[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 40: Chương 40: Đếm cánh hoa hồng & bóng đen ngoài cửa sổ




Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— bóng người ngoài cửa sổ chợt lóe qua, biến mất ở bên trong bóng đêm mù mịt.

************************************

Sáng sớm hôm sau, đỉnh đầu Temari y chang như chuồng gà, một bên ngáp, một bên dùng tay kéo cửa phòng ra. Ngáp còn chưa có xong, phiếm lệ nơi khóe mắt liền nhìn thấy “vật thể” không rõ ràng đang ngồi xổm ở bên cạnh cửa, suýt nữa làm cho cô kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi) đem ba hồn bảy vía bay đi mất.

“Ách…” Temari vỗ vỗ ngực. “Gaara? Mới sáng sớm tinh mơ, ngồi chồm hổm… “trú chân” ở chỗ này làm gì?”

“…”

Gaara mở miệng muốn nói, nhưng cái gì cũng đều không nói ra.

Mắt nhìn thấy vẻ mặt của em trai nhà mình ít có khi rối rắm, tấm lòng của một người chị tự nhiên nảy sinh lên. Cô tiến lên một bước vỗ vỗ bả vai thằng bé, thân thiết mà ôn hòa nói:

“Có chuyện gì cứ việc cùng chị nói! Thân là một người chị, chị nhất định sẽ giúp đỡ em!”

Gaara lại nhìn thoáng qua Temari, do dự một chút, rốt cục gật đầu.

Mặc dù như vậy, nhưng Temari vẫn phải mất bản lĩnh thật lớn mới có thể hỏi ra được một chút nội dung có giá trị.

Trên đỉnh cô toàn là mấy vạch đen, bất đắc dĩ hỏi:

“Em cảm thấy Haruhisa chán ghét… EM~?”

Temari phát âm thật chuẩn, nhất là từ “Em” này, cắn vừa nặng, tha lại dài.

Gaara đầu tiên là gật đầu, mà sau đó lại lắc đầu.

“Không phải, cô ấy chính là nói: ‘Chán ghét La La La’.”

Ách…

Mặc kệ cho dù nghe đến bao nhiêu lần. Cái biệt danh này thật sự làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng a…

Temari âm thầm oán thầm nho nhỏ một chút.

“Ngày hôm qua, Haruhisa chính là đang say, lời say giống như đều là những lời phản lại lòng mình.”

Vô luận cho dù như thế nào, cũng coi như là trợn tròn mắt nói dối. Trước khi đến được sân huấn luyện, cô nhất định phải đem vấn đề của Gaara giải quyết cho xong!

Bằng không…

Temari quay đầu nhìn thoáng qua cái người đang đi theo phía sau, còn đang say rượu – Kankuro ——

Một đứa em trai của cô, lại vô duyên vô cớ vô cùng thích hợp làm bao cát để luyện tập…

Huống chi, cô cũng không tính là nói dối cái gì.

Haruhisa sẽ chán ghét Gaara? Trừ phi mặt trời mọc lên ở hướng tây!

Cho nên mới nói, đứa em trai này của cô cuối cùng là đang ở trong tình trạng nào a?

Con gái nhà người ta cao siêu có tiêu chuẩn, có trình độ đi thổ lộ, nghe không hiểu thì còn chưa tính. Thế nhưng cho tới bây giờ, ôm thì cũng đã ôm, nắm tay thì cũng đã nắm, ngay cả phương pháp cũng đã đều nêu ra hết! Cho nên cho dù có chiếm tiện nghi hay không cũng đều như nhau cả thôi. Hiện tại con gái nhà người ta thế nhưng lại còn có thể nói “Chán ghét hắn”…

Temari cân nhắc. Cảm thấy nếu như chậm rãi chờ bản thân Gaara “băng tan thành sông” như lời nói, thì trái tim con gái nhà người ta đã nguội lạnh mất rồi…

“Đến cùng là em có thích Haruhisa hay không?” Temari hỏi.

“… Thích.” Gaara thành thật điểm gật đầu, ngay cả mặt cũng không đỏ lên.

“Thích như thế nào? Thích đến mức nào?” Temari lại hỏi.

—— cô phải nên hỏi trước cho rõ ràng, mới có thể giúp em trai cô lập ra một kế hoạch thật tốt a.

Gaara suy xét một chút, đưa ra một đáp án kinh thiên động địa:

“Lần trước, lúc đi đến dự cuộc thi. Nếu như không tìm thấy Haruhisa thì tiêu diệt toàn bộ thôn Konoha.”

!!!

Trong lòng Temari căng thẳng. Có phải hay không, cô nên sớm thông báo cho Shikamaru nhanh chóng chuyển nhà?!

Ách, hiện tại giống như đây không phải là lúc để lo lắng vấn đề này.

Temari yên lặng kéo ý nghĩ đã nghiêng sang ngàn dặm về đúng quỹ đạo, hỏi tiếp:

“Thật ra em chính là muốn biết Haruhisa có phải cũng thích em hay không?”

Gaara lại gật đầu.

Ách… Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rất tốt, nhưng Temari vẫn cảm thấy hết chỗ nói rồi.

Vấn đề này, hiện tại chỉ cần là cá nhân thì đều có thể hiểu rõ, cho dù là Làng Cát hay Konoha. Nhưng chỉ cần chính bản thân Gaara không biết, thì không phải là điều tốt a…

Nếu như Haruhisa biết nỗ lực của bản thân từ trước tới nay, hoàn toàn không có đánh trúng trung tâm. Hôm nay, bởi vì một vì một câu nói say của con bé mà cái ‘con gấu mèo’ lại đi chất vấn tâm tình của con bé, đại khái con bé sẽ hôn mê đến chết mất.

Rốt cuộc, lời nói say gì đó của Haruhisa không hề quan trọng, dù sao cho dù thế nào con bé cũng sẽ không “Chán ghét La La La” này nọ. Về phần chân tướng, buổi tối khi trở về cô phải hoàn toàn cùng Haruhisa thảo luận một chút.

Việc cấp bách trước mắt là khi tới sân huấn luyện phải trấn an tâm tình của Gaara cái đã, bằng không Kankuro nhất định sẽ “tèo” đời…

Temari cúi đầu nghĩ nghĩ, quyết định áp dụng kế hoạch đơn giản nhất, hữu hiệu nhất.

“Chị có một phương pháp cực kì hữu hiệu.”

“…”

Gaara nhìn Temari thập phần tự tin, từ chối cho ý kiến khẽ hừ một tiếng.

Temari nhìn nhìn xung quanh, hái xuống một nụ hoa hồng đưa cho Gaara.

“Em cứ như vậy: ‘Cô ấy thích, cô ấy không thích, cô ấy thích…’ “

Temari vừa nói, một bên dùng động tác xé cánh hoa xuống.

“Cuối cùng chỉ còn lại một cánh hoa kia, chính là đáp án cuối cùng!”

Temari nói xong, cứ như vậy đem hoa hồng nhét vào tay Gaara.

Kankuro nhìn mặt Gaara dũ phát âm trầm, giật giật khóe miệng. Hắn một phen kéo Temari qua, thấp giọng hỏi:

“Cách này có thể dùng được sao?”

Temari một phen kéo Kankuro qua lại, trợn tròn mắt nói:

“Em lại có thể không tin chị? Ngứa da à?!”

“Ách…” Kankuro nao núng một chút. “Ý của em là, lỡ như vạn nhất kết quả là ‘Cô ấy không thích’ thì sao?”

Kankuro thử tưởng tượng một chút, cảm thấy cho dù tận thế cũng không có gì hơn điều này.

Temari lại trừng mắt với Kankuro, quay đầu đối với Gaara cười tủm tỉm nói:

“Cái kia này nọ. Trước hết em cứ làm đi, chị cùng Kankuro qua bên kia một chút!”

Nói xong, cô liền không khỏi thanh minh, kẹp chặt cổ Kankuro, hướng góc xó nào đó đi tới.

Vừa đi, còn một bên dùng ngữ khí “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nói:

“Chị có thể làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy sao?”

Kankuro một bên tận lực giãy dụa, một bên vô tình châm chọc:

“Mọi chuyện chị làm đều rất ngu xuẩn…”

“…”

Temari nghẹn một chút, tăng thêm lực đạo trên tay, cưỡng chế khiến mắt Kankuro thẳng đứng trợn trắng lên hết.

Lại đi một đoạn, Temari quay đầu xác nhận khoảng cách trong lúc đó của bọn họ cùng Gaara, có thế này mới cẩn thận cẩn trọng nói:

“Đóa hoa vừa rồi chị đã xác nhận qua, cánh hóa là số lẻ…”



*************************************

Ban đêm, Gaara dựa ở bên giường, nhìn trăng tròn sáng tỏ ở bên ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

“Ken két. “

Cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ. Haruhisa nép mình chui đi vào, trong tay còn ôm chăn bông của cô.

Nương ánh trăng, cô nhìn rất rõ thứ ở trong tay Gaara. Hắn chính là đang nắm một đóa chỉ còn lại duy nhất một cánh hoa hồng.

Đầu tiên, Haruhisa sửng sốt, sau đó liền cười tít cả con mắt.

“Không nghĩ tới, Temari lại có thể dùng phương pháp quê mùa như vậy.”

Vẻ mặt Gaara phức tạp nhìn thoáng qua Haruhisa, mở miệng muốn nói, nhưng không ra tiếng.

“Gaara.” Haruhisa đem chăn bông ở trong tay để trên sàn, ngồi xuống, lại duỗi tay qua bên trên người Gaara. “Cậu hãy nghe cho kỹ, lời này tớ chỉ nói lại một lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng nga!”

Hai ngày nay, ‘gấu mèo’ này không được bình thường. Cô vừa mới hỏi qua Temari, thế mới biết được nguyên nhân trong đó.

Bất quá Temari cũng thật sự là một quân sư hồ đồ, cư nhiên lại có thể làm ra chuyện không đáng tin như thế…

Mặc dù khi cô nghe được Temari nói: “Gaara rất buồn rầu. Bởi vì hắn lo lắng thật ra em có thích nó hay không.” Thì cằm của cô đều muốn rớt xuống hết. Nhưng sau khi cô suy nghĩ lại, bản thân ngoại trừ nói ra một câu phi thường tối nghĩa ‘Gaara La La La’ ra, quả thực không có nói lời từ cõi lòng của mình ra…

Lấy chỉ số thông minh về luyến ái của ‘gấu mèo’ ra xem. Hắn sẽ hoài nghi, cũng được xem như là bình thường.

Huống chi hắn sẽ lo lắng về việc này, không phải việc này đã chứng minh hắn có thích cô rồi sao?

Nghĩ vậy, trên mặt Haruhisa tươi cười vô cùng ngọt ngào. Cô uốn cong đôi mắt to sáng ngời ra, nói rõ ràng:

“Tớ thích cậu, Hatano Haruhisa… thích Gaara nhất!”

“…”

Đôi mắt xanh ngọc của Gaara hơi co lại, miệng há ra. Hắn ngơ ngác nhìn Haruhisa, thật lâu sau, mới chậm rãi nói.

“Cậu… Lặp lại lần nữa…”

“Không muốn, vừa nãy tớ đã nói rồi. ‘Đây là một lần cuối cùng!’”

Haruhisa nhún vai, buông tay, một bộ dạng theo lẽ thường phải làm. Sau đó, cô lại ở trong lòng vụng trộm bỏ thêm một câu —— là một lần cuối cùng trong ngày hôm nay a ~

Gaara ném xuống cái thứ hồng hồng trong tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Haruhisa, chậm rãi nói:

“Haruhisa, lặp lại lần nữa, tớ muốn nghe…”

Âm thanh của Gaara rất thấp, rất nhẹ, âm cuối thoáng kéo lên, vô cùng kỳ diệu làm chấn động tiếng lòng của Haruhia.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trên mặt Gaara. Hắn thoáng hơi cúi đầu, nhìn Haruhisa, ánh mắt chuyên chú mà lại tràn đầy hàm ý chờ mong…

“Ách…”

Ánh trăng thật đẹp, hoặc là ‘gấu mèo’ rất mê người…

Tóm lại, Haruhisa một bộ dáng kinh ngạc, chậm rãi mở miệng.

“Tớ nói, tớ…”

Tay Gaara không khỏi tự giác phân chia thành đa chức năng. Hắn đè người con gái lại, càng thêm tới gần cô ấy, giống như một chữ cũng không nguyện lỡ mất…

Ai ngờ dược Haruhisa đột nhiên chớp chớp mắt, gian trá cười nói:

“Không được! Hôm nay thật sự không được!”

Gaara lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ xuống trên sàn.

Haruhisa nhìn ‘gấu mèo’ giấu không được vẻ mặt thất vọng, ánh mắt chuyển động, nói tiếp:

“Về chuyện La La La thích, tớ đều nhớ được rất rõ ràng nga! Về chuyện tớ thích, La La La biết không?”

Gaara nghiêm cẩn lo lắng một chút, nghiêm túc gật đầu:

“Biết.”

“Vậy sao? Vậy tớ kiểm tra cậu một chút.”

Haruhisa ngẩng đầu lên, ám quang trong đôi mắt màu hải đường bắt đầu khởi động. Cô vươn tay chạm vào khóe môi của Gaara, lại chỉ chỉ vào má của mình, cười hề hề giống như một tên.

“Kế tiếp, cậu phải làm như thế nào đâu?”



************************************

“La La La, với việc thích người trong lòng, phải đổi thành hành động thực tế, đối phương mới biết…”

“Sau đó, về sau cậu không được nói dối với tớ, cũng không được cãi nhau với tớ.”

“Ừm… Những vấn đề còn lại, về sau tớ sẽ bổ sung thêm…”

Haruhisa lải nhải lần nữa lặp lại mấy câu nói đó. Cũng không biết thay đổi đa dạng nói hết bao nhiêu lần, rốt cục mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Gaara nhìn cái đầu đang ở trên cánh tay của bản thân, có một cô gái đang ngủ say. Đôi mắt màu xanh ngọc đóng băng hằng năm cuối cùng cũng đã hóa thành một dòng sông mùa xuân, ôn nhu mà lại ấm áp.

Hóa ra Haruhisa thích hắn như vậy. Giống như thế, hắn thích cô ấy giống như cô ấy thích hắn vậy.

Cả trái tim tầng tầng lớp lớp kẹo đường mềm mại bao vây lại. Ngay cả khi thở ra, cũng đều là hương vị ngọt ngào.

Này ước chừng, chính là ràng buộc, một sự rằng buộc sâu nhất, xinh đẹp nhất.

Rõ ràng là đêm trăng tròn, Gaara lại có thể cảm nhận được sự bình thản từ trước nay đều chưa có qua. Ngay cả quái vật trong cơ thể cũng là đồ thừa, đều không có kêu gào, yên tĩnh ở yên trong đó, vẫn không nhúc nhích.

Ánh trăng như nước, ôn nhu chảy xuôi qua hỗ trợ cho hai bóng người dựa vào nhau…

Đột nhiên, Gaara mở mắt, thân hình chưa cử động, đã dần dần xuất hiện ra khí thế làm cho người ta. Nháy mắt, cảm giác lạnh như băng lập tức tràn ra…

Hắn giương mắt nhìn lên. Quả nhiên, ngoài cửa sổ có một bóng dáng màu đen đứng đó.

Người nọ giống như cảm giác được sát khí nồng đậm của Gaara. Không hề dừng lại, mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên, thả người một cái, liền biến mất ở trong màn đêm mờ mịt…

Gaara còn vẫn duy trì dáng ngồi, nhìn bóng đen biến mất, ngay cả ngón tay cũng chưa động một chút nào ——

Haruhisa ngủ ngon như vậy, không cần đánh thức cô ấy…

************************************

Tác giả có chuyện muốn nói: hắc hắc ~~~

Ai phát hiện Gaara che giấu thuộc tính. Thuộc tính đó thật ra chính là “Phẫn trư ăn lão hổ” ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.