Lúc trận chiến ở đấu tràng của Đường Tam, Huyết Tử và Tiểu Vũ kết thúc, bọn Đái Mộc Bạch cũng đã hoàn thành đấu hồn của chính mình, hôm nay có thể nói là gặp vui mừng lớn, ngoại trừ Chu Trúc Thanh thua Đường Tam, những người khác đều có được thắng lợi. Bằng vào hai tràng đấu hồn, Đường Tam cùng Tiểu Vũ đều thu được hai cái tích phân và hai mươi kim tệ.
"Viện trưởng đâu?" Đường Tam hướng Đái Mộc Bạch hỏi.
Đái Mộc Bạch bất đắc dĩ đích nói: "Có trời mới biết ông ta đi về địa phương nào, ông ta cũng nói qua, khi đấu hồn chúng ta chấm dứt hãy tự đi về trước".
Sáu người đi ra khỏi đấu hồn tràng,có thể nghe được tiếng hoan hô từ trong vọng ra, hôm nay đấu hồn, tuy không thể nói thu được nhiều lợi, nhưng thông qua loại thật chiến như vậy, Huyết Tử hiểu được thu hoạch thật không nhỏ.
"Các ngươi về trước đi. Vừa rồi viện truởng nói rồi, nhưng hãy để ta tìm hắn quanh tửu điếm ". Mã Hồng Tuấn đột nhiên nói. đôi mắt nhỏ vô tình lóe ra vài phần hưng phấn.
"Đái lão Đại, ngươi có đi không?"
Nghe hắn nói vậy Huyết Tử liền hiểu bọn họ muốn làm gì, cô giả bộ tùy hứng nói bóng nói gió. Người thông minh có thể hiểu được ý cô muốn nói là gì, Chu Trúc Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái rồi quay người trở về học viện.
Đái Mộc Bạch chỉ tay về phía cô tức giận lời nói thì nghẹn ở cổ, nuốt cũng không được mà nói cũng không được. "Ngươi..... ngươi.....Tiểu Tam ngươi coi làm sao dạy lại nàng đi"
Đối mặt với vẻ mặt như sắp giết người của hắn Huyết Tử chỉ cười nhún vai, tỏ vẻ ta đây vô tội, nhưng ánh mắt của cô lại lộ rõ sự hả hê trong đó. Làm sao Đái Mộc Bạch không tức cho được
Đường Tam đứng bên cạnh chỉ biết cười khổ, đối với hành động đốt nhà người khác này của nàng hắn không có ý kiến. Nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nàng, khuôn mặt nở ra một nụ cười ôn nhu, cứ như hướng Đái Mộc Bạch khẳng định: Nàng làm gì ta cũng đều dung túng.
Đái Mộc Bạch nhìn cái cảnh màu hường hoa lá hẹ này tức đến nổi mém nửa thổ huyết, ta kêu ngươi dạy bảo nàng chứ không kêu ngươi dỗ ngọt nàng. Các ngươi được lắm chuyện ngày hôm nay ông đây ghim hai người các ngươi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nghĩ rồi hắn đuổi theo sau Chu Trúc Thanh đi về học viện. Để lại cái đám tiểu quỷ ở đằng sau cười đến quắn quéo tâm hồn.
Bọn người Đường Tam vừa về tới Sử Khắc Lai học viện, bất chợt trông thấy hai bóng nhân ảnh. Dưới ánh trăng sáng, bọn họ liền nhận ra Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đang trò chuyện trong màn đêm. Đang ngồi trên tảng đá to trước cửa học viện, Trữ Vinh Vinh hai chân bật dậy, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, trên khuôn mặt xinh đẹp điểm nhẹ một nụ cười tươi. Còn Áo Tư Tạp nét mặt có chút khó coi,lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng liếc trộm về Trữ Vinh Vinh, trong ánh mắt lộ vẻ vài phần không cam lòng
Chu Trúc Thanh như không nhìn thấy hai người, bước thẳng vào trong học viện, không thèm quay lại nhìn về phía kí túc xá của mình.
Đái Mộng Bạch nhíu cặp chân mày lại, trong lòng càng thêm nguội lạnh.
"Các ngươi làm gì ở đây?". Đái Mộng Bạch ánh mắt loé lên, lạnh nhạt hỏi.
Trữ Vinh Vinh từ trên tảng đá nhảy xuống, trả lời bâng quơ nhưng ánh mắt của nàng lại đặt trên người Huyết Tử
" Đương nhiên là đang chờ các ngươi." (Sửa lại câu nói: Đương nhiên là đang chờ Tử nhi trở về)
Áo Tư Lạp " Các ngươi tại sao lại về trễ vậy? Viện trưởng cùng mập mạp đâu rồi?"
Đái Mộng Bạch ngoái đầu lại, lạnh nhạt trả lời: "Bọn họ bận việc rồi. " Nói xong hắn đi luôn.
Tất cả ai nấy trở về túc xá của mình nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm để nhận buổi huấn luyện mới của Phất Lan Đức, hôm nay mọi người ai cũng mệt cả rồi.
* * * * * * * * * * * * *
Hôm nay phụ trách dạy bọn hắn giống như hôm trước là Phát Lan Đức viện trưởng. Đường Tam bảy người đợi được một lát thì viện trưởng mới đủng đỉnh đi tới. " Hôm nay là khoá thứ hai. Áo Tư Tạp đâu rồi? Hắn còn đang nướng à?"
Đường Tam gấp rút lên tiếng:" Lúc sáng ta đi ra ngoài thì hắn còn đang tu luyện, chắc là đang nhập định nên không kịp thời tỉnh dậy thôi "
Phất Lan Đức nhíu mày " Bài học hôm nay thiếu hắn là không được. Đường Tam, ngươi đi kêu hắn đi"
Đường Tam vừa định đi thì thấy Áo Tư Tạp từ kí túc xá chạy vội tới.Bất quá, trên mặt hắn không có vẽ sợ sệt mà ngược lại còn tràn ngập hưng phấn.
" Áo Tư Tạp, không phải ngươi muốn bị phạt chạy vài chục vòng chứ?" Phất Lan Đức viện trưởng trợn mắt nhìn hắn.
Áo Tư Tạp vội vã lắc đầu nói:" Không, viện trưởng xin ngài nghe ta giải thích đi. Ta vừa đột phá ba mươi cấp "
" Cái gì?" Không những là Phất Lan Đức, mọi người đồng thời kinh ngạc nhìn Áo Tư Tạp
Phất Lan Đức sáng rỡ hai mắt:" Thật tốt quá, tốt quá, Áo Tư Tạp ngươi quả thật không làm ta thất vọng. Hiện giờ ngươi là đệ tử thứ ba đạt tới ba mươi cấp, ta đại diện cho học viên chúc mừng ngươi."
Đường Tam, Huyết Tử, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh năm người đều tiến lên tỏ vẻ chúc mừng hắn. Chu Trúc Thanh thì cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
" Tốt lắm. giáo trình hôm nay bắt đầu đi " Giọng Phất Lan Đức vang lên khiến mọi người đang chúc mừng Áo Tư Tạp tập trung quay lại. " Hôm nay giáo trình rất đơn giản, Áo Tư Tạp hôm nay là chủ đạo. Giáo trình hôm nay là, ngoại trừ Áo Tư Tạp, các người còn lại ít nhất đều phải ăn hai cây hương tràng khác nhau do Áo Tư Tạp chế tạo"
" Cái gì?" Huyết Tử vừa nghe xong liền giật cả mình hô to:" Viện trưởng, cái này cũng gọi là giáo trình sao?"
Phất Lan Đức phẩy tay, đàng hoàng trả lời:" Cái này gọi là huấn luyện để thích ứng. Ta hỏi các ngươi, tánh mạng quan trọng hay sĩ diện quan trọng hơn? Trong hai điều trên, các ngươi chọn cái nào? Áo Tư Tạp hồn chú mặc dù có vẽ hèn mọn 1 chút, nhưng hắn là tiên thiên mãn hồn lực thực vật hệ hồn sư, thiên phú cực cao. Hương tràng do vũ hồn của hắn chế tạo là cực phẩm thực vật hệ vũ hồn. Hắn là một thành viên của học viện, là đồng đội của các ngươi, nếu các ngươi cùng hắn không thể nào phối hợp với nhau được thì sẽ lãng phí mất một tốt nhất phụ trợ đồng đội."
" Vả lại đây là các ngươi tình nguyện chấp nhận huấn luyện, nếu ngay cả điểm này cũng không làm được, sau này làm sao có thể sinh tồn tại hồn sư giới? Vì sinh tồn, không cần chấp nhất phương pháp. Đừng nói là nếm thử một cây hương tràng, tới lúc nguy cấp, chu dù là chuột, giun hay gián cũng đều nhai tuốt "
Nghe xong câu nói cuối cung của Phất Lan Đức, bốn nữ hài tử sắc mặt trắng bệch hết sức khó coi.
" Giáo trình này các ngươi từng người phải thực hành xong. Nếu không không cần lưu lại đây nữa. Các ngươi không nên hoài nghi lời nói của ta, ngày đầu tiên các ngươi tới đây, chắc hẳn có người đã từng nói với các ngươi là Sử Khắc Lai học viên đào tạo toàn quái vật chứ không phải người bình thường sao. Áo Tư Tạp, bắt đầu đi."
Áo Tư Tạp trong lòng như nở hoa, ánh mắt lộ ra tia bỉ ổi, đặc biệt chiếu cố nhìn về hướng Trữ Vinh Vinh.Có thể nói. Lúc này hắn thật sự muốn đi tới ôm Phất Lan Đức, hôn lão một vài cái.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh Trữ Vinh Vinh nếm thử hương tràng của mình thôi, là trong lòng cúa Áo Tư Tạp không khỏi dâng nên niềm phấn khích, Áo Tư Tạp hai tay đồng thời vươn ra, miệng cười hắc hắc, lẩm nhẩm đọc hồn chú.
"Lão tử hữu căn đại hương tràng".
"Lão tử hữu căn tiểu tịch tràng".
Một nhỏ một lớn, hai cây hương tràng có mùi thơm khác nhau đồng thời xuất hiện trong tay Áo Tư Tạp. "Người nào….trước đây?" Hắn nói xong, miệng cười hắc hắc.
Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn trước kia đã trải qua loại giáo trình như thế này, mặc dù trong lòng vẫn còn ám ảnh, Hai người có chút chần chừ chuẩn bị tiến lên, thôi thì khổ trước còn hơn khổ sau. Bất chợt Huyết Tử tiến lên cầm lấy cây hương tràng lớn trong tay lên.
"Để ta thử trước đi "
Không ai nghĩ đến Huyết Tử đột nhiên lại giành trước, Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn sắp bước ra đều chững người cả lại, bọn họ muốn xem thử xem, Huyết Tử có ăn hay không ăn hương tràng do vũ hồn Áo Tư Tạp xuất ra.
Huyết Tử khuôn mặt hết sức bình tĩnh, cầm lấy hường cắn một miếng, hương tràng vừa xuống tới bụng liền hoá thành một cổ nhiệt lưu vận chuyển khắp châu thân.
Những người nhìn khuôn mặt cô như đang thưởng thức không khỏi muốn tiến tới thử, Huyết Tử quay người lại liền bắt gặp ánh mắt của Trữ Vinh Vinh.
"Thử một chút chứ Vinh nhi " Nói rồi Huyết Tử đưa nửa cây hương tràng đến trước mặt Trữ Vinh Vinh.
Trữ Vinh Vinh hé miệng cắn một miếng, vừa nuốt xuống liền trợn mắt kinh ngạc nhìn về phía Áo Tư Tạp.
Tiểu Vũ từ đâu ôm lấy cánh tay Huyết Tử tỏ vẻ bất mãn nói " Tử nhi ta cũng muốn ăn "
Huyết Tử mặt tỉnh bơ phán " Muốn ăn tới chỗ Áo Tư Tạp tìm ta làm gì "
Tiểu Vũ khuôn mặt nũng nịu như trẻ nhỏ bị bỏ rơi đôi mắt hơi ngấn nước " Nhưng ta muốn ngươi đúc ta ăn cơ "
"Ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa mà đòi đúc"
Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Huyết Tử rồi đi tới chỗ Áo Tư Tạp lấy hương tràng, dạo này nàng phát hiện mình có rất nhiều kẻ thù.
Những người còn lại nhìn ba người họ thì khuôn mặt ngớ ra luôn, cái thể loại gì đang diễn ra vậy. Người ta thường nói trai càng đẹp càng gay, chẳng lẽ gái càng đẹp càng bách. Nhưng rất nhanh bọn họ lấy lại ý thức từng người bước lên ăn hương tràng của Áo Tư Tạp.
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trúc Thanh chợt xanh trắng lại, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới, vẫn bất động không chịu bước ra,
Phất Lan Đức viện trưởng đột nhiên nói:"Chu Trúc Thanh, nếu ngươi muốn một ngày nào đó đánh bại Đái Mộca Bạch, đạp hắn dưới chân ngươi, bây giờ sao lại do dự chứ?"
Chu Trúc Thanh sững sờ một lát, nhìn về Phất Lan Đức, Phất Lan Đức trên mặt không khỏi cười mỉm, hàm ý khuyến khích nàng.
Đái Mộng Bạch đầu tiên là ngạc nhiên, liền đó khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bên cạnh hắn, mập mạp và Áo Tư Tạp cũng cười thầm.
Mọi người đều không nghĩ đến là, ánh mắt của Chu Trúc Thanh trở nên kiên định, bước thẳng tới chỗ Áo Tư Tạp, giật lấy hương tràng cùng tịch tràng trên tay hắn bỏ nhanh vào miệng, tốc độ so với Tiểu Vũ còn muốn nhanh hơn vài phần.
Đái Mộng Bạch nhìn nàng thất thần:"Ngươi thật sự rất muồn đánh bại ta sao?"
Chu Trúc Thanh hung hãn trừng mắt ngó hắn, không thèm trả lời.
Huyết Tử vỗ vai hắn coi như an ủi nhưng cái giọng của nàng khiến hắn không cảm thấy an ủi miếng nào. "Ngươi còn khổ dài dài dồi"
Đái Mộc Bạch hít một ngụm khí lạnh, Tử nhi ngươi sinh ra là để đốt nhà người khác sao?
Phất Lan Đức gật đầu hài lòng nói:"Tốt lắm, bài học hôm nay các ngươi đã thông qua, các ngươi nhớ cho kỹ, sau này cùng chung một tổ đội, Áo Tư Tạp là hậu cần của các ngươi, điều này tuy không phải là cái bùa chú gì đó để có thể bảo vệ tính mạng cho các ngươi, nhưng nặng yếu nhất là có thể làm cho các ngươi mạnh hơn, phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí là vượt qua hồn lực của bản thân các ngươi.
Các ngươi bây giờ trở về tranh thủ nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị sáng mai tất cả theo Triệu Vô Cực sư phụ, tiến vào "sâm lâm" giúp Áo Tư Tạp thu phục đệ tam hồn hoàn. Đây không là phài chuyện riêng của Áo Tư Tạp, mà nhân tiện cũng muốn các ngươi mở mang kiến thức. Nếu không gặp phải thiên niên hồn thú, Triệu sư phụ cũng sẽ không ra tay, Hết thảy mọi chuyện phải dựa vào bản thân các ngươi, Tốt lắm, bây giờ giải tán ".
* * * * * * * * * * *
Một ngày trôi qua, mọi người cũng không chuẩn bị gì nhiều, Sau khi dùng điểm tâm xong, tất cả tập trung tại sân tập thì đã thấy Triệu Vô Cực đứng đợi sẵn ở đó.
Nhìn thấy Triệu Vô Cực, chúng đệ tử có chút ngạc nhiên, cố nén phát ra tiếng cười.Triệu Vô Cực nhìn qua có chút khổ sở, trên mặt ít nhất có ba vết thâm chưa hết, nhất là mắt trái sưng phù lên khiến người khác thấy tội nghiệp,
Mặc dù trong bụng mắc cười nhưng cả tám người đều không khỏi giật mình, Triệu Vô Cực như thế nào lại biến thành bộ dạng như vậy?
"Nhìn cái gì hã? Đám thỏ con tinh quái này, có phải là muốn ăn đòn không?
Nghe thấy mấy chữ thỏ con tinh quái, Tiểu Vũ có chút hậm hực, khẽ nói: "Nhìn gấu bị mù mắt không được sao?"
Triệu Vô Cực song nhãn trợn lên trắng dã: "Tiểu Vũ, ngươi vừa nói gì?"
Huyết Tử bước vội sang, kéo vạt áo Tiểu Vũ, đem nàng che chắn ở sau lưng, ý muốn che chở Tiểu Vũ.
"Được rồi, tất cả xuất phát, Đái Mộng Bạch ngươi phụ trách dẫn dắt mọi người."
Đái Mộng Bạch khẽ gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm chỉnh nhìn mọi người nói: "Tinh Đấu đại sâm lâm không phải là chỗ có thể đùa giỡn, ở đó hồn thú đông đảo, hơn nữa thú tính hung hãn, đối với loài người chúng ta rất oán hận, mọi người phải hết sức cẩn thận, Đường Tam và Huyết Tử các ngươi đi tiên phong, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh ở giữa, mập mạp và Tiểu Vũ ở hai bên tả hữu, ta và Chu Trúc Thanh đoạn hậu. Khi tiến vào sâm lâm, phải luôn duy trì cự ly của đội hình, đề cao cảnh giác. Tất cả xuất phát!"
Tinh Đấu đại sâm lâm nằm ở phía đông nam tiếp giáp với nhiều vùng của Ba Lạp Khắc vương quốc, mà Tác Thác thành cũng nằm ở phía đông nam, cách sâm lâm cũng không xa lắm, chỉ độ khoảng 500 dặm mà thôi, Cho nên nơi này là lựa chọn tốt nhất để các đệ tử của Sử Khắc Lai học viện thu hoạch hồn hoàn,
Dưới tác dụng phụ trợ của hương tràng, một ngày sắp hết, màn đêm vừa buông xuống thì đám người của Sử Khắc Lai học viện đã đi được hơn 400 dặm, đã đến rất gần sâm lâm,trước mắt hôm nay không cách nào tới nơi được, vừa tới thị trấn nhỏ này,Triệu Vô Cực liền hạ lệnh nghỉ ngơi.Nếu tiếp tục tiến tới phía trước, là lợi hay hại thật khó nói trước.
Đi vào bên trong,quy mô thị trấn đại khái là lớn gấp ba lần nơi thôn trang tọa lạc Sử Khắc Lai học viện, nơi này náo nhiệt hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Huyết Tử. Ngoài việc không có tường thành ra, nơi này cũng xem như là một tòa thành nhỏ, đường xá nhộn nhịp, nườm nượp hàng quán hai bên.
Lúc này, Triệu Vô Cực chỉ tay về một tửu điếm bình thường, nói: "Chúng ta trú ở đây đã, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi sớm, mọi chi phí do các ngươi tự chi trả".
Sử Khắc Lai học viện vốn không giàu có gì, Triệu Vô Cực cũng như Phất Lan Đức đều không hề có thêm nguồn thu nhập nào khác, kinh tế thật là thảm thương. Bọn Đường Tam thì ngược lại,riêng chỉ chu cấp của Vũ Hồn điện cũng đã đũ để chi dụng hàng ngày. Huống chi Đường Tam và Tiểu Vũ còn có cả một bà nội thiên hạ chuyên làm ăn, và tiêu tiền như nước ở đây.
Tửu điếm có hai tầng, tầng một là đại sảnh cũng là một phòng ăn giản dị, tầng hai là dãy phòng ngủ, Triệu Vô Cực tự mình chọn lấy một phòng rồi bước thẳng lên tầng hai,Đái Mộng Bạch sau khi thương lượng với cả đám bèn thuê hai phòng, bốn gã nam nhân ở một phòng, phòng còn lại là của bốn nữ tử.
"Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết." Mã Hồng Tuấn nói toạc ra, ngay cả Chu Trúc Thanh cũng gật đầu đồng ý, tám người liền đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống.
Đường Tam nhìn Đái Mộng Bạch hỏi "Có cần gọi Triệu sư phụ xuống ăn cùng hay không?"
Đái Mộng Bạch lắc đầu nói: "Không cần đâu, sư phụ mặc dù không cho chúng ta lộ phí nhưng cũng sẽ không tiếp nhận hồn tệ của chúng ta,đây là quy định của viện trưởng"
Mập mạp cười nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Thật là tự do tự tại, ta thích nhất là điều này, học viện khiến cho chúng ta không cảm thấy bị trói buộc, thích làm gì thì làm "
Đái Mộng Bạch lãnh đạm nói: "Mập mạp xấu xa, bớt nói nhảm đi, kêu vài món rồi ăn nhanh đi thôi".
Mã Hồng Tuấn cũng không vừa đáp trả: "Hôm nay là ngươi mời a, ở đây ngươi lớn nhất, ngươi nhất định phải khao đó".
Đái Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Khắc Lai học viện coi như cũng có duyên phận. Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."
Vừa nói xong hắn liền cảm thấy có một trận gió lạnh quét qua.