Cái chết còn nhanh hơn cả một giấc ngủ nữa. Khi ta tỉnh lại, xung quanh là một căn phòng lớn toàn cột đá màu trắng, tường cũng nguyên một khối trắng tinh. Theo bản năng giơ tay lên xoa xoa vầng trán của mình, ta mới phát hiện ra tay ta vẫn lành lặn như mới, cơ thể không còn một vết thương hay vết sẹo để lại và bản thân thì đang mặc một chiếc váy quây cúp ngực dài chấm gót chân cũng màu trắng tinh. Nhìn ra xung quanh chỉ thấy bản thân cùng tòa tháp đá tròn nguyên một khối, cửa cũng không có. Không có cửa là không mở được rồi.
Thì ra là cô cũng chết rồi à. Hóa ra đều là bịp hết, còn dám nói rằng cô và Lucifer không thể chết. Có lẽ Beelzebub nói đúng, không có gì là mãi mãi cả. Hôm nay nó thành công đưa cô tới cõi niết bàn. Kể ra chết đi như này thì cũng không đáng sợ lắm, cô có lẽ đã bị kẹt lại giữa hiện thực và hư vô rồi. Vì nếu đúng ra thì nơi cần phải tới là Suối Nguồn Vĩnh Cửu chứ nhỉ?
Những người khác còn sống không, có ai thiệt mạng hay không, cô không biết. Khi cô chết đi có ai thương tiếc cho cô hay không? Tự an ủi bản thân mình rằng chắc sẽ có. Nỗi đau của người thân chính là điểm đến cuối cùng của cái chết. Cô chính ra cũng không tính là chết hẳn, vì những người ở lại vẫn sẽ nhớ tới cô, cô sống mãi trong chính trái tim những người ở lại.
Ông bà sẽ rất đau lòng đi, người cháu duy nhất của bọn họ. Nếu có thể Sabrina mong rằng hai người nhận một đứa con nuôi để chúng chăm sóc tuổi già, bầu bạn bên cạnh để hai người bớt cô đơn. Như vậy cô ở đây sẽ được an tâm phần nào. Thomas có lẽ cũng đau lòng đi, anh có khóc thương cho mình không? Sau cái chết của mình, cuộc sống của anh như nào? Anh từng hù cô chỉ có cái chết mới khiến anh đi tìm cô được. Nhưng ngộ nhỡ anh có làm thật thì cô cũng không có mặt ở Địa ngục. Vậy chết sẽ rất phí. Mà tên kia không phải suốt ngày lảm nhảm câu: “Chỉ có ta mới sống mãi mãi” hay sao? Chắc là không đi tìm chết đâu. Những người bạn ở Hogwarts của cô sẽ như thế nào khi họ biết tin, chắc sẽ đau lòng một trận cho mà coi. Ý nghĩ thấy người khác đau đớn này tại sao khi chết rồi lại thấy thích chí thế nhỉ? Hay chết rồi thì con người ta sẽ nghĩ khác đi, dễ chấp nhận mọi thứ xảy đến với mình hơn.
“Mãn bàn giai thâu”, ý chỉ đi sai một bước, thua cả ván cờ. Ngay từ đầu, vốn đã là nước đi sai. Sau này những chuyện gặp phải đều là những chuyện phải gặp.
Trong vô tận của thời gian khi không thể biết bên ngoài thế giới là sáng sớm hay đêm đen. Thì ra một chữ “vô” khi xưa mà Phật tổ giảng dạy giáo lý cho chúng sinh đã nói là đây ư? Hàng ngàn năm về trước, Phật tổ đã vạch ra trong giáo lý của mình khái niệm “Vô thường” cho chúng sinh. Nói về những đổi thay không thể tránh khỏi. Ta dám cá là người đó vừa thất tình vì bị đá.
Ta kẹt lại ở cõi hư vô với tòa tháp trông như nơi để giam giữ mấy kẻ tâm thần bằng phương pháp trị liệu tẩy não ánh sáng vậy. Thậm chí những kẻ đó còn có cửa sổ bé xíu để nhìn ra bên ngoài. Còn ta thì không. Bất mãn trước hiện thực tàn khốc này ta đã muốn có một bầu trời giống như ở Trái Đất ở đây. Từ trần nhà màu trắng hiện dần ra từng mảng xanh lục như xé vải hiện ra, rồi những đám mây bồng bềnh khuất dạng phía sau ánh mặt trời đỏ rực.
Bên ngoài có phải là ban ngày không, nhưng ở đây có ban ngày là được rồi. Không ngờ sau khi chết còn có đãi ngộ tắm nắng để có một làn da nâu này. Nhưng ta chợt nghĩ ra, ta có thể như Robinson trên đảo hoang mà tạo ra một vương quốc cho mình ở nơi nhàm chán tù túng khiến con người ta có thể phát điên lên được.
Nếu đây là một ích lợi của việc điên thì Sabrina bằng lòng. Cô tạo ra một hòn đảo phủ kín cây xanh đang phình dần ra xung quanh. Một con sóng biển vỗ xô bờ cát trắng. Đặt tay lên mặt cát để hiện ra những chú rùa và cái tổ đầy trứng của chúng. Những chú rùa này rồi sẽ trở lại biển, còn chúng đi đâu trong làn nước hư vô này thì Sabrina không biết. Vung cánh tay sải rộng ra hai bên đón nắng khiến một rặng dừa cao xanh phủ bóng xung quanh hòn đảo.
Ta đi tới đâu, một con đường hiện ra dưới mỗi bước chân, trước mặt là cánh rừng nhiệt đới bạt ngàn cây xanh không có bóng hình của bất kỳ một thú vật nào hết. Thì ra ở đây không thể tạo ra những sinh vật có linh hồn, vì chỉ có một linh hồn duy nhất là ta ở đây thôi. Có hơi thất vọng trước việc này nhưng ta không quên hóa phép ra một bãi đất trống, dựng một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ với lớp sàn cao hơn ba bậc thang, những bức tường thi nhau nối gỗ thành hình một căn nhà nhỏ với mái trần cao ngất ngưởng, trông hệt như cái nón của cô McGonagall. Sắp xếp lại đồ dùng bên trong cho đầy đủ.
Ừ không nuôi được vật thì ta sẽ trồng rau, trồng quả vậy. Làm nghề nông cũng rất tốt, còn có thể tự cung cấp lương thực nuôi sống bản thân ngươi. Dù không còn sống nữa thì có việc làm vẫn hơn. Vậy là ta thành một thôn nữ với mảnh vườn bát ngát rau xanh cùng những cây nho ăn quả tím mọng. Nhưng vì không có sự xuất hiện của các sinh vật sống nên những lá ra diếp ngươi ăn chỉ như là nhai một lớp giấy. Mọi thứ thì ra chỉ được tạo ra trong tưởng tượng của ta, vì không có hệ sinh thái nên chúng không ăn được. Để ngắm thôi. Những chú rùa đáng thương cũng không thể nở ra.
Vậy là ta từ bỏ nghề nông, quyết định dấn thân vào con đường tri thức. Ta lẩm nhẩm tạo ra phép thuật rồi học phép mỗi ngày để cảm thấy bản thân mình đang sống, đang tồn tại chứ không chỉ còn là một cỗ kí ức cuối cùng trước khi chết nữa. Cũng may là đầu óc ta vẫn tốt, nên ngồi ở đây có thích làm gì thì làm nấy.
Nhưng thời gian, thứ đã không có mặt ở nơi đây đã không dùng sự khống chế của mình mà để mặc cho hư vô xâm lấn, xòa nhòa đi tất cả. Mỗi ngày không tạo ra thứ này thì chế ra cái kia, nhưng nó cứ thế lặp đi lặp lại thành một vòng lặp ta không tài nào thoát ra.
Ta đau khổ, ta không hiểu tại sao chết rồi mà bản thân lại phát sinh cảm giác đau khổ đến nhường này. Thứ lẽ ra ta không nên mang theo khi chết đi thì hơn, nhưng nếu như ta không mang theo nó thì ta còn nhớ nổi những người ở lại không? Ta tức giận rồi tuyệt vọng, không mong đợi, không hối hận, không gì cả. Ta dường như điên liên với hàng trăm bản sao mà mình tạo ra chỉ để sống và nói chuyện với chính bản thân.
Nơi đó ta trở thành một tù trưởng của bộ tộc toàn những thành viên là chính bản thân mình. Hằng ngày bắt chúng trồng rau, rồi luyện võ với ta. Ta nghĩ rằng mình đã bị tâm thần phân liệt mất rồi. Nhưng có họ ở đây còn hơn không. Ah đúng rồi, ông lão đầu hói, ông bảo rằng ông chính là ta, vậy thì lẽ ra ông phải xuất hiện ở đây rồi mới phải.
- Ta nghĩ là con sẽ gọi ta và ta, như đã hứa, sẽ luôn xuất hiện khi cần thiết.
Ông lão hôm nay ngồi trên một chiếc xe lăn, ông dùng hai tay điều khiển những bánh xe hướng về phía Sabrina.
- Trước khi nói chuyện chúng ta sẽ uống một chút trà chứ hả? Một điều tuyệt vời để tận hưởng cuộc sống.
Nói rồi một chiếc bàn đá tròn ủng với hình một cây nấm xám lớn hiện ra cùng với những chiếc ghế cong queo toàn dây leo trông như một cây đậu thần tí hon béo núch. Một bộ bàn trà với cái khay đựng tới 8 chiếc cốc xếp thành hình vòng cung, ngoài ấm trà bằng gốm tử sa nâu bóng, còn có cả những chiếc ly lớn nhỏ và bộ lộc trà tới hẳn 5 chiếc. Ông lão này rất thích uống trà đi, nhưng ở đây vị gì cũng không có, uống được sao?
Ông lão đun nước rồi rưới lên chiếc bình nhiều lần, đem lớp nước trà đầu lọc qua rồi mới đổ ra những chiếc ly lớn, cứ như vậy luân chuyển cho đến khi lớp nước xanh trong hiện ra, ông mới rót ra chén rồi đưa cho Sabrina.
Mùi này, đúng là mùi của lá trà rồi, thơm phức, nóng hổi không sai, hóa ra khứu giác của ta vẫn còn hoạt động được. Ta lại đã ngửi thấy mùi hương. Hít ngửi làn hương thanh tao dễ chịu, đem chúng hòa tan vào cơ thể cô, thưởng thức một ngụm nhỏ. Có vị, còn rất nóng nữa, vị ngọt này, vị chát này, đúng rồi. Đúng là trà rồi.
Ta khóc, từng giọt nước mắt lăn theo má rơi xuống chén trà hòa vào mặn chát. Thì ra nước mắt cũng còn có vị này, ta không phải là một thực thể không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa. Ta lại sống như một con người.
- Con đừng xúc động quá, con đã đi một chặng đường dài rồi. Hãy thư giãn đi!
Ông cụ nhìn ta mỉm cười, nếp nhăn cùng đồi mồi nơi khóe mắt cong lên, xếp lại tầng tầng lớp lớp.
- Con đã chết rồi sao?
- Không, con chưa, nhưng con cũng không thể thoát ra. Con bị kẹt lại nơi này. Ông cụ điềm nhiên che tay, nâng một chén trà lên hít ngửi rồi mới thưởng thức.
- Vậy là con không thể thoát ra hay cần có điều kiện trao đổi? Sabrina nói.
- Con không thể thoát ra hay nói chính xác là con đã bị phong ấn lại, bên trong một chiếc nhẫn. Trong này thời gian không xuất hiện nên vô tận sẽ dần xâm chiếm con.
Chuyện là thế đấy, ta bị phong ấn lại bên trong một chiếc nhẫn. Ta lại trở thành Chúa Tể của những chiếc nhẫn hay không, hay ta trở thành Chúa Tể của những cặp sừng vì Thomas rồi sẽ quên đi ta, anh sẽ đi léng phéng với người khác. Không được phải có niềm tin chớ. Ừ đúng rồi, khi con người ta tuyệt vọng thì họ muốn đạt được thứ họ tin tưởng nhất. Còn ta, ở lại trong chiếc nhẫn này khoảng 500 hay 600 năm gì đó, tới khi núi lở đá mòn, cảnh vật đổi thay, sông núi tiễn miền đồng bằng biệt ly. Thì có một tên con người nào đó sở hữu chiếc nhẫn, và ta mới thoát được ra. Đó là số ta may, còn nếu đen đủi thì ta cứ xác định ở trong này khoảng một ngàn năm.
Cuối cùng ta cũng hiểu cảm giác của những vị thần bị phong ấn. Có phải chuyện cổ tích sẽ kể với ngươi là hắn sẽ hiện ra rồi ban cho ngươi 3 điều ước đúng không? Chính là chuyện đó đấy, thực ra ngươi có thể ước hàng ngàn điều nếu vị thần đó muốn. Nhưng vì sợ lòng tham con người sâu không thấy đáy, nên các vị thần đã thống nhất là sẽ “dụ dỗ” con người giải thoát cho họ với 1 hoặc 3 điều ước. Ước gì cũng được, nhưng hãy cẩn thận với điều ước của ngươi. Một câu nói cổ điển, mà ta đã bật ra được khi trầm ngâm thay cho những vị thần. Họ hẳn phải muốn thoát ra ngoài lắm, vì nơi đây thời gian không hề ghé qua, ngoài kia có thể là 1 năm, trong này, ta cũng không biết nữa.
Ta ở lại trong không gian của chiếc nhẫn cùng ông già đầu hói mà ta đã quyết định gọi ông là Gandal. Ông Gandal đưa cho ta cái túi xách nhỏ xíu mà ta hay để đựng đồ cùng cây đũa phép làm từ xương Tử thần, những đồ vật mà ta mang theo bên mình trước khi bị nhốt vào trong này. Thấy chúng ta vui mừng như bắt được vàng giữa hoang đảo vậy. Bên trong có rất nhiều sách, đồ ăn, bia, độc dược cùng thuốc thang và còn có cả chiếc hộp với dòng chữ “There will be a piece of you in me, always”, nơi ta cất giữ những bức thư của Thomas cùng chiếc cặp tóc hình trái tim “đồng tâm” và thanh chủy thủ nạm hồng ngọc.
Cùng nhau uống trà rồi luyện võ, cùng nhau ngồi thiền trên những hòn đá treo leo nơi cột đá. Có hàng trăm cột đá nhọn hoắt đỡ lấy viên đá tròn ở bãi đất do ông Gandal tạo ra. Và ta sẽ cùng học cách giữ thăng bằng với ông Gandal ở đó.
Tới tận khi không còn cảm nhận được xung quanh nữa, giác quan cùng cơ thể ngươi hòa nhập làm một với vũ trụ. Những cơn gió thoảng qua, cơn mưa xối xả hay ngày nắng chói chang, tất cả cũng chỉ là một vòng tuần hoàn vô tận. Tới khi chính bản thân ngươi cũng trở nên không còn quan trọng nữa. Để tâm hồn trôi đi hòa làm một với vũ trụ này.
Ngày ngày rồi lại tháng tháng, khi thì là ngồi thiền dưới chân thác nước đổ xuống, khi thì là ngồi trên mỏm đá đón trăng lên, khi lại ở trên ngọn cây cao tít. Ông lão Gandal lại rất thích ngồi ở một vùng vịnh ngoài biển để nghe tiếng sóng vỗ rì rào bên tai. Những ngày tháng của ta trôi qua như vậy đấy.
Cho tới khi ta nghe thấy tiếng người khi đang ngồi trên một đoạn dây leo chăng võng. Ta đã giật mình và té ngã nhào xuống đất. Gandal gọi ta hả? Nhưng không phải, đây là giọng của một đứa bé, một đứa trẻ con.
- Này anh bạn nhỏ ơi, ngươi có ước muốn gì muốn trở thành sự thật không?
Đúng rồi, ta gọi lên thất thanh, dùng cái giọng lải la của gái lầu xanh tốt nhất để có thể mở lời “dụ dỗ“. Nhưng không có tiếng đáp lại, hay là làm sai ở đâu rồi.
- Anh bạn có nghe ta nói không? Ta là một vị thần cổ (không cổ lắm) bị phong ấn trong chiếc nhẫn này. Ta là một cô gái, khổ thân ta ahhhh!!!
Giọng ta đã rất thảm thiết, giống như ngươi bị đau bao tử mãn tính vậy. Làm ơn, hãy cảm động đi, bổn cô nương sẽ ban cho ngươi điều ước. Thích gì cũng được.
- Ngươi tên là gì?
Một giọng nói vọng lại, đầy âm hơi, hiển nhiên là đang mong muốn rằng “ngươi hãy nói tiếp đi.”
Đúng rồi, tên ta, không thể lấy tên là Sabrina được, Morningstar cũng không. Nếu mà ta mở mồm Morningstar ra là ta bị ở lại đây vĩnh viễn cũng nên. Ta phải nghĩ ra một cái tên, một nghệ danh để hoạt động trong xã hội những vị thần bị phong ấn. Ta cá là những vị thần cũng toàn dùng nickname mà giao tiếp với con người đi. Là gì được bây giờ.
- Ta tên Guerre!
- Ngươi là vị thần chiến tranh ư?
- Mong ước của hai phụ mẫu thân sinh thôi, nhưng ta mới chỉ là thiên thần thì đã bị nhốt vào đây rồi. Cậu bé giải thoát cho ta, ta sẽ ban cho cậu một điều ước.
- Ba điều được không?
- Một thôi. Ta còn trẻ.
Vậy là một luồng ánh sáng ấm áp đến mang ta đi khỏi khu rừng, tạm biệt Gandal.
Ta hiện mình ra từ trong làn ánh sáng trắng, mái tóc bạch kim rực rỡ, khuôn mặt tuyệt thế tinh xảo với đôi mắt xanh trong vắt. Ta nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt cậu bé, cậu bé này tóc đỏ hoe và mặt thì lấm tấm tàn nhang.
- Tiên...tiên nữ?
- Cậu có thể gọi ta là một vị thần, một thiên thần hay một tiên nữ. Bất cứ thứ gì mà cậu thích.
- Vậy ngươi có bịp không? Thằng bé rất dũng cảm, mím môi lại mà đáp trả ta.
Ta liếc nhìn xung quanh, một căn phòng gỗ nhỏ với hình dán của rất nhiều đội tuyển Quidditch Thế giới, rồi những bộ sưu tập mô hình cầu thủ đang bay lượn trên chiếc chổi của mình. Căn phòng có chút bừa bộn, nhưng không giống với một đứa trẻ nhà có điều kiện. Cũng tốt, đỡ rắc rối hơn. Ta vẫy tay rồi tạo ra một cây chổi bay mới tinh với đường lượn của cán chổi ôm gọn lấy chân người cưỡi. Và đầu chổi thì bọc một vòng vàng tinh xảo, còn đẹp hơn cả cây Cleansweep 7 của ta nữa.
- Cây chổi này ta tặng cho ngươi, sao nào ngươi đã tin ta chưa hả cậu bé.
Ta nháy mắt với cậu bé, cậu bé vẫn còn chưa hết hoảng hồn hay sao mà một lúc sau nó mới ôm chầm lấy cây chổi mà hét lên sung sướng. Ta giơ ngón tay lên miệng ra bộ:
- Suỵt bí mật thôi, bố mẹ cậu biết bây giờ.
- Bố mẹ tôi bảo không nên tin những đồ vật vô tri có thể giao tiếp được với con người. Thằng bé cười đến rách cả miệng rồi mà vẫn còn nói cố, nó có đôi mắt màu nâu trong vắt, thật quen thuộc.
- Cây chổi đó coi như ta tặng em. Còn một điều ước, em mau ước đi.
Ừ thì khi một vị thần thỏa thuận điều gì đó với con người, họ sẽ phải thực hiện thỏa thuận đó, theo cách nào thì phụ thuộc vào cách hiểu câu lệnh của mỗi bên.
- Em ước có thể huấn luyện được những con rồng.
Thằng bé tóc đỏ nói với ánh mắt khao khát mãnh liệt.
- Theo như ý muốn của em. Ta sẽ tạo ra một con đường để em khám phá trên hành trình chinh phục loài rồng, có thể sẽ có khó khăn, nhưng đừng chùn bước nhé. Em sẽ đạt được ước nguyện của mình. À mà ở Hogwarts có một con Đuôi gai Hungarian ở rừng tối đó, nó khá nóng nảy, nhưng em hãy đến bên để nó làm quen với sự xuất hiện của em từ từ, chăm sóc chúng, yêu thương chúng. Chị tin rằng em sẽ làm được.
Thằng bé cảm ơn ta rõ to và giới thiệu với ta tên nó là Charlie Weasley, nó phát hiện ra ta trong một đống đồ vật pháp thuật mà ông Arthur Weasley bắt được, nó đã mang ta đi. Ơn giời!
- Này Charlie, bây giờ là năm bao nhiêu rồi?
- Ngày 15 tháng 6 năm 1975!
Hoàn hảo, vậy là ta đã sống rất đức độ, ta bị nhốt có 2 năm thôi. Rồi ta ngồi tán gẫu với cậu bé, ta nói rằng cậu sẽ trở thành một cầu thủ Quidditch giỏi, còn việc cậu sẽ có 5 đứa em thì ta giữ kín.
- Charlie, bây giờ bên ngoài tình hình như thế nào rồi?
Cậu bé kể cho ta nghe hết, từ việc ông Cornelius Fudge đang nắm chức bộ trưởng, cho đến chuyện Sở làm sai chế tác Muggle của ba nó ra sao, rồi đến cả chuyện đồng nghiệp của ba nó cũng đem ra nói nốt.
- Cái kia, đứng đầu phe Hắc Ám bây giờ là ai?
- Kẻ-mà-chớ-có-gọi-tên-ra á, hắn bành trướng quyền lực một cõi, nhưng cũng không đối kháng gay gắt với Bộ Pháp thuật mà trên tinh thần đôi bên cùng có lợi nhiều hơn.
- Làm...làm sao mà hắn lại bành trướng thế lực một cõi được?
Hắn đang làm giáo viên ở Hogwarts rất tốt cơ mà, hay ếch chết ba năm quay đầu về núi, hắn quyết định theo lại nghề sơn tặc.
- Sau sự kiện lật đổ Hội Thập Tam, hắn cứu được Vulpes, một con gái tộc trưởng bộ tộc sống sâu trong dãy núi Alps, bộ tộc này rất quyền lực, còn cứu được Công chúa của Ai Cập Raphael cùng rất nhiều con tin khác ở đó. Bỗng chốc nhận được sự ủng hộ từ hoàng tộc các nước. Chưa kể còn thu nhận luôn đám môn đồ đi theo Hội Thập Tam. Mở rộng thế lực. Từ đó đến giờ thì Bộ Pháp thuật cũng phải dè chừng hắn.
Ta nghe như tiếng sét đánh bên tai, vậy là cái chết của ta, là để lót đường cho hắn đi lên đỉnh cao quyền lực ư?
- Chị...chị không sao chứ Guerre!
Thằng bé nắm lấy tay ta, nó đã rất ngạc nhiên khi thấy một vị thần thì tay cũng y như con người đi. Đương nhiên, ta là thần “dỏm” mà.
- Chị không sao! Gặp được em là may mắn của ta, em mau ngủ đi! Cảm ơn vì đã giải thoát cho ta khỏi chiếc nhẫn!
Sabrina xoa đầu thằng bé rồi biến mất theo làn khói trắng. Cô biết rõ bản thân mình phải đi đâu đầu tiên để có được câu trả lời ngay lúc này. Trước cánh cửa gỗ mọt nát của ngôi nhà bỏ hoang, xung quanh xám xịt một màu chết chóc. Dinh thự Riddle, không có ai ở đây cả, các phòng đều trống không. Cho đến khi ta bay qua khung cửa sổ nhìn về phía sân sau. Có tới hai thân ảnh áo đen đang đứng ở đó. Vì vậy ta đã quyết định dấu mình đi bằng bùa Tan Ảo Ảnh, bao bọc bản thân bằng một bùa Làm mờ phát hiện ma pháp.
Ta đã bay lại phía hai kẻ đó, bàng hoàng khi nhận ra một người chính là hình bóng bấy lâu nay ta khắc ghi trong lòng, Thomas. Đứng cùng anh là kẻ mà ai cũng nghĩ đã biến rồi đấy, Brook. Điều khiến ta kinh ngạc hơn nữa là hai người họ đứng bên một bia mộ trắng không có đề tên.
Brook với bàn tay xương xẩu về phía ta đang đứng như thể bắt một vật vô hình trong không khí, ta đành phải bay lùi lại. Còn Brook thì đã bắt trượt, nhưng nơi bàn tay hắn đi qua đã kết thành một vòng hoa hồng trắng đặt lên trước ngôi mộ.
- Không phải là lỗi của ngươi. Khi cô ấy tới đó, chuyện xảy ra không ai ngờ tới cả.
Brook nói rồi vuốt vuốt tấm lưng Thomas. Ta đầu óc kinh biến, bất động ghìm mình để không hít thở một cách khó khăn.
- Nhưng chính ta đã thỏa thuận với bọn quỷ hẹn gặp ở lâu đài Lindisfarne, luôn là lỗi lầm của ta, Brook.
Lòng ta chợt sáng tỏ, không phải quá khó để tin vì trên đời này chuyện gì đều có thể xảy ra như vậy đấy. Cái ta không ngờ nhất là việc Thomas lại đi thỏa thuận với bọn quỷ ở lâu đài Lindisfarne, tiêu diệt bọn chúng, còn ta thì vong mạng ở đó. Anh hoàn hảo trở về, đứng lên chiếm quyền lực. Tốt lắm!!! Voldemort lợi dụng ta, hại ta, hiện giờ hoàn hảo sáng chói đứng bên ngôi mộ còn không có cả xác. Hắn bị bệnh thần kinh rất nặng hay sao?
- Bọn quỷ sẽ đến gặp cô ấy dù sớm hay muộn. Bọn chúng sẽ không để qua mùa xuân vì khi mùa đông tới Ong Chúa sẽ chết đi. Brook hết lời an ủi hắn.
- Cô ấy sẽ không ra đi. Voldemort lại đặt bàn tay lên ngôi mộ trắng.
Không ra đi vì cô nãi nãi đây còn phải tới để gặp ngươi một màn kinh hoàng này nữa chứ. Ngươi còn bao nhiêu điều đang giấu ta hả?
- Những thứ ta làm, cô ấy sẽ thấy được.
Giọng Voldemort dường như cực kỳ bi thương. Đúng rồi ta đang thấy bằng cả hai mắt mở to ra đây, nói nữa đi, để ta dỏng tai lên nghe cho được rõ hơn. Kỳ thực ta rất muốn hiện lên nói chuyện cho rõ ràng. Nhưng cái cách ta chứng kiến chuyện này không là cái gì khác ngoài Thomas diễn giải về sự việc. Ta sẽ hỏi gì đây: vì sao anh lại làm vậy với ta ư? Vô nghĩa. Chuyện đã xảy ra rồi, có một số điều, không nên biết ngươi sẽ hạnh phúc hơn, lý do hay nguyên nhân là một trong số đó. Cho đến khi lòng ta cảm thấy tất cả các câu hỏi đang trực chờ trong đầu đều tan biến như bụi trước gió.
Có thể ta đã nghĩ về mọi chuyện hơi quá nghiêm túc một chút. Có lẽ vì trong nội tâm ta những đau đớn đã nhòa đi trong vô hạn thời gian giờ đây lại sống lại chân thực đến vậy. Nỗi đau mà ta đã mang theo mãi bên mình. Có thể lúc này đây ta sợ phải đối mặt với sự thật, ngươi biết đấy sự thật đôi khi cũng thật đáng sợ. Còn ta lúc này đây đã không còn hiểu nổi cách bày tỏ cảm xúc của mình nữa. Ta ấy vậy mà lại chẳng cảm thấy gì cả. Hoặc ta không thể nào diễn đạt nổi cảm xúc đang giằng xé trong lòng mình. Giằng xé ư, hay là tuột mất sợi chỉ bạc giữa cái tôi và cái ta, giữa sự kiêu ngạo của bản thân và hiện thực mình bị lừa một vố to.
Ta lại rời đi, cũng không có nhìn lại. Ta bay rất nhanh, phải đã rất nhanh, lòng ta có sự thôi thúc. Ta mở cửa căn Lều Hét ra, bên trong cảnh vật vẫn hoang tàn đổ nát như vậy, nhưng thật hoài niệm. Bước đi trên con đường tối thui tối hù, cũng không cần thắp sáng, gần đây ta thấy bóng tối giống như là một người bạn vậy. Ta đi tới Hogwarts theo lối vào ở cây Liễu Roi.
Tới thẳng văn phòng thầy Dumbledore. Mật khẩu là gì, thầy có thay mới hay chưa, thử một cái xem biết đâu lại trúng:
- Kẹo chanh.
Con đại bàng nghiêng mình xoay theo cánh cửa để hiện ra cầu thang bước vào văn phòng thầy Dumbledore. Thầy đang ngồi xử lý công văn tại bàn làm việc, bên cạnh là con Phượng hoàng Fawkes. Cụ ngẩng đầu lên nhìn vị khách mới tới, những cụ chỉ mỉm cười như đón con về nhà chứ không hề tỏ ra ngạc nhiên xôn xao như những bức tranh các ông bà hiệu trưởng khác. Cụ Basil Fronsac còn phải chỉnh lại cả kính của mình để nhìn Sabrina được rõ hơn. Cụ Phineas Black thì hét toáng lên:
- Là nó, Morningstar, nó trở về rồi. Thật không thể nào!
Chỉ hét lên vậy rồi cụ rất nhanh chuồn khỏi nơi đó để tới bức tranh của mình tại gia đình Black để báo tin thì bị cụ Dumbledore giữ lại:
- Từ từ đã cụ Phineas, ta e là chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện với trò Sabrina về những gì đã xảy ra thì hơn.
Nói rồi cụ bước tới bàn uống nước để pha trà và mời Sabrina một chiếc cupcake chocolate ngon lành.
- Ta đoán là con đói lắm hả?
- Con đã quên mất cảm giác đói là gì rồi.
Ta đáp nhưng vẫn đón lấy ăn một cách ngon lành.
- Đúng là có ăn thì vẫn tốt hơn thầy ạ. Bây giờ con mới hiểu được giá trị chân chính của thức ăn.
Cụ Dumbledore cười tủm tỉm rồi lại rót cho ta một chén trà bự chảng.
- Ta vẫn biết là con sẽ trở về. Và đúng như ta nghĩ, con đã đi tìm ta.
- Sao thầy biết được điều đó, ngộ nhỡ con bị phong ấn trong chiếc nhẫn khoảng 500 năm gì đó cho đến khi vọc mốc ra thì sao? Sabrina nói.
- Không con đã mạnh mẽ hơn thế, dũng cảm hơn những gì ta có thể nghĩ về con.
- Con muốn biết toàn bộ sự việc sau khi con biến mất? Sabrina hỏi thầy Dumbledore, cô bé có chút run run.
- À ta e đó là một câu chuyện dài, nhưng chúng ta đều có những cách gặp gỡ nhau như định mệnh nếu ta muốn. Nhưng Tom vẫn chọn con đường quyền lực Sabrina à. Khi Hội Phượng Hoàng đến thì Tom nó đã biến mất rồi. Thầy Dumbledore trông thật trầm ngâm.
- Voldemort, hắn ta có phải, lợi dụng chuyện đó để giành lấy sự ủng hộ? Sabrina bấu chặt những móng tay vào nhau, bộ dạng khẩn trương.
- Cũng đúng mà cũng không phải, đó là một cơ hội tốt, dưới nhiều góc nhìn Sabrina à. Thầy nói rồi lại nhìn cô bé nở nụ cười. Cái mũi lệch dưới cặp kính nửa vầng trăng của cụ hung hoắng như thể gãy rời ra.
- Mọi người đã như thế nào sau khi con biến mất? Con rất muốn biết.
Cuối cùng thì cô bé cũng phải hỏi câu hỏi mà cô mong muốn được biết nhất.
- Hội Phượng Hoàng đã tìm ra chiếc nhẫn trong đống đổ nát tại tòa lâu đài, nên ta đã phỏng đoán rằng con bị bọn chúng phong ấn trong chiếc nhẫn đó. Nhưng ta đã thử nhiều cách mà chiếc nhẫn không hồi đáp lại. Sau đó ta đã để nó tới đúng nơi nó cần phải tới.
Cụ Dumbledore nhàn nhã nói, cụ nhìn Sabrina nghiêng nghiêng con mắt trông như cụ đã rõ hết sự việc rồi.
- Ông bà con đã rất đau lòng, nhưng họ tin con sẽ thoát ra, cũng như ta vậy. Ta sẽ không nói về những tin buồn sau khi một người biến mất nữa nhé. Con có thể trở về nhà nghỉ ngơi và quay lại Hogwarts tiếp tục học trong năm tới, sẽ có kiểm tra bù, nhưng ta tin rằng con sẽ qua được hết thôi.
- Tom đã như thế nào sau khi con biến mất ạ? Sabrina run rẩy kịch liệt.
- À nó đã rất đau khổ, ta cho rằng như vậy.
- Voldemort có phải là kẻ xấu cần bị diệt trừ không ạ? Sabrina lại hỏi thêm một câu mà cô cho rằng khá ngớ ngẩn nhưng cần thiết trong lúc này.
- À nó cần tình tĩnh lại hơn một chút, ta sẽ thông báo tình hình cho trò trong hè này.
Sabrina chào tạm biệt thầy Dumbledore rồi trở về căn nhà của mình ở Đường Bàn Xoay. Khi cô bé mở cửa bước vào, ông bà Sandal đã khóc hết nước mắt mà ôm chầm lấy cô. Luna cũng phải lấy tấm tạp dề mà lau đi những hạt nước mắt bự chảng trên đôi mắt vàng to oạch của nó. Vậy là ta cuối cùng cũng trở về nhà rồi.