[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 37: Chương 37: Chiến Thắng








"Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đủ thủ được thắng lợi sao? Đừng quên, ngươi chỉ có một người, mà ngươi đối mặt chính là sáu người chúng ta." Tri Chu nữ hồn sư không yếu thế chút nào nói.

Đường Tam mỉm cười, trả lời: " Ai nói ta chỉ có một mình "

Tri Chu nữ hồn sư sững sờ, sau lưng Đường Tam một khoảng cách không xa, một đoàn lửa rực cháy đang bao quanh lấy một người con gái. Mái tóc đang từ màu xanh chuyển sang màu đỏ, những băng gạc đang từ từ bung ra khỏi người cô gái. Trên khuôn mặt là chiếc mặt nạ như những người sử lai khắc, lúc này người xem trên đài đã náo động một trận.

"Này, này sao nhìn cảnh quen thế nhỉ"

"Dường như thấy ở đâu rồi thì phải"

"Mái tóc rực cháy, đừng nói người này chính là...."

"Không phải là cô gái đó ấy chứ "

"Là ai thế? "

"Tóc đỏ, xung quanh được bao phủ bởi lửa. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là CÔ TA! NGƯỜI ĐÃ PHÁ HỦY ĐẤU TRÀNG 2 VS 2"

Trên đấu tràng không khí bắt đầu nóng lên, Huyết Tử hướng Tri Chu nữ hồ sư nói " Người còn khả năng chiến đấu chỉ sợ còn lại mỗi mình ngươi. Mặc dù ta không biết ngươi tại sao sau khi cường hóa vẫn còn có thể thanh tỉnh để chỉ huy đồng đội. Nhưng hậu quả của nó ngươi chắc phải hiểu rõ, hồn lực còn lại của ngươi chỉ sợ đã không còn trong trạng thái tốt nhất có thể. Đã như vầy, cùng ta mèo vờn chuột một chút đi "

Cuồng Tê lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, trạng thái vũ hồn phụ thể trên người hắn đã biến mất, dù vậy bằng vào thân thể cường hãn trợ giúp hắn còn có chút gượng được "Ai nói ta không có chiến đấu lực, cho dù chỉ bằng vào sức lực cơ thể, ta cũng có thể dạy cho hai ngươi một bài học."

Cuồng Tê lửa giận cũng không bởi vì hồn lực hắn không tiêu hao nhiều mà biến mất. Hắn chưa bao giờ phẫn nộ giống như hôm nay, một thân thực lực cường hãn lại bị Chu lưới trói buộc của Đường Tam là nữa phần cũng không xuất ra được. Lời vừa dứt, lập tức nhảy tới Huyết Tử.

Mắt thấy Cuồng Tê hướng chính mình vọt tới, Huyết Tử cười lên thích thú " ShiShiShi..... Ngon thì nhào vô đi."

Cuồng Tê mở ra song chưởng hướng Huyết Tử vọt tới. Huyết Tử không lùi mà tiến tới, chân sử ra Lăng Ba Vi Bộ, thân ảnh lập tức trở nên mờ ảo.

Lăng Ba vi Bộ mang theo thân hình Huyết Tử phiêu hốt không ngừng. Mặc dù nhìn như là xông về phía tước, nhưng Cuồng Tê lại không có cách nào bắt được.

Thân hình chợt lóe, Huyết Tử đã đến bên người Cuồng Tê, chân trái nhẹ nhàng quét về phía hai chân Cuồng Tê. Cánh tay trái đồng thời động, từ phía sau lưng Cuồng Tê ra một đòn.

"Chiêu thứ nhất: Tiểu Phượng xòe cánh"

Tay phải Huyết Tử đột nhiên bốc cháy, Cuồng Tê chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, cả người hắn lập tức bị bay theo một đường thẳng ra khỏi sàn đấu.

Ngay lúc này, Tri Chu nữ hồn sư rốt cuộc đã ra tay. Tình huống hồn kĩ của nàng bởi vì không có đủ hồn lực cầm cự đã biến mất, trong lòng bàn tay lập tức vô số Chu Ti xuất hiện, nhân lúc Huyết Tử đánh ngã Cuồng Tê, lập tức được phóng ra, đem cả phạm vi lớn bao trùm vào trong. Nhưng lập tức, bị lửa đốt cháy.

Huyết Tử mở miệng trêu chọc " Mỹ nhân ah~~ nhìn ngươi liễu yếu đào tơ như vậy ta thật sự không nỡ ra tay ah~~(‐^▽^‐) "

Tri Chu nữ hồn sư đen mặt nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ta nàng ta có chút hồng, Tri Chu đột nhiên cảm thấy tim nàng đập mạnh, loài cảm giác này dường như chưa bao giờ xảy ra với nàng.

Tri Chu một lần nữa lại phóng Chu ti, lần này, cô cũng không có dùng lửa mà tùy ý để cho Chu Ti quấn quanh thân thể. Chỉ trong nháy mắt, Đường Tam đã như một cái kén, toàn thân bị bao phủ bơi một lớp dày Chu Ti màu phấn hồng.

Tri Chu nữ hồn sư mừng rỡ, cao giọng nói: "Mau, đưa nàng ta ném xuống đài"

Nhưng lập tức, nàng rất nhanh phát hiện có điều không đúng, bởi vì không có gã đồng đội nào hưởng ứng. Nghiêng đầu nhìn lên, nàng giật mình phát hiện các đồng đội của nàng đang bị một cây Lam Ngân Thảo màu tím quấn quanh. Dưới tình huống không còn hồn lực để ngăn cản độc tố, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không có khả năng.

Cũng không đợi nàng xé Chu Ti đem Huyết Tử ném xuống đài, một trận uy áp từ Đường Tam chợt phát ra, ngay sau đó.Áp lực cũng không phải do hồn lực sinh ra mà được tạo thành bởi một loại hơi thở hết sức đặc thù. Đối với nàng mà nói, cổ hơi thở này mang đến cảm giác vô cùng cường hãn.

Tri Chu muốn phản khán, nhưng nàng tự nhiên lại hít thở có chút khó khăn. Cái áp lực kia khiến nàng không thể có bất kì hành động nào.

Nàng tuy không nhìn thấy nhưng người đang theo dõi trận đấu ngồi phía sau lưng Đường Tam lại thấy rất rõ ràng. Y phục sau lưng Đường Tam đã biến mất, tám cái chân nhện màu đen xuất hiện sau lưng. Chu Ti đúng là bị những cái chân nhện này hấp thụ.

Giơ lên tay phải, Đường Tam nắm lấy cổ của Tri Chu, nhờ vậy mới ngăn trở cơ thể nàng khỏi rung động vì cái hấp lực kia.

Trong mắt Đường Tam lúc này chỉ thấy toát ra vẻ băng lãnh. Hắn quay đầu, nhìn về phía khán giả. Phàm những ai tiếp xúc với cái ánh mắt kia điều quay mặt tránh né hoặc cúi đầu. Mọi người điều có cảm giác rung mình khi nhìn vào cái ánh mắt tà ác ấy.

Đường Tam đưa ngón trỏ của bàn tay trái lên môi, ra hiệu mọi người giữ yên lặng.

Thế cục đã không có gì nữa biến hóa nữa. Trừ Tri Chu ra những người khác vẫn đang hôn mê, khắp người bị quấn đầy Lam Ngân Thảo. Mà Tri Chu lại đang bị Đường Tam khống chế ở cổ. Trận đấu hồn, đến tận đây, rốt cuộc kết thúc.

Chu ti quấn quanh Huyết Tử cũng bị bốc cháy, nàng đã trở lại như ban đầu, nhưng lần này tay phải của nàng được quấn dày hơn lúc trước.

Đường Tam đi lại dịu dàng xoa đầu nàng, nói " Đi thôi! "

"Sao huynh có thể một mình chiếm hết hào quang như thế"

"Được, được lần sau sẽ không cướp hào quang của muội nữa."

Trận chiến đấu này đã kết thúc.

Nhưng trải qua hai kỳ thi đấu Huyết Tử rút ra được kinh nghiệm, sức mạnh của Phượng Hoàng Chi Vương không phải muốn là có thể điều khiển được. Sử dụng hai lần thì cả hai lần đều bị tổn thương da thịt. Cô nhớ Phượng Hoàng từng nói: " Tử nhi, ngươi còn quá yếu để sử dụng sức mạnh của ta, trừ khi ngươi đạt tới 50 cấp hồn lực hoặc là ngươi phải ký khế ước với hệ Thủy để khắc chế lửa".

"Sử Lai Khắc Bát Quái thắng." Vị chủ quản có chút gian nan tuyên bố kết quả. Ánh mắt có chút hàm ý lướt qua người duy nhất còn đứng vững trên đài lúc này.

Đường Tam nhận lấy kết quả, xoay người cầm tay Huyết Tử hướng dưới đài rời khỏi. Đúng lúc này, thanh âm mang theo vài phần sợ hãi và phức tạp của Tri Chu nữ hồn sư vang lên, "Có thể hay không nói cho ta biết tên của ngươi?"

Đường Tam dừng lại một chút, không có quay đầu lại nói: "Sử Lai Khắc Bát Quái chi tam, Thiên Thủ Tu La."

Lúc này đây, Đường Tam cũng không che dấu thanh âm. Chẳng những Tri Chu mà vị chủ quản kia cũng nghe được.

"Vậy còn còn ngươi, tiểu cô nương" Tri Chu nữ hồn sư gương mặt thoáng hồng hướng Huyết Tử hỏi.

"Sử Lai Khắc Bát Quái chi bát, Bích Hải Triều Sinh. Mỹ nhân~~ nếu còn gặp lại chúng ta cùng nhau đi ăn tối, tính chuyện lương duyên nhé. ShiShiShi..... =^.^= "

Không để Huyết Tử thả thính thêm câu nào Đường Tam đã kéo nàng đi xuống sàn đấu. Đường Tam hắn bây giờ cảm thấy hơi đau đầu đây, sao dạo này tình địch xuất hiện nhiều thế nhỉ.

Đới Mộc Bạch ha ha cười, "Hôm nay chúng ta toàn thắng, đi, huynh đệ tỷ muội, ta mời khách, chúng ta đi uống rượu."

Tám người, như trước mang theo mặt nạ, trong tiếng hoan hô của khán giả kí xác nhận tích phân, đồng thời nhận lấy thù lao tương ứng, rời khỏi Đấu Hồn Tràng..

Tám người không có lưu lại lâu, vội vàng từ trong đám người hâm mộ tách ra. Cùng Đại Sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực ba người hội hợp, rất nhanh rời khỏi phạm vi của Đại Đấu Hồn Tràng.

Sau khi cảm thấy chung quanh không còn ai nữa chú ý, bảy người bọn họ lúc này mới tháo bỏ mặt nạ xuống, nhìn lẫn nhau, không khỏi nở ra một nụ cười. Huyết Tử vẫn quấn băng gạc xác ướp như thường nhưng lần có lẽ nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.

Trở lại lữ quán, Đại Sư gọi mọi người vào phòng của Đường Tam, kể cả Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực cũng không ngoại lệ. Nhìn đám đệ tử có chút uể oải nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, Đại Sư chậm rãi hỏi: "Nói cho ta biết, tại trận đấu hồn hôm nay, các ngươi đều có cái cảm giác gì?"

Đới Mộc Bạch nói: "Đơn đấu thì tốt. Nhưng đoàn chiến đấu thì chúng đệ tự phối hợp vẫn không đủ ăn ý. Dù sao, đây là lần đầu tiên chúng đệ tử đối mặt với áp lực cực lớn. "

Áo Tư Tạp có chút khổ sở nói: "Đoàn chiến đấu là do đệ tử làm mọi người bị liên lụy. Thiếu đi một người có lực chiến đấu, làm mọi người khi đối mặt với đối thủ cường đại, rất khó chiến thắng. "

Huyết Tử buồn chán cầm ly trà nói " Đói! "

Quác Quác Quác...

Một đàn quạ bay ngang đầu mọi người trong phòng, Đại Sư đen mặt, trên chán xuất hiện vài dấu vết chữ thập đỏ chót. Ông không thương tiếc đạp Huyết Tử một cước dính trên bờ tường.

Mã Hồng Tuấn nói nhỏ với đám người Sử Lai khắc " Giờ ta đã biết tính cách Tử nhi giống ai rồi"

Đới Mộc Bạch chẹp miệng nói " Đúng là thầy nào trò nấy!"

Trừ Đường Tam cùng Tiểu Vũ tất cả người trong sử lai khắc đều gật đầu.

Những người khác cũng muốn nói cái gì đó, lại bị Đại Sư đưa tay ngăn cản.

Một tia mỉm cười dần dần xuất hiện trên mặt Đại Sư. Trừ bỏ Đường Tam và Huyết Tử đang đính trên tường như keo 502, các đệ tử còn lại có chút không tin vào mắt mình, tưởng rằng bản thân bởi vì mệt mỏi mà hoa mắt. Từ ma quỷ huấn luyện đến bây giờ, đâu là lần đầu tiên mọi người chứng kiến Đại Sư tươi cười.

"Ý ta chính là các ngươi hôm nay làm tốt lắm. Ta phi thường hài lòng. Đúng vậy, các ngươi còn chưa đủ ăn ý, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên các ngươi đoàn chiến đấu phối hợp. Đối thủ các người điều đã ngoài ba mươi lăm cấp, có chiến tích bảy thắng liên tiếp. Bất luận là khống chế lực của Tri Chu, phòng ngự lực của Cuồng Tê hay tác dụng phụ trợ của gã hồn sư kia, có thể nói tại ba mươi cấp bọn họ gần như không có đối thủ. Các ngươi dù phối hợp cũng không phải là hoàn toàn ăn ý lại vẫn thu được thắng lợi. Ta hy vọng các ngươi sẽ nhanh chóng tiến bộ. Có thể cố gắng như hôm nay, ta phải cám ơn vì những kinh ngạc các ngươi đem lại."

Nếu là lời khen từ một người khác, có lẽ sẽ không có nhiều cảm giác. Nhưng lời khen này đến từ một người vốn dĩ trước giờ chưa hề khen ai, loại cảm giác như vậy thậm chí làm cho Bát Quái hưng phấn hơn cả cái kết quả thắng lợi vừa rồi.

Đại sư nhìn về phía Áo Tư Tạp, "Tiểu Áo, ngươi không cần trách mình. Không sai, trong lúc chiến đấu ngươi không xuất lực nhưng chưa bao giờ ngừng cố gắng vì đồng đội. Nếu ta xem không sai, ngươi mới là chìa khóa để bọn họ chiến thắng. Chính là nhờ Phi Hành Ma Cô Tràng cực nhanh của ngươi, mọi người tại thời khắc mấu chốt mới thoát hiểm. Đường Tam dù khống chế toàn cục tốt nhưng nếu không có ngươi phụ trợ, trận chiến này chiến thắng chưa hẳn đã thuộc về Sử Lai Khắc. Nói cho chính xác, mỗi một người các ngươi trong lúc thi đấu điều thể hiện ra sự cần thiết với nhau. Các ngươi nếu đã là một cái đoàn thể vậy thiếu một người cũng không được. Càng huống chi, thực vật hệ hồn sư như ngươi tác dụng chính thức cũng không phải trên đấu hồn đài. Nếu là trên chiến trường, thử nghĩ ngươi có thể cung cấp cho mọi người khả năng cầm cự chiến đấu lực, Cuồng Chiến Đội tuyệt đối không có khả năng đó."

Phất Lan Đức một bên, nghe đến đó cũng không khỏi mĩn cười, "Ta nói Đại Sư, hôm nay ngươi không phải cố ý vào đây chỉ để khen mấy đứa nhỏ này sao."

Đại Sư lạnh nhạt cười, đáp lời: "Đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn nhắc nhở bọn họ một chút. Ngày mai ta cho phép các ngươi được nghỉ một ngày, khỏi phải tham gia đấu hồn. Ngoài ra, bên cạnh việc nghỉ ngơi, các ngươi nên tổng kết những điểm được mất của trận đấu hôm nay. Ngày mốt trước khi thi đấu, nói cho ta biết. Tốt lắm, chúng ta cũng phải đi đây. Nhớ kỹ, đây không phải lúc gây chuyện. Các ngươi không nên cùng các hồn sư khác sung đột bởi vì các ngươi rất có thể gặp phải một ít hồn sư thuộc về các gia tộc có thế lực."

Phất Lan Đức nói: "Đại Sư dặn dò không sai, cố gắng tránh chuyện phiền toái. Nhưng có người khi dễ các ngươi, nếu quá đáng thì cũng nên cho bọn họ biết thế nào là Sử Lai Khắc."

Sư phụ đã đi, Sử Lai Khắc Bát Quái tự nhiên không còn bị trói buộc. Đái Mộc Bạch không có quên ký lời nói của hắn trước đây, cũng không phải đi đâu xa, ngay tại phòng ăn của tửu điếm bày ra một mâm thức ăn thịnh soạn, thêm vào hai vò rượu thượng hạng, mời mọi người ăn uống.

"Tiểu Tam, ta kính ngươi một chén. Cám ơn ngươi kịp thời giúp đỡ." Đới Mộc Bạch nâng cái chén tràn đầy mạch tửu lên trước mặt, hướng Đường Tam nói.

Đường Tam mỉm cười, nâng lên chén mạch tửu của hắn cùng Mộc Bạch đồng thời uống một hơi cạn sạch.

" Tử nhi ta cũng kính ngươi. Thực lực ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng uống rượu chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ." Áo Tư Tạp có chút không hảo ý giơ lên cái chén của hắn.

"Nói thật là ta không biết uống rượu, nhưng nể ngươi là anh em. Ta liền liều uống với ngươi một ly vậy"

" 1 2 3 DZÔOOOOOO, Này Áo... Ức.... Áo gì quên òi, anh em đâu hết òi dô cái coi. Sao mà gục hết thế" Huyết Tử ngửa mặt lên trần nhà không cầm lấy chén rượu mà bưng luôn cả vò rượu lên uống, chuệch choạng chao đảo. Ngay cả khi ngã úp xuống mặt đất vẫn to mồm "ShiShiShi TA CHÍNH LÀ SIÊU NHÂN ĐÂY, TA CÓ THỂ BAY TRÊN TRỜI CAO!"

Đường Tam nhanh chóng đỡ lấy nàng, bây giờ ngoại trừ hắn ra thì tất cả mọi ở đây đều đã gục hết rồi. Bởi vậy mới biết tửu lượng của Huyết Tử vô cùng tốt.

Nhưng khi thấy hắn, nàng bật dậy hô lên: "Thế lực tà ác đã đến!! Cảnh báo các chiến binh SPD mau tập hợp lại." Huyết Tử tạo tư thế siêu nhân chuẩn bị biến hình "SPD! It"s Morphin" time! Anh em đâu, XÔNG LÊN!"

Huyết Tử xông lên dùng tay chân loạng choạng của mình đánh đập Đường Tam, đau đớn thay là đánh cái nào cũng hụt dù hắn đứng im không động đậy. Cuối cùng là do quá mệt mà ngủ quên luôn, Đường Tam vỗ chán một cái, cõng Huyết Tử lên đưa nàng về phòng.

Đặt nhẹ nàng lên giường, khẽ kéo chăn lại, toan chuẩn bị bước đi lại Huyết Tử nói " Ba mẹ con rất nhớ hai người, con muốn ăn sườn non trộn giấm đường của mẹ, muốn.... Hix hix"

Đường Tam lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, hắn không rời đi vẫn ngồi ở đó, tay vẫn cầm chặt lấy tay nàng.

Mỗi một con người đến thế giới này, đều là khách qua đường vội vã. Có những người khi gặp gỡ họ, quay mình là quên. Có những người lướt qua họ, buộc phải quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.