[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 39: Chương 39: Ta sẽ phụ trách




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang không biết Quách Tĩnh đang suy nghĩ gì, Dương Khang nhìn chằm chằm vào tuấn nhan của Quách Tĩnh rồi mỉm cười, đột nhiên không hiểu sao toàn thân Dương Khang nóng lên.

Dương Khang biết rõ Quách Tĩnh lớn lên rất anh tuấn, tràn ngập nam tính. Tuấn nhan như vậy thế nhưng Quách Tĩnh rất ít khi lộ ra tiếu dung.

Có đôi khi, Dương Khang còn âm thầm nghĩ, có lẽ Quách Tĩnh mới là người xuyên qua, nếu không, hai người bọn họ cùng một chỗ, thấy thế nào đều cảm thấy Quách Tĩnh càng thêm lão thành ổn trọng a?

Bất quá Dương Khang cũng phát hiện, Quách Tĩnh không phải không thích cười, mà chỉ cười với y thôi.

Phát hiện này từng làm cho Dương Khang rất đắc ý, bởi vì chỉ có y mới biết rõ, Quách Tĩnh cười lên kỳ thật phi thường mê người, giống như là mặt nước yên lặng, đột nhiên được xuân phong thổi qua, nổi lên gợn sóng bình thường làm cho người ta đui mù, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt nước rung động chậm rãi đẩy ra, khuếch tán, sau đó bất tri bất giác phập phồng theo.

Dương Khang thấy Quách Tĩnh cười, đột nhiên ngộ ra.

Quách Tĩnh đối với y có tình cảm, nếu nói Dương Khang cái gì cũng không biết, thật đúng là gạt người. Còn y? Những năm này có phải là cũng rất đáng xấu hổ? Rõ ràng biết tình cảm của đối phương, nhưng vẫn thản nhiên lợi dụng, hưởng thụ không hồi báo.

Hay là y không dám đối mặt?

Quách Tĩnh đối với y từ lúc nào bắt đầu biến thành như vậy, Dương Khang không hiểu được. Chính y từ lúc nào bắt đầu để ý, Dương Khang cũng không hiểu được. Dương Khang chìm vào hôn mê, đầu cũng vô lực đi tự hỏi những vấn đề khó hiểu này, y chỉ biết rõ một điều, y hiện tại rất sinh khí.

Quách Tĩnh phát hiện hai mắt Dương Khang hiện lên một tia tức giận, đang lúc hắn suy đoán vì sao, đột nhiên phát giác tay Dương Khang xoa mặt của hắn.

Đầu ngón tay Dương Khang xẹt qua đuôi lông mày của Quách Tĩnh, khóe mắt, cuối cùng rơi xuống trên môi của hắn. Cảm thấy đầu ngón tay Dương Khang vuốt ve môi của hắn, tâm Quách Tĩnh kinh hoàng, lại sững sờ không dám tự ý động.

Quách Tĩnh nghe thấy Dương Khang vênh mặt hất hàm ra lệnh:

“Từ nay về sau không cho phép cười với người khác.”

Như thế nào đột nhiên nói một câu như vậy? Quách Tĩnh khó hiểu, nhưng nhìn gò má Dương Khang đẹp như hoa đào, không khỏi giận dữ nói:

“Ngươi uống say.”

“Không! Ta không có say!”

Dương Khang cũng giống như những người uống rượu khác, tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình uống say.

Dương Khang ngoan cường ngồi dậy, ngược lại đem Quách Tĩnh đẩy về phía sau, đem Quách Tĩnh áp ở trên giường, cố chấp lấy tay vuốt ve môi Quách Tĩnh, kiên trì nói:

“Nói mau, từ nay về sau không cho phép cười với người khác, không cho phép gần gũi bất kỳ nữ nhân nào……”

Dương Khang dừng một chút, lo lắng nói một câu:

“Nam nhân cũng không được!”

Quách Tĩnh khẽ giật mình, từ đáy lòng chậm rãi nổi lên cuồng hỉ, cơ hồ muốn đem cả người hắn bao phủ.

Khang đệ ghen!

Quách Tĩnh vốn tưởng rằng, muốn cho Khang đệ thông suốt, sẽ phải chờ thật lâu. Quách Tĩnh từng có chút bi quan nghĩ, hắn ở bên cạnh Dương Khang thêm vài năm nữa mới được y hồi báo. Không nghĩ tới, nguyên lai trong nội tâm Khang đệ, sớm đã có hắn……

Quách Tĩnh nghĩ tới đây không khỏi cười khổ, biết mình đây là quá lạc quan, Khang đệ bất quá xem hắn chỉ là đồ vật này nọ của y mà thôi, lần kia hắn và Hoàng Long cùng nhau đi, cũng không thấy Khang đệ sinh khí.

Quách Tĩnh nghĩ như vậy, tâm nóng bỏng lại lạnh xuống. Bất quá hắn cũng tập mãi thành thói quen, nhiều năm như vậy, sự chịu đựng của hắn sớm đã được Dương Khang rèn luyện ngày càng kiên cường hơn, cho nên lúc này tuy thất vọng tới cực điểm, Quách Tĩnh cũng có thể nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, ý định ngồi xuống.

Tuy Quách Tĩnh từ Tử Hồng biết được biết được nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó cũng có khả năng yêu nhau, nhưng Quách Tĩnh cũng không có ý định vội vã hành động.

Dù sao hắn cũng hiểu rất rõ Dương Khang, nếu quả thật ba vương ngạnh thượng cung, nói không chừng sẽ làm hai người bọn họ trở mặt thành thù. Cho nên, Quách Tĩnh hiện tại đối với Dương Khang đang say, dùng lực muốn đẩy Dương Khang nằm trên người mình ra.

Nhưng Quách Tĩnh vẫn là xem thường Dương Khang khi y say, bất quá cũng không thể trách hắn, Quách Tĩnh từ nhỏ cùng Dương Khang lớn lên, trên thảo nguyên có nhiều rượu mạnh, không ít lần Quách Tĩnh đã thấy bộ dáng Dương Khang uống rượu.

Cũng có thể là trùng hợp mỗi lần Quách Tĩnh thấy Dương Khang uống rượu đều là y uống rất ít, cũng có thể là do trước kia không có phát sinh chuyện Dương Khang uống rượu giải sầu.

Đêm nay Dương Khang uống không ít, Lục Quán Anh cố ý cho bọn họ uống loại rượu tuy mùi không có nồng, nhưng tác dụng chậm mười phần, lại bỏ thêm bên trong rượu loại thuốc thúc tình, lúc này rượu bắt đầu có tác dụng, Dương Khang càng không thanh tỉnh.

Lúc này thần Dương Khang thần trí không rõ nằm trên người Quách Tĩnh, Dương Khang chỉ biết, y đưa ra yêu cầu với Quách Tĩnh, nhưng hắn chẳng những không có đáp ứng, ngược lại còn muốn đẩy y ra.

Chuyện này làm Dương Khang tức giận đến không nhẹ, trong nội tâm Dương Khang nhiều lần hiện lên hình ảnh Quách Tĩnh cùng mỹ nữ cười nói vui vẻ, đột nhiên trong thân thể nổi lên một thứ gọi là ghen tị, làm cho đại não đã hỗn độn càng thêm hỗn loạn.

Dương Khang quyết định làm theo bản năng, đưa tay đem Quách Tĩnh đã ngồi dậy được một nửa đẩy ngã xuống lần nữa, cúi đầu, cứ như vậy kết kết thật thật hôn lên.

Cứ như vậy trong một thời gian ngắn, Quách Tĩnh cả người đều là lâm vào trạng thái ngốc trệ, cho đến khi Dương Khang đem môi dời đi, Quách Tĩnh mới kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, ảo não muốn đem đối phương túm trở về, hảo hảo mà lại hôn lần nữa. Chỉ là Quách Tĩnh còn chưa kịp hành động, liền phát hiện Dương Khang chuyển mục tiêu sang vành tai của hắn, dọc theo cổ của hắn mà mút lên.

“Khang đệ…… Ngươi……”

Quách Tĩnh nhịn không được kéo Dương Khang ngồi trên người hắn, nhìn hai mắt Dương Khang phủ một tầng hơi nước, xinh đẹp vạn phần, bởi vì rượu mà khóe mắt ửng đỏ, còn có bởi vì hôn mà đôi môi trở nên sưng đỏ, khiến Quách Tĩnh không khỏi hít một hơi thật sâu.

Dương Khang phản ứng như vậy, rõ ràng chính là trúng thúc tình.

Quách Tĩnh nhất thời cũng không có nghĩ quá nhiều, rượu trong thanh lâu có thúc tình cũng không có gì là lạ, huống hồ Dương Khang uống rất nhiều, cũng có thể là bị rượu khiêu khích. Chỉ có điều nhìn Dương Khang như vậy, đôi mắt Quách Tĩnh bắt đầu trở nên thâm trầm.

Nếu như…… Nếu như ở tình huống như thế, hắn ôm y, có thể được tha thứ?

Nội tâm Quách Tĩnh kịch liệt giãy giụa, lại chợt nghe tê lạp một tiếng, trên người của mình mát lạnh.

Quách Tĩnh nhìn lại, lúc này mới phát hiện, Dương Khang ngồi trên người của hắn cầm lấy thanh thủy chủ của y, đem y phục của hắn mở ra.

Dương Khang không biết mình là làm sao vậy, y chỉ biết mình rất nóng, phi thường nóng. Mà thân thể trước mặt lại mát mẻ vô cùng, là Quách Tĩnh, Dương Khang càng muốn ôm sát đối phương.

Chỉ là quần áo quá vướng bận, có thể là do Dương Khang thủ cước vô lực, sốt ruột không giải khai được đai lưng của Quách Tĩnh, dưới tình thế cấp bách nghĩ tới chính mình tùy thân mang theo chủy thủ, không cần suy nghĩ liền rút ra.

Quách Tĩnh kinh hồn táng đảm nhìn chủy thủ trong tay Dương Khang chém sắt như chém bùn, hắn không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ bị chủy thủ khắc danh tự chính mình mở quần áo. Chỉ là Dương Khang cầm chủy thủ ở tư thế rất nguy hiểm, lại tiếp tục mở quần của hắn, Quách Tĩnh sợ Dương Khang say rượu sẽ làm bản thân y bị thương, liền thân thủ muốn đi đoạt lấy chủy thủ.

Dương Khang tất nhiên là không chịu, hai người cứ như vậy giằng co, chủy thủ rơi xuống, khá tốt là Quách Tĩnh thấy nguy cơ thì lui về sau nửa tấc, lúc này mới không có trở thành thái giám. Nhưng chủy thủ vẫn là rơi trúng đùi của Quách Tĩnh, làm hắn bị thương một chút.

Lần này Quách Tĩnh cả kinh cũng không có, vội vàng thừa dịp Dương Khang không có lấy lại tinh thần, đem chủy thủ ném qua một bên.

Dương Khang cũng không có chú ý tới Quách Tĩnh bị thương, cả người Dương Khang như nằm trên chảo nóng, bị giày vò, một lần nữa đem Quách Tĩnh đẩy ngã, sau đó cúi đầu xuống tại trên thân thể của Quách Tĩnh tàn sát bừa bãi. Dương Khang chỉ theo bản năng thân thể mà di động.

Quách Tĩnh bị Dương Khang làm loạn vốn đã khôi phục bình thường lại lần nữa đứng dậy, hắn cúi đầu nhìn Dương Khang trước ngực, nhịn không được vươn tay đụng vào gương mặt của y, cố định mặt của Dương Khang, không cho y tiếp tục.

Dương Khang chỉ là sửng sốt một lát, sau đó giãy dụa thân thể.

Bởi vì Dương Khang giãy giụa mà đụng tới một chỗ của Quách Tĩnh, khiến cho hắn kêu một tiếng, thế nhưng Quách Tĩnh lại cố chấp không có buông Dương Khang ra. Quách Tĩnh nhìn thật sâu vào hai mắt Dương Khang, thong thả mà hỏi thăm:

“Biết ta là ai không?”

Dương Khang khẽ giật mình, hơi nước mờ mịt trong hai mắt biến thành hai đạo trăng non, môi hồng nhuận cười lên, không chút do dự khẽ nói:

“Ngươi là Quách Tĩnh của ta.”

Quách Tĩnh hoàn toàn bị đánh tan lí trí, hai tay như là có ý thức nhanh chóng giải khai quần áo của Dương Khang, hai người da thịt cùng dán vào nhau, cảm giác thoải mái, làm cho bọn họ đồng thời than nhẹ.

Quách Tĩnh muốn mượn cơ hội quay người áp đảo Dương Khang, nhưng giường rất chật, không cách nào xoay người. Bất quá Quách Tĩnh có thể đứng dậy, nhưng Dương Khang không cho hắn đứng lên.

Hiện tại trong ý thức của Dương Khang, Quách Tĩnh còn chưa đáp ứng yêu cầu của y, Dương Khang tuyệt đối sẽ không cho Quách Tĩnh chạy.

Quách Tĩnh tuy không thể xoay người, nhưng không thể không thừa nhận, hắn ở góc độ này, có thể đem biểu tình trên mặt của Dương Khang cùng thân thể y thu hết vào mắt. Đường cong duyên dáng, thân thể màu hồng phấn mê người…… Làm cho Quách Tĩnh hận không thể đặt Dương Khang dưới thân mà hảo hảo nhấm nháp.

Được rồi, kỳ thật Quách Tĩnh chỉ có thể lấy tay để thưởng thức. Quách Tĩnh càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng hai tay hắn một chút cũng không khách khí lướt qua cảnh đẹp trước mắt.

Dương Khang toàn thân đã sớm mẫn cảm đến rối tinh rối mù, vài tháng đều không có phát tiết qua, Dương Khang thở gấp đem hai tay Quách Tĩnh đang di động kéo đến địa phương đang nóng hổi, đối phương cũng không cần Dương Khang chỉ thị, tự động tự phát thay Dương Khang thư giải.

Dương Khang tinh tế rên rỉ, toàn thân run rẩy, cho đến khi không thể ngồi thẳng được, Dương Khang dùng trán dán lên ngực Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh cảm thấy ‘vật’ trong tay vừa mềm nhũn xong lại cứng lên, không khỏi tiếp tục động tác, cứ như vậy không biết mấy lần, thế nhưng Quách Tĩnh lại phát hiện, Dương Khang mặt ửng đỏ sớm đã ngủ từ khi nào.

Quách Tĩnh thất vọng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, bất quá cũng may, tình huống như vậy hắn đã gặp qua vô số lần, chỉ có thể thuần thục lặng yên vận Tiên thiên công tự mình giải quyết……

————————

Dương Khang từ trong ngủ mơ tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là đầu đau muốn nứt ra, sau đó phát giác chính mình nằm trên người Quách Tĩnh, mà hai người bọn họ ai cũng không có mặc quần áo.

Dương Khang thoáng cái ngồi dậy, sau đó thấy trên lồng ngực Quách Tĩnh, tràn đầy vết ứ đọng xanh xanh tím tím cùng vết trảo.

Dương Khang đầu ong một tiếng, càng đau đớn.

Dương Khang theo phản xạ nhìn lại thân thể của mình, trơn bóng như trước, dấu vết gì cũng đều không có. Trí nhớ của Dương Khang sau khi y đẩy ngã Quách Tĩnh thì bị chặt đứt, nhưng y lại biết, trong thân thể của y có một loại cảm giác, giống như là sau khi phát tiết…… Dương Khang không dám nhìn xuống phía dưới, cắn răng vén chăn lên.

Bạch sắc…… Còn có màu đỏ……

Cho dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Dương Khang vẫn là bị choáng váng.

Y…… Y quả thật là ra tay với Quách Tĩnh sao?

Khi Dương Khang tỉnh lại Quách Tĩnh cũng đã tỉnh, chuẩn xác mà nói, hắn kỳ thật không có ngủ. Nhưng khi Dương Khang xốc chăn lên, hắn không thể giả bộ ngủ. Quách Tĩnh mở to mắt, mục quang phức tạp nhìn Dương Khang buồn rầu ôm đầu, hắng giọng một cái muốn nói tối hôm qua kỳ thật y là bị người kê đơn.

Nhưng Quách Tĩnh lại không nói ra miệng.

Bởi vì Dương Khang bỗng nhiên thoáng cái đứng lên, biểu lộ nghiêm túc đối với hắn nói ra:

“Yên tâm, ta sẽ phụ trách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.