, cầm cái bát đưa đến trước mặt nàng: “Cơm!”
Nàng nghiêm chỉnh xới đầy chặt cơm cho hắn, cầm hai cái đũa cắm thẳng đứng vào bát, nhìn rất giống cúng cơm người chết.
Diệp Lãnh lại không chút để tâm, vùi đầu vào ăn, Kim Anh chỉ ăn chầm chậm, hai người im lặng không nói chuyện. Đến khi được lưng lửng dạ, Diệp Lãnh lại có tâm tình mở miệng: “Nàng là nữ nhân của ta, đúng không?”
Kim Anh Tử dùng đầu đũa chuẩn xác chọc vào tai hắn, dùng sức vừa phải, vừa vặn khiến cái đũa…yên vị cắm trong lỗ tai.
“Ta đi lấy thêm canh.” Nàng không trả lời, thản nhiên xoay người xuống bếp.
Trung Hoa Dân Quốc năm 1928, nàng vừa tròn mười bốn tuổi.
*Trung Hoa Dân Quốc: ý chỉ Đài Loan.
Những năm tháng đó đã xa rất xa rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến, nàng đều nhớ rõ ràng như thể chuyện xảy ra vừa mới hôm qua, hôm kia thôi. Thương hải tang điền, biển cả hoá nương dâu, thời gian vùn vụt trôi qua trong yên lặng, cho đến một ngày, khi nàng soi vào gương, chợt hốt hoảng khi nhìn thấy hình bóng cụ nội mình.
Nghe nói, nàng rất giống cụ hồi trẻ, giờ thì rõ rồi, đến khi nàng già đi, lại nhìn y hệt bộ dáng cụ trong trí nhớ.
Mùa thu năm đó, cụ nội bước sang tuổi bảy mươi tư. Thời đó, người ta lập gia đình sớm, sang tuổi sáu mươi trở thành cụ ông, cụ bà cũng không có gì lạ.
Đáng lẽ ra có thể an ổn hưởng phúc tuổi già, nhưng cụ lại mệnh khổ, con dâu và cháu dâu ai cũng mất sớm, cho nên, ngày thanh niên cụ thủ tiết nuôi lớn ông nội, rồi thay bà nội chăm sóc cha, sau đó là đến lượt các chắt. Một nhà mấy thế hệ, đều lớn lên trong vòng tay cụ cả.
Năm tháng qua lâu, một vài chuyện vụn vặt nàng không thể nào nhớ rõ nữa, nhưng có những chuyện lại đặc biệt khắc sâu trong đầu, như chữ tạc trên đá, muốn quên cũng không được.
Lúc đó, ở Đài Bắc có rất nhiều người Nhật sinh sống. Nhà nàng ở một con phố vắng vẻ, mở một hiệu thuốc Đông Y nho nhỏ, cuộc sống cũng không thể nói là khó khăn. Nhớ khi nàng còn nhỏ, cụ nội vẫn khoẻ mạnh, hàng xóm xung quanh nếu có trẻ nhỏ bị cảm mạo, hay ban đêm khó chịu quấy khóc, đều ôm đến nhờ cụ xem – không phải nhờ ông nội, hay nhờ cha.
Tuy rằng, nghề y của nhà bọn họ là cha truyền con nối, từ xưa cũng là thế gia. Nhưng ngày nhỏ, nàng chỉ biết, đơn thuốc của cụ luôn không tầm thường, ngày trẻ cụ chính là “uông di” của đất này. Ngày đó, phụ nữ thân phận vẫn còn thấp, không được tham dự vào việc gì lớn. Nhưng mỗi khi có hạn hán hay lũ lụt, cúng tế thần linh, các loại việc lớn, luôn có người đến cung kính mời cụ đi. Khi cụ nói câu gì, mấy đại nhân vật luôn chăm chú lắng nghe, không ai dám phản bác.
*Uông di: là cách gọi nữ tư tế của người Siraya (thổ dân gốc của Đài Loan), trong quan niệm của người Siraya, không nghe lời uông di chính là xúc phạm thần linh. Nhiệm vụ chủ yếu của uông di là duy trì hoạt động hiến tế, xua đuổi tà ma. Ngoài ra uông di còn dự báo điềm xấu, chỉ bảo cách “xu cát tị hung”…
Ô! Cụ nội của nàng thật giỏi a!
Nhưng, một người cường hãn như vậy, vẫn không phải là đối thủ của thời gian, nhiều năm vất vả mệt nhọc, khiến cụ cũng phải gục ngã.
Khi nàng mười bốn tuổi, thời gian cụ có thể ngồi đã ít hơn nhiều so với thời gian nằm, cả ngày hầu như không còn sức làm việc gì. Nhưng hàng ngày, cụ vẫn kiên quyết phải chải đầu, thay quần áo, không cho người ngoài nhìn thấy mình thê thảm. Tuổi già sức yếu, những việc đó đương nhiên do con cháu đảm nhận.
Cụ không oán thán bệnh tật, chỉ oán mình làm liên luỵ con cháu.
“Cụ, cụ lại nói gì vậy?” Nàng thường khuyên như vậy. “Chúng con đều do một tay cụ nuôi lớn, phải hiếu thuận với người là lẽ đương nhiên.”
“A Lâm, con mới có vài tuổi đầu, sao suốt ngày lại ru rú trong phòng người bệnh?” Cụ nội không vui, rầu rĩ trả lời. “A Ngọc đâu? Sao chỉ thấy con tới, không thấy A Ngọc?”
Hoàng Lâm chợt nghẹn lời. Chị gái nàng hơn nàng hai tuổi, nhìn bề ngoài hai chị em không khác nhau mấy, đều là những cô gái bình thường. Nàng không hiểu chị lắm, nhưng có một điều rõ ràng là người chị thông minh lanh lợi của nàng đối với cuộc sống tiểu thương nho nhỏ này hoàn toàn bất mãn. Chị tìm mọi cách làm quen với một bà người Nhật, đến nhà bà ta học may quần áo kiểu Tây Âu.
Người ngoài đàm tiếu, nói thật không dễ nghe, châm chọc nói Hoàng Ngọc thì học gì chứ, chỉ nguỵ biện, chẳng qua muốn kiếm một ông chồng Nhật, muốn bay lên cây làm phượng hoàng.
Những lời này, nàng sao nói được với cụ?
Nhưng cụ cũng tinh ý, chỉ thở dài nói với nàng: “Nhà họ Hoàng đời các con đã không còn đàn ông, chỉ sợ là con phải chèo chống môn hộ. Chị con chí cao tài sơ, mắt cao hơn đầu, con phải biết cẩn thận một chút…”
Hoàng Lâm không nói gì, chỉ cúi đầu mân mê chéo áo của cụ nội.
Nhưng cũng vào mùa thu năm đó, một đêm, chị nàng trốn nhà ra ngoài, khi trở về, thần sắc có chút điên điên loạn loạn, quần áo rách nát, trên người còn có vết máu, giống như bị doạ cho kinh hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được nét vui mừng như điên.
Bị đánh thức nửa chừng, Hoàng Lâm vội vàng chạy ra đỡ chị đang leo vào bằng đường cửa sổ.
“Chị Ngọc? Chị làm sao vậy…” Nàng muốn gọi cha mẹ, Hoàng Ngọc lại đột nhiên bịt chặt miệng nàng, dùng sức lớn như vậy, khiến nàng không thể nào hô hấp.
“Câm đi! Không được nói cho ai cả! Cha mẹ cũng không được, có hiểu không?” Chị thấp giọng đe doạ: “Mày mà nói, tao giết mày!”
Từ nhỏ, nàng đã sợ chị, cho nên chỉ có thể nhịn xuống, khuôn mặt đỏ bừng nghiêm nghị gật đầu.
Hôm sau, chị của nàng liền thay đổi.
Giống như một nụ hoa ngậm sương một thời gian dài, bỗng nhiên chỉ trong một đêm, liền khai phóng triệt để. Chị xinh đẹp không giống người thường, kiều mị uyển chuyển, phong tình vô hạn, khiến cho tất cả mọi người đều bị mê hoặc. Bà mối tìm đến cửa cầu hôn ngày càng nhiều, cơ hồ muốn đạp nát cửa nhà họ Hoàng.
Nhưng chỉ có nàng là càng ngày càng sợ chị gái, mỗi lần đến gần chị, là toàn thân nổi gai ốc, lông tơ dựng thẳng đứng, hoảng sợ vô cùng.
Cuối cùng, nàng lấy cớ chăm sóc cụ nội, trốn sang ngủ với cụ, nỗi sợ hãi mới an ổn một chút.
Nhưng, đã ở trong một nhà, không tránh được lúc chạm mặt.
Nhân lúc không có ai, người chị xinh đẹp không ai sánh bằng thân thiết ôm trụ nàng, nói nhỏ: “Mày có bép xép chuyện của chị cho ai không?”
“…Không, em không nói…” Nàng sợ hãi khóc lóc.
Chị gái dữ tợn trừng nàng, đáy mắt chợt xuất hiện những tia máu đáng sợ đầy thèm khát, đe doạ: “Đừng có phá hư chuyện của tao…Kì thật, muốn mày không có phá phách gì, chỉ có một phương pháp…”
Nàng sợ đến mức muốn kêu lên, nhưng âm thanh cứ tắc lại trong cổ họng, xụi lơ ngồi bệt xuống đất. Chị lôi nàng dậy, kéo về kho dược liệu ở sau nhà, sức lực không hiểu từ đâu ra, mạnh mẽ vô cùng.
Ta sẽ chết mất! Nàng đã hoảng loạn đến cực điểm. Chị ấy muốn giết ta! Cụ nội, cụ nội, cứu con!
Nàng muốn kêu cứu, nhưng không phát ra nổi một tiếng, cổ họng vẫn như trước, khô khốc phát ra những tiếng thở thô suyễn.
Ngay khi chị bổ nhào vào người nàng, chợt nghe một tiếng la thảm thiết, cả người Hoàng Ngọc bị đẩy qua một bên.
Cụ nội mấy ngày qua ngay cả đứng lên cũng không có sức, giờ lại anh dũng dùng một cái gậy gỗ lớn, đánh liên tiếp vào người Hoàng Ngọc. “Cút ra ngoài, cút khỏi người chắt của ta!” Cụ càng hét càng lớn tiếng, tay hạ xuống không chút lưu tình.
Nhưng dù sao cụ cũng là người bệnh nặng lâu ngày, sức lực đã cạn, không được bao lâu, Hoàng Ngọc đã đứng dây, xông vào cắn cổ tay cụ nội.
Chuyện tiếp theo, đối với Hoàng Lâm, chỉ có thể là một giấc mộng, không thể nào là thật.
Cụ nội cào nát cánh tay trái của Hoàng Ngọc, lôi ra một gốc cây đỏ như ngâm trong máu. Cành lá đều đủ cả, thậm chí đang nở hoa, những cánh hoa đỏ tươi không ngừng rơi xuống. Cây hoa kia giương cành lá, giống như một vật còn sống, quất về phía cụ nội.
“Coi thường ta?” Cụ nội nắm chặt gốc cây trong tay, tóc tai đã rối bù. “Ta vẫn là vu sư đất này!”
Giằng co một chốc, gốc cây kia chui vào miệng vết cắn trên tay cụ, sau đó liền biến mất không thấy.
Hoàng Lâm chỉ nhìn đến đó rồi ngất đi. Đến lúc tỉnh lại, mọi chuyện đều thay đổi.
Chị gái tươi đẹp như hoa sau khi bị thương hoàn toàn suy sụp, thậm chí, khí huyết đều biến mất, cánh tay bị mất một miếng thịt lớn, sau khi lành còn lưu lại một vết sẹo đáng sợ.
Chị vừa khóc vừa gào, nói cụ nội cắn chị, cụ là yêu quái. Hoàng Lâm ăn nói vụng về, không cãi được chị, thêm nữa, cụ nội lại hoàn toàn thay đổi, ông đương nhiên tin lời chị hơn.
Từ hôm đó, cụ bị nhốt trong nhà đá ở hậu viện, chỉ có một lỗ nhỏ để đưa cơm, càng không một ai có thể nhìn thấy cụ.
Hoàng Lâm cũng vì thế mà lần lữa đến hai mươi tư tuổi vẫn không chịu lấy chồng. Chị gái đã xuất giá từ lâu, nhưng tình cảm hai vợ chồng không tốt đẹp lắm. Ông và cha đều già yếu, nếu nàng không ở nhà, lấy ai lo cơm nước cho cụ nội? Nhưng đến khi cha mất, nàng không ở nhà nổi nữa, bị chị gái ép gả cho một người goá vợ, đã có sáu đứa con.
Gả cho ai, với nàng không quan trọng lắm. Nhưng về sau, ai chăm sóc cụ nội đây? Vợ chồng chị gái thì không bao giờ quan tâm. Từ đêm đó, chị luôn hận không thể giết được cụ nội mà thôi. Mặc áo cưới đỏ thẫm, Hoàng Lâm ngồi ở ngoài nhà đá khóc nức nở.
“…A Lâm” tiếng cụ nội vẫn khinh mạn như trước. “Con là đứa trẻ ngoan. Người kia tuy rằng không vợ, còn có con riêng, nhưng làm người rất tốt, mấy đứa trẻ cũng nghe lời. Tính con như vậy, đi qua nhà đó cũng không phải chịu khổ. Ta mặc dù bị giam, nhưng chuyện ăn uống không phải lo…Con mau mau lập gia đình một chút, đỡ cho ta một mối lo cuối cùng.”
Nàng khóc lớn, bà mối và mọi người phải lôi kéo mãi, mới đem được nàng sang nhà chồng.
Trượng phu hàm hậu thành thật, thấy cô gái trẻ tuổi đến cùng hắn chịu khổ, chăm sóc hắn rất dịu dàng, lại càng đối xử tử tế. Mấy đứa con có chút đáng thương, vẫn sợ mẹ kế ác độc, thấy nàng ôn nhu hiền lành, cũng rất nhanh bám lấy, vô cùng thân thiết.
Đúng như lời cụ nói.
Nhưng đến khi nàng về thăm nhà, chị nàng lại thờ ơ như không có chuyện gì báo cho nàng hay, có người đến mua cụ đi rồi, còn trả một khoản tiền lớn.
Nàng bị doạ ngây người, quên luôn nỗi sợ ngày trước, gay gắt chỉ trích: “Cụ không phải là người nuôi chúng ta lớn đến từng tuổi này sao? Ngay cả cụ ruột mà chị cũng bán được? Chị không hổ thẹn trước bài vị tổ tiên họ Hoàng hay sao? Nếu không phải cụ thay chị chịu trận, chị đã sớm thành yêu quái rồi! Ông nội, cha, ngay cả chồng chị cũng tin chị, nhưng em đã tận mắt nhìn thấy…”
“Là bà ta hại tao!” Hoàng Ngọc rống lên. “Bà ta hại tao cả đời! Thành yêu quái thì đã sao? Hoa nhi kia đã đồng ý cho tao trở thành người phụ nữ đẹp nhất thế gian, hưởng hết vinh hoa phú quý! Nếu không phải bà ta nhiều chuyện, hiện tại tao đã sớm được hưởng phúc, cần gì phải ngồi coi giữ cái hiệu thuốc thảm hại này, chỉ là một kẻ vô dụng không có tiền đồ?! Bài vị tổ tông thì sao? Có ai phù hộ cho tao không?” Chị nàng điên cuồng cầm lấy bài vị của tổ mẫu, đánh lên người Hoàng Lâm: “Nói đi, nói nữa đi! Hiếu thuận như vậy, tao cho mày hiếu thuận, dám lên mặt dạy tao…”
Hoàng Lâm bị đánh trúng vài cái, trượng phu của nàng tức đến đỏ mặt, xông qua đoạt lại bài vị. Hoàng Ngọc vẫn không chịu thôi, khóc lóc om sòm, còn cào lên đầu hắn.
Hoàng Lâm giận đến chảy nước mắt, nàng nghĩ, cụ nội đã đến từng tuổi đó rồi, còn bị chị bán đi. Không biết là bán đi đâu, làm cái gì…Nàng càng nghĩ, càng khóc lớn.
“A Lâm, đừng khóc…” trượng phu nhấc Hoàng Ngọc ném qua một bên, cầm bài vị tổ tiên đưa cho nàng. “Chúng ta từ từ tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được. Ta thấy, chúng ta cũng đem bài vị cha mẹ về nhà thôi, làm người quan trọng nhất là hiếu thuận.” Chỉ vì những lời này của hắn, mà nàng đã quyết tâm nhận hắn là người chồng mình yêu thương cả đời. Thật sự là một người tốt, thấu tình đạt lý.
Nhưng tìm nhiều năm, lại không tìm được một chút tin tức nào. Cho đến khi nàng mang thai, cả ngày khóc lóc nỉ non, mới nhận được một phong thư ngắn của cụ nội.
Cụ nói cụ đã không còn là người của thế gian, người đến mua cụ đã giúp cụ dứt khỏi hồng trần. Vốn dĩ không còn tưởng niệm trần thế, nhưng vì Hoàng Lâm ngày ngày khóc lóc, làm nhiễu loạn tu hành của cụ. Suy cho cùng, huyết mạch tương liên, khó có thể chặt đứt. Cụ muốn nàng ngừng nhung nhớ, lấy chồng con làm đầu.
Những lời này, còn lâu nàng mới tin. Cụ nội sợ nàng hao tâm tổn lực, mới cố ý an ủi nàng. Nhưng, nàng lại hy vọng, chuyện này là thật, cụ đi theo Bồ tát tu hành, không phải chịu khổ.
Cả đời nàng, quả nhiên là thương chồng yêu con. Cả con chung con riêng, tổng cộng là mười đứa, náo nhiệt ầm ĩ. Nàng bây giờ đã sớm qua cái tuổi của cụ nội ngày trước, con cháu nhất mực hiếu thuận, việc công tác, học tập bận mải đến đâu, vẫn sắp xếp thời gian đến thăm nàng…Trượng phu năm ngoái đã qua đời, nàng nói muốn đi viện dưỡng lão, con cháu hết đứa này đứa kia không biết khóc lóc van xin bao nhiêu lần, vẫn bị ý chí kiên quyết của nàng khuất phục, đành để nàng đi.
Hiện tại, nàng ở viện dưỡng lão, cuộc sống rất tốt, yên tâm thoải mái, không phiền luỵ con cháu. Ngày ngày niệm Phật, mong thay chúng tích ít công đức. Cũng là thay cụ nội cầu phúc. Cụ nhất định vẫn còn sống. Cụ là vu sư của vùng đất này!
“Nhìn vài chục năm rồi, chưa chán sao?” Diệp Lãnh uể oải. “Này, đang nói với nàng đấy!”
Kim Anh Tử bừng tỉnh, đứng ở một ngọn cây lung lay sắp đổ, nhìn bà lão đang chuyên tâm niệm Phật ở đằng xa.
“Không để ý tới ta?!” Diệp Lãnh nổi nóng. “Trong tay ta có khế ước bán thân của nàng đó!”
Kim Anh Tử không đáp lời, nhưng dùng một chân đạp hắn khỏi ngọn cây, tiếp tục nhìn chăm chú vào nỗi quyến luyến duy nhất còn ở nhân gian của nàng.
Diệp Lãnh nhe răng trợn mắt phi thân lên: “…Ta đi ăn bà lão kia, xem nàng có để ý đến ta hay không?”
“Cứ thử xem.” Nét mặt nàng lạnh lùng, làn da trên cánh tay vỡ nát, xuất ra vô số cành cây, không chút khách khí quất về trước.
Diệp Lãnh né trái né phải, trong lòng liên tục kêu khổ. Lúc trước mua nàng về, vốn là để trả thù, nào biết lúc đó hắn đã tới muộn. Kiền bà sắp chết đến nơi này chẳng những hàng phục hoạ chủng bám rễ trong người mình, còn tận dụng luôn yêu lực để sử dụng. Hắn hận cực kì, nhưng rốt cuộc vẫn đánh không lại.
*Kiền bà (mụ chủ chứa): vừa để chỉ tú bà lầu xanh, vừa là lời mắng những người phụ nữ thấp kém.
Đành phải uất ức chạy đi.
Đáng thương thay, nguyên thân của hắn cũng chỉ là một tiểu ma, chưa kịp tu đến độ cao thâm, đã bị Kim Anh Tử lúc còn trẻ phong ấn trong thân xác con người, không thể xoay chuyển, tu ma không được, đành phải đổi sang tu luyện theo Đạo Giáo của con người. Nhưng tiến độ so với tu thành ma đầu thật sự chậm như rùa, thỉnh thoảng còn bị tâm ma quấy nhiễu.
Thật vất vả tu luyện ra chút bản lĩnh, liền kích động chạy về, muốn nhân lúc kiền bà còn chưa chết mà báo thù. Nhưng đến lúc mua về mới thấy, người trước mặt đã cải lão hoàn đồng, sớm đã đánh bại kẻ kí sinh trong người mình, ngoại trừ việc thừa hơi tốn lời cãi nhau với nàng một trận, hắn chỉ có thể sờ sờ mũi, quay đầu chạy đi tu luyện tiếp.
Lần thứ hai, hắn bế quan mười năm, tự cho là thăng cấp cao thủ. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, lần này hắn hẳn được như nguyện đi? Kết quả, nàng chẳng những không thèm nhớ đến hắn, còn càng ngày càng mạnh lên, cũng đẹp hơn, thậm chí mở một quán trà thuốc nhỏ, bình thản sống giữa người thường.
Trả thù không có kết quả, còn thiếu chút nữa bị Kim Anh Tử đánh chết. Nhưng cuối cùng, vẫn giống như dạo trước, nàng lại do dự. Nữ nhân này, cơ bản không có can đảm giết người.
“Tha cho ngươi thôi, đừng gây hoạ nữa.” Kim Anh tử thản nhiên nói. “Cũng đừng tới phiền ta.”
“Không nói nữa!” Hắn chỉ còn chút hơi tàn, giọng nói suy yếu. “Ít nhất cũng phải ngủ với ta một lần! Ta là người đã mua ngươi từ trong thạch lao về…Chịu ơn không trả, là tác phong của đám vu sư các ngươi sao?!” (TH: Đề nghị quá trắng trợn =.=)
Nàng trợn mắt nhìn hắn: “…Này, này, này…ngươi phát điên rồi hả? Ta năm nay đã tám mươi tư đó! Đều là cụ cố người ta cả rồi, ngươi còn đòi ngủ?”
“Thì làm sao?” Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, ưỡn ngực. “Lão tử năm nay vừa tròn ba trăm tuổi! Ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương thôi!”
Nàng lộ ra vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được rồi, nhưng ta đã không làm chuyện phong nguyệt vài chục năm rồi, trên thực tế cũng chỉ mới giao hợp vài lần.” Nàng nhún vai. “Đừng quá thất vọng.”
“…Hả?” Diệp Lãnh trợn mắt cứng lưỡi, vốn muốn làm khó nàng một lần, chọc nàng giận cũng được. Không ngờ, nàng lại rõ ràng thẳng thắn đến thế, còn chủ động kéo hắn đang sợ chết khiếp vào phòng ngủ. “Ta rõ ràng còn đang bị thương gần chết a ~ ngươi muốn làm cái gì? Làm cái gì? Phi lễ…A ~”
Cứ nghĩ đến đó hắn lại bực mình. Tuy đạo hạnh không cao, nhưng tốt xấu gì cũng là một ma yêu phong lưu phóng khoáng, từ trước đến nay chỉ có hắn tập kích cô nương, không ngờ lại bị một yêu nhân tập kích lại. Còn hô “phi lễ…”
Nhưng, nếm qua tư vị của hoạ chủng, những nữ nhân khác lại không còn tư vị gì nữa. Thật là bị hãm hại mà!
Có lẽ là nam nhân, nên dù là ma, hắn vẫn còn lưu lại chút tự tôn nam tính. Tuy nhiều lần đi tìm Kim Anh Tử quyết đấu (sau đó bị đánh bại), cùng nàng chung chăn gối (bị ép mà phải làm thực), nhưng cứ cách một khoảng thời gian, hắn sẽ yên lặng rời đi bế quan tu luyện, hy vọng lần sau trở về có thể đánh bại nàng.
Dây dưa như vậy, qua sáu mươi năm, số lần hắn thắng…bằng không!
Điều này, cho dù là ma hay thần cũng phải tức phát điên.
“Đánh đủ chưa? Bà điên!” Hắn bị đánh đến xây xát cả người, bạo hoả bộc phát. “Nếu muốn đã sớm ăn rồi, còn chờ tới giờ ở trước mặt ngươi thông báo?! Ngươi động não chút được không…”
*TH: xưng hô của hai người này ta edit có hơi hỗn loạn, cũng bởi bọn họ trở mặt với nhau nhanh quá, lúc thì thân thiết, lúc lại mắng nhau không ra gì. Ta cứ tuỳ tình huống mà làm thôi. Khi tình cảm ngọt nhạt thì “ta – nàng”, khi cãi nhau (họ cãi nhau thật, không phải cãi yêu đâu) thì “ta – ngươi”, riêng lời của Kim Anh Tử nói với Diệp Lãnh ta sẽ để là “ta – ngươi”, cho đến khi chị bớt “coi thường” anh hơn một chút.
“Ở trong xác người nhiều năm như vậy, vẫn tâm tâm niệm niệm muốn ăn thịt người, không thể tha được!” Kim Anh Tử thản nhiên nói, thế công lại càng sắc bén, cánh hoa bay tán loạn, nhìn như nhu nhược, lại sắc bén như dao, Diệp Lãnh sợ tới phát run.
“Muốn đánh về nhà đánh, ở bên ngoài giáo huấn nam nhân nhà mình uy phong lắm sao?!” Diệp Lãnh rống to. “Tốt xấu gì cũng chừa cho ta chút mặt mũi! Ta mất mặt, nàng vẻ vang lắm đấy!”
Kim Anh Tử thoáng lo lắng. “Vậy chờ quay về Hoa Liên rồi nói sau.” Nàng thu cành vào cơ thể, trên cánh tay có vết sẹo nhạt đến không còn nhìn rõ.
Diệp Lãnh lau cái trán đầy mồ hôi, trong lòng càng bi thương. Hắn vốn muốn bế quan hai mươi năm, kết quả chưa tới hai tháng liền nhấp nhổm chạy về. Băn khoăn không biết kiền bà đang làm cái gì? Đúng là hoạ chủng gây hoạ. Nhìn hắn anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng là thế, cư nhiên bị ngược gần chết, đại thù lại có khả năng vĩnh viễn không trả nổi.
“Vạn dặm xa xôi chạy đến đây, chỉ đứng xa nhìn, thì được chuyện gì?” Diệp Lãnh tức giận. “Nhìn nhiều năm như vậy, sao không đến gần nói vài câu?”
“Nói cái gì?” Kim Anh Tử hỏi lại. “Nói cụ nội mà nó luôn sùng bái thành yêu nhân rồi?”
“ Nàng so với yêu quái còn đáng sợ hơn.” Diệp Lãnh lẩm bẩm, vẫn thấp thỏm sợ Kim Anh Tử lại ra tay.
Nhưng nàng chỉ mờ mịt nhìn chăm chú vào đứa chắt gái. “…Nó không sống được bao lâu nữa, thọ mệnh tận rồi, không bệnh mà chết, chỉ ngủ mà đi. Ta đến gặp nó lần cuối…Đó là người cuối cùng còn nhớ ta đã từng tồn tại trên đời này.”
Diệp Lãnh bất mãn. “Vậy ta tính là cái gì?”
“Ngươi không phải là người.” Kim Anh Tử thản nhiên đáp.
“Ai nói ta không phải?” Hắn giận tím mặt.
“Được rồi, ngươi là người.” Nàng bất đắc dĩ sửa miệng.
“Ai nói ta là người?” Diệp Lãnh càng phát hoả. “Lão tử là ma! Ai là người? Ngươi chỉ nói lung tung!”
“Tuỳ ngươi.” Vẻ u sầu của Kim Anh Tử bị hắn phá đến không còn một mảnh. “Mặc kệ là cái gì…Chỉ số thông minh vẫn thấp, đây là chắc chắn.”
“Kim Anh Tử!” Diệp Lãnh rống giận, giơ tay lên cao đánh xuống một tia sét. “Hôm nay, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Không lâu sau, cơn giận của Diệp Lãnh đã hoàn toàn tiêu biến, hơn nữa, còn hối hận không thôi.
Kim Anh Tử thuộc loại gặp cứng liền cứng, gặp mềm liền mềm. Diệp Lãnh nghiêm túc bao nhiêu, nàng trả đủ bấy nhiêu. Nếu đánh nhỏ, nháo vui, thì kết cục chỉ là da thịt bị thương. Nếu Diệp Lãnh dám động đến lôi đình, Kim Anh Tử sẽ cho hắn trật toàn bộ khớp trên cơ thể, từ tứ chi đến đầu ngón tay, khiến hắn té ngã trên đất đến không thể động đậy.
Men theo người hắn vẽ ra một đường kết giới, giống như người ta thường làm ở hiện trường tai nạn giao thông. “Ngươi nằm nghỉ một chút, cũng không phải đau lắm…” Kim Anh Tử không yên lòng dặn dò. “Người tu đạo không nên nổi giận như vậy. Ta còn có việc, đi trước…”
“Từ từ, nàng đừng chạy!” Diệp Lãnh kêu to, giãy dụa nhưng không dậy nổi. “Lần trước lúc nàng nói vậy, liền bỏ ta lại hai ngày. Đừng chạy a, Kim Anh Tử! Ít nhất cũng làm liền khớp cho ta đã…”
Làm liền cho ngươi làm gì? Nàng đã chạy không còn bóng dáng, nếu chữa lành, nhất định hắn lại đến gây sự.
Hiện tại, thời gian không còn nhiều, sao có thể để ngươi phá ngang.
Nàng quả nhiên căn giờ thực chuẩn, vừa vặn nhìn thấy chắt gái lần cuối.
Dĩ nhiên, lúc này đã hồn lìa khỏi xác, đang mờ mịt sợ hãi. Chỉ là đi ngủ, không có chuẩn cho hành trình phía trước. Sứ giả tới đón rùng mình, có chút lo lắng nhìn người mới tới thân phận đặc thù, là yêu nhân đã từng là thần môi.
*Thần môi: thần trong thần linh, môi trong người làm mai, môi giới, cụm từ này có lẽ hiểu là người thông tri của thần linh, một cách gọi khác của uông di vậy.
“Đừng hoảng, ta chỉ muốn nói lời từ biệt.” Kim Anh Tử thản nhiên nói.
Hoàng Lâm nhận ra nàng, trong nháy mắt hoá thành một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nhăn mặt khóc: “Cụ cố,…con sợ!”
“Không phải sợ.” Nàng ôn nhu nói. “Con đã sống đầy đủ kiếp này, mọi điều một người phụ nữ cần làm, cần trải qua đều có đủ. Đây là đoạn đường tiếp theo cần đi mà thôi…Ta vẫn luôn trông chừng con, không cần sợ hãi.”
Chỉ có thể nhìn, không thể giúp đỡ, là đau lòng như cắt da cắt thịt, nhưng vẫn cố ép mình để đứa chắt yêu quý ra đi.
“Cụ nội, không phải như vậy.” Hoàng Lâm ngẩng đầu lên từ trong ngực nàng. “Sống đủ một đời, cái gì cần biết con đều biết. Cụ không cần vất vả, con không có sợ…”
Trong nháy mắt, nàng vừa chua xót vừa kiêu ngạo vì đứa chắt ngoan ngoãn này. “Đi đi, đi cẩn thận.”
Sứ giả cầm tay Hoàng Lâm, nhìn thần môi tiền nhiệm đã nửa thành yêu. “A di đà phật.”
“Phiền ngài.” Nàng khom người, sứ giả cuống quýt đáp lễ.
Vừa bước đi, còn quay đầu nhìn lại, Hoàng Lâm lưu luyến theo chân sứ giả biến mất trong hư không.
Đứng một lát, nàng chậm rãi ngồi xuống bên giường. Rõ ràng biết, trên giường chỉ là nhục thể của chắt gái, rõ ràng biết, chân thân của nó đã đi xa…Tay vẫn không kìm được vỗ về cái trán nhăn nheo lạnh như băng, nước mắt, tự nhiên trào ra.
Đứa nhỏ này vẫn đeo đôi hoa tai khắc chữ của nàng. Vật này là nàng tặng cho nó, nhiều năm như vậy, vẫn giữ không rời.
Sinh con, ôm cháu, rồi ôm chắt, chỉ có A Lâm từng hỏi nàng, vì sao cụ nội lại mang tên này.
Kim Anh Tử sinh ở một hộ nhà nông, nhưng lại mở nhà trọ kinh doanh.
Phụ thân tự cho mình là người tài, không chịu làm công việc đồng áng, nhưng việc buôn bán kém cỏi, chỉ dựa vào mẫu thân bôn ba bên ngoài, làm vài mẫu ruộng duy trì cuộc sống. Lúc đau bụng sắp sinh, mẫu thân còn bình tĩnh nấu xong cơm chiều cho phụ thân và anh chị ăn, mới ra sau nhà dọn một ít rơm rạ, nhẫn nhịn tự mình sinh, dùng dao thái rau cắt cuống rốn.
Trong phòng bếp có nước ấm, bà chỉ lau rửa qua loa cho đứa trẻ mới sinh, dùng vải bao bọc, cho bú xong liền buộc trên lưng, thừa dịp trời còn sáng trăng ra ruộng cấy mạ.
Trẻ mới sinh hẳn là chưa có trí nhớ, nhưng không biết vì sao, trong kí ức của Kim Anh Tử, luôn có hình ảnh này. Mẫu thân khi đó, hạ thân còn chảy máu, mồ hôi đầy mặt, giống như sương khói mông lung.
Đến khi về nhà, đi qua một gốc cây anh đào, cành cây vướng vào tã lót, mẫu thân gỡ một hồi lâu mới được. Bà nhìn trăng thở dài một tiếng: “Vậy gọi là Kim Anh Tử đi.”
Cho đến khi nàng lớn, đọc sách tranh thực vật, mới biết cái cây hay nở hoa trắng xoá ở chân núi mà mọi người hay gọi là cây anh đào, thực ra chính là một cây lựu dại, mọc hoang trên núi, trong đông y cũng gọi là Kim Anh. Càng không ngờ, loại hoa nhỏ đơn giản yếu ớt như thế, cũng cùng một chi với họ tường vi, lại là nhánh gần với hoa hồng. (TH: ta chém, chém, chém a~)
Khó trách, vị sư phó của nàng khi vừa nghe nàng nói tên, liền thở dài liên tiếp.
Nàng là con thứ ba, trên nàng đã có một anh trai và một chị gái. Nhưng nàng không phải là đứa cuối cùng. Sau nàng, còn có năm đứa em gái. Gia cảnh đã nghèo hèn lại còn đông con, thật như trứng chọi đá. Đến khi anh cả muốn lập gia đình, liền bị dồn đến mức hoạ vô đơn chí.
Cha mẹ đã sức cùng lực kiệt, liền để hai đứa em sau nàng đi sang nhà người ta làm con dâu nuôi từ bé, nhận lấy chút tiền bồi thường ít ỏi, nhưng vẫn không đủ sính lễ. Về phần Kim Anh Tử, muốn cho người ta làm con dâu nuôi từ nhỏ thì quá lớn, bán đi lao động thì quá nhỏ…Kết quả, cha mẹ bán nàng cho một uông di.
Kì thật, trong nhà dù khó đến đâu, người bình thường cũng không muốn để con gái mình đi theo uông di giả thần giả quỷ, hàng xóm đối với hành động của cha mẹ nàng rất không vừa lòng.
Chỉ có nàng là hiểu, không bán nàng vào nhà chứa đã là tốt lắm rồi, dù sao, thời kì đó, chuyện nối dõi tông đường mới là đại sự.
Năm ấy, nàng mới mười hai tuổi, lo liệu hết thảy việc trong việc ngoài, còn giúp đỡ phụ thân gánh nước, lau nhà, thu dọn hàng quán. Nàng bị bán đi rồi chỉ có phụ thân là thiệt, vì về sau những việc đó hắn đều phải tự mình làm.
Lúc bán nàng đi, đã giao hẹn không bao giờ được quay lại, nàng cũng liền đi theo vị sư phó kia rời khỏi thôn trang bần cùng đó, đến giờ cũng chưa về qua một lần.
Sư phó của nàng là giữa đường xuất gia. Bởi vì không có khả năng sinh con, bị chồng bỏ, nhà mẹ đẻ đánh chửi, bà chịu không nổi mới trốn đi, xin làm người hầu của một uông di lang thang, học chút xiếc, về sau, lại theo sư công đấu trận vài năm, biết một số pháp thuật nho nhỏ.
Sau khi sư công chết, bà nhận mình là đệ tử chân truyền, bắt đầu cuộc sống giả thần giả quỷ, phiêu bạt khắp nơi.
Tuy rằng bà không phải là một uông di chính thống, nhưng tâm địa rất tốt, hiền lành. Tuy nói khi làm phép diễn xiếc là chính, thực học không được bao nhiêu, nhưng chưa từng có tâm hại người, tín ngưỡng thành kính. Bà mua Kim Anh Tử, một nửa là vì muốn sau này có người chăm sóc lúc tuổi già, một nửa là vì nghe cha mẹ nàng nói sẽ bán nàng vào nhà thổ, bèn nổi lòng thương hại.
Không ngờ, bà chỉ là nhất thời nổi từ tâm, lại khai quật được một viên ngọc sáng. Không đầy hai năm, đứa trẻ đó đã học hết mấy pháp thuật chân chính mà bà biết, thậm chí trở thành kê thân chính thống, rất có phong thái đại vu của một vùng đất.
*Kê thân: khi lên đồng, cần có một người cho thần linh nhập vào, người có nhiệm vụ đó gọi là “kê thân”.
Tuổi trẻ thường nhiệt tình, đi học thuật pháp khắp nơi, cũng gây ra không ít chuyện. Chính trong khoảng thời gian này mà nàng kết thù oán với Diệp Lãnh.
Nhưng sư phó luôn nhắc nhở nàng, cũng không dạy nàng đọc tương lai. Cho dù, đó mới là bản lĩnh duy nhất sư phó lĩnh hội đầy đủ nhất từ người thầy trước.
Thật ra, lúc sư phó nhận nuôi dưỡng nàng, đã thay nàng nhìn qua một chút vận số sau này, đã biết số nàng không tránh khỏi bi thảm.
Nhưng đồ đệ này hiếu thuận nghe lời, bà thực không đành lòng, trước khi chết vẫn thay nàng sắp xếp một chút.
Ở phố đó, nhà đó, có một nhà làm nghề thuốc Đông Y nhiều đời, con trai duy nhất chưa cưới vợ đã bị bệnh nặng, cả nhà là bó tay không có biện pháp. Cái gì gọi là có bệnh thì vái tứ phương, y dược không được, thì cầu đến thần linh. Hai thầy trò Kim Anh Tử liền được mời đến giúp đỡ.
Khi đó, Kim Anh Tử mười chín tuổi, tiếng tăm trừ tà đuổi quỷ cũng khá vang dội. Nhưng việc đoán mệnh vẫn do sư phó phụ trách.
Sư phụ hỏi bát tự con trai nhà nọ, cẩn thận tính toán, trầm ngâm trong chốc lát. “Không được rồi. Tiên sinh, đừng trách ta ăn nói khó nghe, Diêm Vương đã nói canh ba chết, ai dám giữ lại đến canh năm? Tiền tạ lễ xin nhà ta nhận lại đi thôi, đừng nói là ta, ngay cả Kim Anh Tử cũng không cưỡng nổi.”
Vừa nghe thế, cả nhà họ Hoàng liền ôm nhau khóc. “Sư nương, ngài cố nghĩ cách giùm. Nó là con trai duy nhất nhà ta, hương khói họ Hoàng không thể đoạn trên tay ta được.”
“Mệnh sao có thể ép buộc, duyên phận đã hết, nên buông tay đi.” Sư phó thành khẩn nói. “Nhưng, việc hương khói vẫn còn cách khác…Chỉ là, Kim Anh Tử con gái nhà nghèo, thân phận lại thấp kém, hay là thôi vậy.”
Đừng nói là Hoàng tiên sinh kinh hãi, Kim Anh cũng ngây cả người. “Sư phó, ngài đang nói gì vậy? Chuyện này không thể được!”
“Ta cũng đã nói là không được!” Sư phó bất động thanh sắc. “Hoàng tiên sinh, mời về đi thôi.”
Nhưng Hoàng tiên sinh trở về không bao lâu, con trai độc nhất của hắn bệnh quá nặng, thoi thóp chỉ còn chút hơi tàn, chính hắn cũng là danh y, tự biết không cứu được. Bèn bàn bạc với người trong nhà, mời bà mai tới, mang sính lễ đến hỏi Kim Anh Tử.
Tuy nói là “phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn”, nhưng phải gả cho một người sắp chết, Kim Anh Tử vẫn không cam nguyện. Nếu không lấy chồng, nàng có thể bảo hộ thân mình trong sạch, tốt xấu gì cũng làm được một thần môi, gả đi rồi không phải bị làm “bẩn” sao? Nàng khóc lóc lôi chân sư phó, không ngừng cầu xin.
*Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: lệnh cha mẹ, lời mai mối; một cách nói về chuyện hôn nhân sắp đặt ngày xưa. Kiểu như “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”.
“Đứa nhỏ này, mệnh con đã định là phải sớm goá bụa.” Sư phó cũng khóc. “Lúc cuối đời còn phải chịu một đại kiếp nạn, sống không bằng chết. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cũng không nghĩ ra cách nào khác…Nhà họ là người tử tế, nói không chừng còn có thể cho con sống an nhàn vài năm, hơn nữa nhà họ cũng không bị tuyệt hậu. Vẹn cả đôi đường, có gì không tốt?”
“Con cho rằng cái nghề giả thần giả quỷ này có thể kiếm sống bao nhiêu lâu? Bây giờ, ta còn sống. Sau khi ta chết thì sao? Ai sẽ nguyện tin tưởng một tiểu cô nương trẻ ranh như con? Đời của ta cũng không còn dài, ba năm nữa là hết. Nếu con còn nghĩ tới mấy năm qua ta nuôi dạy con nên người, thì ngoan ngoãn sang đó cho ta, ai cũng vui vẻ, chẳng phải tốt sao?”
Cứ như vậy, Kim Anh Tử lấy thân phận của một uông di vào cửa nhà họ Hoàng, cũng từng chịu không ít điều tiếng. Có người nói, sư phó của Kim Anh Tử tham tiền sính lễ, cũng có người nói, Kim Anh Tử tham lam, muốn trèo cao mới bày ra trò này, chung quy đều là hai thầy trò nàng bày trò lừa đảo nhà người ta.
Nhưng rõ ràng, Hoàng thiếu gia vốn chỉ còn chút hơi tàn, lại sống thêm được một năm, thậm chí còn kịp nhìn đứa con ra đời rồi mới mỉm cười mà đi.
Không tới ba năm, sư phó chỉ vì một trận ốm nhẹ mà ly thế, y hệt như bà đã báo trước.
Nhưng cho dù sư phó toan tính thế nào, hao hết tâm huyết, vẫn không tránh cho nàng kiếp nạn lúc tuổi già.
Tận mắt nhìn từng đứa con, đứa cháu của mình qua đời, hiện tại, ngay cả đứa chắt gái cuối cùng cũng đi luôn rồi…Quả nhiên, sống không bằng chết!
Nước mắt của nàng thi nhau rơi xuống, đọng lại trên gương mặt già nua của chắt gái, giống như nó cũng đang vì nỗi cô đơn của nàng mà khóc thương.
Nàng canh giữ ở đó cho đến khi ngoài cửa sổ xuất hiện vài tia sáng nhàn nhạt, có tiếng người đi ngoài hành lang, họ phát hiện Hoàng Lâm đã chết, nàng mới lặng lẽ rời đi.
Môn thần (thần giữ cửa) vốn muốn ngăn nàng lại chợt rùng mình, lúng túng không biết làm sao.
Ta vốn là một uông di, là thần môi, là bình chứa hồn trong sạch của thần linh. Kim Anh Tử nhớ lại. Cho dù thành hôn cũng không làm mất đi chất “sạch” này, mãi đến năm nàng sáu mươi tuổi mới xin thượng thần cho thôi chức.
Hiện tại, hiện tại…lại thành một yêu nhân, còn có một vị môn thần đang chần chờ không biết có nên bắt hay không.
Nàng cúi đầu thở dài, môn thần theo bản năng còn vái chào một cái. Kim Anh Tử chuyển bước rời đi, môn thân muốn mở miệng nói vài câu, chung quy vẫn không dám, chỉ khẽ thở dài một hơi.
Để cho nàng đi thôi, như vậy còn chưa đủ thảm sao? Nhiều năm như vậy vẫn hoài vọng quá khứ xa xôi, cái gì cũng không có…cũng không dám có.
Để nàng đi thôi, nhân thế còn được bao nhiêu vu? Để nàng đi thôi…
Rời khỏi viện dưỡng lão, đứng dưới tàng cây lộng gió, Kim Anh Tử nhìn bầu trời quang đãng xanh biếc như ngọc. Nhìn mặt trời trên cao dần hạ xuống, vầng trăng cong như lưỡi câu đi dần lên từ chân trời phía đông. Chính thức kết thúc một ngày.
Lúc này, nàng mới cảm thấy gió lạnh quất vào mặt, lôi thần trí của nàng quay lại. Thanh âm của khu rừng cũng vang lên bên tai, mà vang dội nhất, chính là tiếng mắng chửi của Diệp Lãnh.
Nàng chợt cười khanh khách. Làm bạn lâu như vậy, tính xấu của hắn sửa mãi không xong. Ô ngôn uế ngữ, chửi người lại rất sáng tạo.
Nàng nhún người nhảy khỏi cành cây, chạy quá nửa khu rừng, mới dừng lại bên cạnh Diệp Lãnh đang nằm trên đất.
“Ngươi là đồ @$#%^&$%^$***!” Hắn lưu loát chửi, không cần lấy hơi. Sau khi sử dụng hết vốn từ nhân gian phong phú hắn tích cóp gần bốn trăm năm qua rồi, không ngờ hắn lại tiếp tục bật ra một tràng tiếng địa phủ.
Thú vị thì thú vị, nhưng có chút ầm ĩ. “Đây là thái độ đi cầu xin người ta sao?” Nàng thản nhiên hỏi.
“Kiền bà chết tiệt! Mau nối khớp cho ta, đợi lúc lão tử cử động được, nhất định sẽ đè ngươi ra trước O sau X, trước X sau O, lại O lại X… Á á á!” Hắn còn chưa mắng xong, liền phát ra một tiếng kêu thê lương (TH: toát cả mồ hôi với màn chửi này…)
Kim Anh Tử mặt không đổi sắc dẫm nát khớp cổ tay hắn, cũng không phải đau đớn bình thường đâu. “Cầu xin người khác mà thái độ vậy là sao? Hả?” Nàng lại hỏi một lần nữa.
“Bà già chết tiệt! Đồ cuồng OX đê tiện ~ ta chờ xem ngươi trên giường còn dám thả rắm…Aaa…!!!” Hắn càng gào thét thê thảm.
Kim Anh Tử đột ngột dẫm mạnh xuống, làm cho cổ tay trật khớp của hắn như muốn đứt lìa. Hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh, lớn tiếng xin tha: “Là ta sai, ta sai rồi! Bà cô tổ của ta ơi…”
“Không cần la hét như thế.” Kim Anh Tử chậm rãi lắc đầu, hiền lành nhắc nhở hắn. “Lễ phép đâu?”
“Lễ phép? A…Tay của ta…Con mẹ nó…Mời…Cám ơn…Thực xin lỗi! Mau nhấc cái chân thối của ngươi lên, giúp ta nối xương được không?!” Nước mắt Diệp Lãnh đã đầy mặt, toàn thân run rẩy không ngừng.
Có nên tha hay không? Kim Anh Tử do dự. Ma vốn khó dạy, cũng không mấy khi dạy được. Căn cứ vào kinh nghiệm dạy dỗ con cháu nhiều năm của nàng, ép buộc quá đôi khi phản tác dụng. Chỉ cần có tiến bộ, chầm chậm giáo huấn là được.
Nàng bèn nâng chân, cẩn thận nối lại các khớp xương cho Diệp Lãnh, thuận tay truyền cho hắn chút yêu khí, đau đớn của hắn đã giảm bớt đi nhiều.
Khó khăn co duỗi tứ chi, nằm một ngày hai đêm, thắt lưng của hắn đã mỏi như sắp gãy ra đến nơi. Hắn rất muốn nhân cơ hội đánh lén…Nhưng kinh nghiệm chiến bại nhiều năm nhắc nhở hắn, nếu quang minh chính đại tấn công, nhiều lắm chỉ là trật khớp mà thôi. Nếu đánh lén…Hắn nhớ tới lần trước bị nàng lột trần phong bế ngồi dưới thác nước “tĩnh tâm” một tháng, liền rùng mình một cái. Khủng bố a!
“Ta đi trước.” Không đợi hắn kịp miên man nghĩ thêm cái gì, Kim Anh Tử thản nhiên quay người đi.
“Ấy, từ từ!” Hắn quyết định rồi. Vũ lực không được, ít nhất cũng phải tìm lại chút uy phong trên giường. “Toàn thân ta đều đau nhức, nàng ít nhất cũng dìu ta đi chứ…” Hắn lẩm bẩm trong miệng, tay heo đã ôm lấy Kim Anh Tử, bắt đầu không an phận.
Kim Anh Tử nhìn hắn một cái. “Thật muốn ta đưa ngươi về?”
“Đương nhiên, nàng cũng phải phụ trách một chút chứ. Đánh ta thành như vậy…” Diệp Lãnh làm bộ hợp tình hợp lí nói.
Kim Anh Tử lo lắng một lát. “Được rồi, nếu ngươi đã muốn như vậy…” Từ cánh tay nàng lại xuất hiện vô số rễ cây, quấn chặt lấy Diệp Lãnh, nâng lên cao, bắt đầu quăng quật trong không trung.
Lần trước, có mấy đứa nhỏ đến chỗ dạy làm gốm của nàng, có nói chuyện phiếm cái gì mà lực ly tâm với lại đường parabol. Nghe có vẻ rất thú vị, nàng chưa có cơ hội thử. Hiện tại, có vẻ chính là thời cơ của nàng rồi.
Ném qua ném lại ước lượng lực đạo, Kim Anh Tử khẽ kêu một tiếng, dồn sức, ném Diệp Lãnh về phía trước, hắn quay cuồng trong không trung kêu thảm thiết, dần dần chỉ còn là chấm nhỏ rồi biến mất.
Theo lí thuyết, hẳn là còn về nhà nhanh hơn nàng nữa kìa. Có sai khác chẳng qua là vài huyện mà thôi.
Nàng cũng định chạy theo, chợt góc váy bị níu lại.
Cúi đầu nhìn, là một đoá hoa nhỏ trắng xinh xinh, dính sương đêm đêm, lại sáng ngà ngà. Chính là hoa bản mạng của nàng, hoa lựu dại, kim anh.
Ngồi xuống gỡ chỗ vướng, sương trên cánh hoa hệt như một giọt lệ nhỏ xuống.
Hoa rung động rơi lệ sao?
Nhưng ai rung động, ai rơi lệ? Ánh trăng lặng im, hoa cũng không nói thành lời. Nàng đứng lặng trong rừng, cũng giống như một cây lựu hoang dại thấm đẫm sương đêm.