[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 3: Chương 3: Tín vật đính ước




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Triết Biệt đánh một trận chiến, dùng tài bắn cung cao siêu của mình khuất phục mọi người ở đây, Thiết Mộc Chân thấy tài liền chiêu hàng, Triết Biệt cũng bội phục khí lượng của Thiết Mộc Chân nên cúi đầu xưng thần.

Thiết Mộc Chân yêu mến Dương Khang thiên chân vô tà cùng Quách Tĩnh gan dạ khí khái, liền cho lưu lại cùng Triết Biệt, nhắc Triết Biệt nhớ mang theo hai người con trai này cùng lên đường.

Dương Khang bên này lôi kéo Quách Tĩnh ngồi xuống, đem áo da trên người hắn cởi xuống. May mắn trời lạnh nên bọn họ ăn mặc tương đối nhiều, roi ngựa đánh rách áo da, nhưng sau lưng Quách Tĩnh chỉ lưu lại vài vết máu ứ đọng.

Dương Khang trong nội tâm nảy lên một cổ lửa giận, trong ý nghĩ của y, Quách Tĩnh chỉ cho phép y đánh y mắng, như thế nào cho phép những người khác động thủ?

Thực tế những vết thương này là do Quách Tĩnh vì bảo vệ y nên mới thành như vậy, Dương Khang cho dù thật sự bị Truật Xích hủy dung, cũng sẽ không sinh khí như thế, nhưng sự tình không có dựa theo kế hoạch của y tiến hành, khiến cho y phi thường tức giận.

Quách Tĩnh thấy Dương Khang thay đổi quá nhanh, phát hiện gần đây Dương Khang hay cười, vẻ mặt ngây thơ, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

“Khang đệ, ngươi…..ngươi sinh khí?”

“A, ta đang tức giận.”

Dương Khang tay chống cằm, hai mắt híp lại thản nhiên nói.

Quách Tĩnh vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, động cũng không dám động, cho dù thân thể trần truồng trong gió rét cũng không cảm thấy lạnh, cúi đầu suy nghĩ rốt cuộc đã làm gì dẫn đên việc Dương Khang sinh khí.

Chính là đầu của hắn vốn không được sáng suốt, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết chính mình sai ở chỗ nào.

Dương Khang tức giận không nói nên lời, nhưng y cũng biết tiểu tử Quách Tĩnh này cũng là lo cho y, mà sự tình này cho dù y uốn nắn như thế nào đều không thể sửa được, một cổ lửa giận không chỗ phát tiết, Dương Khang đành phải ‘giết hại’ một ít hoa hoa thảo thảo, sau đó dắt lấy Quách Tĩnh còn đang ngẩn người vào nhà sát dược.

Triết Biệt một bên nhìn hình thức ở chung của hai tiểu hài tử, cảm thấy buồn cười cực kì. Nhưng hắn cũng thực bội phục Dương Khang, đang lúc mọi người vây quanh phía dưới mà y vẫn nói nói cười cười, cùng Quách Tĩnh phấn đấu quên mình liều mình bảo hộ, thầm nghĩ hắn phải hảo hảo dạy bảo hai người con trai này.

Đợi tối đến, Lý Bình từ trên chợ trở về. Triết Biệt tìm nàng nói rõ sự tình trải qua. Lý Bình tuy đau lòng đứa con bị thương, nhưng nghĩ thầm, hai người con trai này nếu cả đời ở thảo nguyên chăn dê thì làm sao có thể báo thù cha, không bằng đến quân đội rèn luyện, đây cũng là kỳ ngộ, liền đồng ý theo Triết Biệt đến quân đội của Thiết Mộc Chân.

Như vậy, ba người bọn họ dưới sự giúp đỡ của Triết Biệt, thu thập đồ đạc, bắt đầu dọn nhà. Kỳ thật nhà bọn họ cũng không có gì nhiều, Triết Biệt một người liền đem toàn bộ đeo trên lưng, còn lại cũng chỉ là dê bò mà thôi.

Bọn họ đi ba ngày, rốt cuộc đi tới bộ lạc Thiết Mộc Chân, sớm đã có người giúp bọn họ chuẩn bị một cái nhà bạt không lớn không nhỏ, Triết Biệt đều có những người khác dẫn đi, mà Quách Tĩnh từ nhỏ đến lớn đều không có gặp qua nhiều người như vậy,con mắt không ngừng chuyển khắp nơi.

Tối hôm đó, Lý Bình ở trong nhà bạt bôi thuốc cho Quách Tĩnh, Dương Khang ở bên cạnh luyện tập ngôn ngữ Mông Cổ, từ nay về sau sinh sống trên địa bàn của người ta, tự nhiên phải làm bọn họ hiểu mình nói cái gì.

Lý Bình nhìn vết thương trên lưng Quách Tĩnh dần dần tan máu bầm, lúc này mới yên lòng lại. Đợi đứa con sau khi mặc quần áo xong, Lý Bình cũng gọi Dương Khang tới, biểu tình nghiêm túc mà nói với bọn họ.

“Tĩnh nhi, Khang nhi, các ngươi mấy ngày hôm nay làm rất tốt. Kiên cường hiệp nghĩa, tràn đầy phong thái phụ thân của các ngươi.”

Quách Tĩnh lẳng lặng nghe, mà Dương Khang thì có chút ngẫm ra, nghĩ thầm, chắc tám phần là Lý Bình muốn nói thân thế của bọn họ.

Quả nhiên, Lý Bình bắt đầu nói từ lúc phụ thân bọn họ kết giao kể về sau, đem thân thế bọn họ, đến thảm án Ngưu gia thôn đều nhất nhất nói rõ.

Dương Khang vốn là đối với đoạn chuyện xưa này rất tinh tường, thực tế khi y còn là hài nhi đã nhớ rõ, nhưng lúc này nghe tới, cảm thấy cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết khó nói. Quách Tĩnh ngồi bên cạnh y càng nắm chặt tay nhỏ, lông mày nhíu thành một đoàn.

“Tĩnh nhi, Khang nhi, các ngươi hiện tại là dưới trướng Tư Hãn, phải học tập võ nghệ thật giỏi, tương lai phải tìm được Đoàn Thiên Đức, thù cha không đội trời chung!”

Lý Bình nghiến răng nghiến lợi nói.

“Dạ!”

Hai tiểu hài tử trăm miệng một lời. Chỉ là Dương Khang sợ người bên ngoài nghe được, tận lực giảm âm thanh thấp xuống, mà Quách Tĩnh lại cực kì lớn tiếng nói.

Lý Bình cười nhẹ gật đầu, nhưng trong nội tâm lại thở dài. Đứa con trai này của nàng cực kì ngu dốt, tâm trí so với Dương Khang còn kém một đoạn thật dài.

Bất quá nàng cũng không bi quan, ngốc có ngốc phúc, đứa con bây giờ có thể khỏe mạnh ở bên cạnh mình là nàng thỏa mãn lắm rồi.

Lý Bình từ phía sau xuất ra một cái bao vải, trân trọng đặt ở trước mặt, cẩn cẩn dực dực mở ra.

Từ trong bao vải lấy ra hai cái chủy thủ, dài ngắn hoàn toàn giống nhau, đều là da lục sao, kim tương khẩu, chuôi kiếm đen.

Dương Khang mắt sáng ngời, y đã sớm biết trong truyền thuyết có nhắc đến một loại chủy thủ chém sắt như chém bùn, không nghĩ tới lại luôn luôn ở trên người Lý Bình. Chắc là sợ bọn họ tuổi còn nhỏ, cầm lấy đi chơi đùa ngược lại làm bị thương chính mình, cho nên mới chậm chạp không đưa cho bọn họ.

Lý Bình xác thực là nghĩ như vậy, nhưng mấy ngày hôm trước khi gặp phải sự kiện kia, làm cho nàng trong lòng run sợ.

Tưởng tượng hai người con trai này có thể đối mặt chuyện như vậy mà không lùi bước, như vậy hai cái chủy thủ này có thể cho bọn họ.

Nàng hoài niệm nói:

“Lúc trước ta cùng Dương phu nhân đồng thời mang thai các ngươi, Khưu đạo trưởng đặt danh tự cho các ngươi, phân biệt khắc vào chủy thủ này.

Chúng ta hai nhà ước định, nếu đều là bé trai liền cho hai người kết làm huynh đệ, cùng là nữ hài nhi thì kết làm tỷ muội, nếu là một nam một nữ thì kết thành vợ chồng.

Hai người các ngươi đều là bé trai, tự nhiên chính là huynh đệ. Tĩnh nhi sinh trước Khang nhi hơn mười ngày, làm ca ca phải chiếu cố kỹ lưỡng đệ đệ.”

Quách Tĩnh trịnh trọng gật gật đầu, đương nhiên vẫn không quên hướng Dương Khang nở nụ cười.

Dương Khang biết rõ hắn cười chính là danh phận huynh đệ rốt cuộc đã được chứng thực, nhưng y chỉ nhếch miệng, bảo y gọi hắn ‘Tĩnh ca ca’, y chết cũng không gọi ra miệng.

Tất cả chú ý của y đều đặt lên hai cây chủy thủ, làm tiểu hài tử sáu năm, y không muốn suốt ngày cầm những tiểu đồ chơi kia, thật sự muốn có một lợi khí hảo hảo bảo vệ mình.

Chỉ thấy Lý Bình phân biệt đem chủy thủ cho bọn họ mỗi người một cái, Dương Khang không đợi được mà đem chủy thủ rút ra, sao….. chỉ cảm thấy lãnh khí, mũi kiếm sắc bén cực kì, rất là thỏa mãn. Nhưng khi y nhìn về phía chuôi kiếm thủy chủ thì lại phát hiện trên mặt khắc hai chữ ‘Quách Tĩnh’.

“Quách bá mẫu, sao không khắc danh tự của chính mình lên chủy thủ? Vì cái gì chủy thủ của ta khắc hai chữ ‘Quách Tĩnh’?”

Dương Khang phi thường không muốn, thật vất vả mới có được một lợi khí tuyệt thế, kết quả lại không phải khắc tên của y, cảm giác này giống như, người đói bụng lâu ngày chuẩn bị ăn một tảng thịt bò, lại phát hiện sớm đã bị người khác cắn một ngụm.

Lý Bình sờ lên đầu của Dương Khang, yêu thương nói:

“Hai cái chủy thủ này chính là vật trao đổi, như vậy mới có thể thể hiện tình nghĩa hai nhà Quách – Dương a.”

Dương Khang trong lòng âm thầm nôn ra máu, y đã đói bụng thật lâu, cho dù tảng thịt bò trước mắt đã bị người khác cắn một ngụm, cũng phải im hơi lặng tiếng tiếp tục ăn.

Bất quá sáng ngày thứ hai, Dương Khang thấy Lý Bình đi ra cửa thăm hàng xóm, vội vàng lôi kéo Quách Tĩnh nói:

“Quách Tĩnh, chúng ta đem chủy thủ hoán đổi a, dù sao hai cái này nhìn giống nhau như đúc, ai cũng sẽ không chú ý tới trên mặt khắc chữ gì.”

Dương Khang nghĩ Quách Tĩnh đối với y nói gì hắn nghe nấy, Quách Tĩnh nhất định sẽ cùng y hoán đổi chủy thủ, không ngờ Quách Tĩnh lắc đầu nói:

“Không được, mẹ ta không cho đổi, ta sẽ không đổi.”

Dựa vào!

Dương Khang xuất sử tất cả vốn liếng, thậm chí cứng ngắc đoạt lấy, nhưng thân thể Quách Tĩnh so với y cường tráng hơn rất nhiều, Dương Khang cuối cùng thở hồng hộc mà vẫn không cướp được đồ trong tay hắn, giận dữ ngóc đầu lên hỏi:

“Quách Tĩnh, ngươi chờ, chờ võ công ta luyện tốt hơn ngươi, khẳng định đem chủy thủ đổi trở về!”

Quách Tĩnh không nói gì, chỉ là cầm càng thêm chặt chủy thủ trong tay.

Dĩ vãng Dương Khang muốn cái gì, Quách Tĩnh đều nghĩ tất cả biện pháp đưa đến trước mặt y, nhưng hắn lúc này lại chấp nhất với cái chủy thủ này như thế, ngược lại càng không muốn cùng Dương Khang hoán đổi.

Quách Tĩnh không biết chữ, nhưng hắn biết rõ, chủy thủ trong tay hắn chính là khắc tên danh tự Khang đệ, hắn không muốn trả lại cho y…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.