Đúng vậy cái chết giống như một giấc ngủ, thậm chí còn nhanh hơn. Cả đến khi ta tỉnh lại, không cảm thấy được thời gian. Cổ họng ta khô khốc. Ta tỉnh dậy đã là buổi đêm rồi. Ta tỉnh dậy khiến kẻ đang ngủ bên cạnh giường ta cũng tỉnh giấc, hắn ôm chầm lấy ta rồi nói:
- Cuối cùng thì em cũng tỉnh lại rồi.
- Anh khiến em khó thở.
Hắn mới buông ta ra. Tên này trên khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn giờ đây có chút hốc hác, mắt thì thâm đen một quầng sưng húp và cằm thì lún phún mọc đầy râu. Lúc bấy giờ ta mới để ý Thomas có một bộ râu quai nón ôm trọn lấy khuôn hàm vuông vức nam tính. Trông có vẻ phong sương và quyến rũ thêm nhiều phần. Ta nói ta khát, chứ thực ra có lẽ ta cũng thấy khát vì vẻ ngoài quá mức dọa người đối với một trái tim bé nhỏ chỉ vừa mới tỉnh lại của ta. Hắn cười cười, xoa tai xoa đầu rồi hóa phép ra một cốc nước đưa cho ta.
Ta một hơi uống hết cốc nước mới nghe được hắn nói:
- Em bình phục nhanh hơn so với dự đoán của bà Pomfrey, bà ấy lúc thấy anh bế em vào đã nói phải chuyển ngay em tới bệnh viện Thánh Mungo, nhưng lão Dumbledore cho rằng cuộc tấn công của ba con quỷ được truyền ra ngoài lúc này là quá nguy hiểm đối với Hogwarts. Nên cụ đã giữ kín chuyện này với học sinh trong trường nữa. Nhưng em đã hồi phục rất tốt, bà Pomfrey còn nói là đội ơn Merlin đã cho em một sức sống phi thường. Nhưng em có gì muốn giải thích với anh không?
Thomas nắm chặt lấy vai ta, khuôn mặt hắn mím chặt môi lại, khóe miệng khẽ kéo xuống một cách nghiêm trọng. Và khuôn mày thì đã nhíu chặt lại tạo thành những nếp nhăn lớn giữa đôi mắt như chim ưng rình mồi kia. Ta không khỏi cảm thấy oan ức:
- Em cũng không biết tại sao Beelzebub cùng Leviathan và Mammon lại xuất hiện ở đây nữa. Chúng vẫn luôn ở địa ngục cai quản lãnh thổ của mình lâu nay.
- Ta cho rằng chỉ có một lý do là chúng đang tìm kiếm thứ gì đó ở đây. Nhưng chúng lại không có lý do để đụng độ với em.
Thomas phỏng đoán rất đúng, nếu như chúng tìm kiếm thứ gì đó thì tại sao chúng lại phải tấn công Potter và cô. Rốt cục chúng muốn đánh động mọi người về sự tồn tại của chúng hay muốn bắt cóc ai đó. Có rất nhiều trường hợp có thể cho ngươi phỏng đoán. Và xấu nhất là chúng muốn đánh bọn phù thủy ở Hogwarts một trận. Nhưng điều đó không thể xảy ra, vì từ sau khi cuộc Đại Thánh chiến của Merlin và Arthur chiến thắng thì loài quỷ đã ký một hiệp định hòa bình với phù thủy. Không bao giờ động đến giống loài còn lại chính là điều một trong cuốn Hiệp ước đó. Nhưng giờ đây, sau cả hàng trăm năm chúng lại phá vỡ hiệp định này là sao?
Thấy ta thất thần không nói gì, Thomas mới đứng dậy đi lấy cho ta một tô cháo. Hắn cẩn thận thổi qua rồi mới bón cho ta. Ta ăn rất ngon lành. Chỉ tới khi hắn nói:
- Ta vừa chạy đến nhìn em giữa bãi chiến trường đổ nát. Ta đã gào lên, ta đã giận dữ, đau đớn, ta đã mất tự chủ. Ta đã sợ sẽ đánh mất em đến vậy.
Hốc mắt ta cay cay, ta không muốn mình khóc vì như vật trông thật yếu đuối vào lúc này. Ta ngửa mặt lên trần để trôi đi những giọt nước chực trào ra ấy vào trong. Đợi cho đến khi cảm thấy mắt mình đã tốt hơn nhiều, không còn cay xè như vậy nữa ta mới cúi mặt xuống.
- Em không thể chết được. Em sẽ trở về một nơi. Quen thuộc với em như nhà mình.
Ta an ủi hắn vì đúng ta không thể chết được, cùng lắm là về gặp lại Lucifer rồi diễn bài chị em tình thâm với hắn mà thôi.
- Nhưng ta sẽ không còn em trong đời nữa có phải không? Và ta sẽ không biết đi đâu để tìm em ngoài cái chết của chính bản thân mình?
Thomas nhìn ta cười buồn, trông hắn ủ rũ như một cây bông héo rũ.
- Nếu như em không còn ở bên anh, anh nhất định phải sống thật hạnh phúc biết chưa?
Đúng vậy, nếu như một ngày ta không còn bên cạnh hắn nữa, dù điều đó là điều ta không muốn nhất, mong ước sau cùng của ta cũng sẽ chỉ là tình yêu. Ta muốn hắn được sống hạnh phúc.
Nhưng hắn thì vô cùng cố chấp, ta biết vậy, tuy hắn im lặng không nói gì nhưng ta đuổi hắn về phòng ngủ vì ta còn phải nghỉ ngơi, hắn cũng nhất định không chịu rời đi. Cứng rắn nhất quyết phải ở lại trông chừng ta. Ta đành phải nằm chùm chăn kéo lên kín đầu. Che đi khuôn mặt của mình mà nằm đó như đã ngủ rồi.
Tận cho đến khi ta nghe thấy hơi thở của hắn đều đều bên tai ta mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau cụ Dumbledore cùng đám Sirius, Potter cùng Peter và Lupin tới thăm ta. Bọn chúng ôm chầm lấy ta như thể đã rất lâu rồi không gặp lại. Có trời biết ta may mắn như thế nào khi bị đâm như con nhím mà vẫn không chết. Cụ Dumbledore rất lo lắng trước thông tin về ba con quỷ.
- Phù thủy sẽ cần tới một đội quân để có thể cùng nhau thực hiện trục xuất một con quỷ cùng một lúc. Nếu thực sự xảy ra đại chiến ta chỉ e rằng thương vong sẽ không nhỏ. Chúng đều là những con quỷ cao cấp nhất của địa ngục. Chỉ sau Lucifer. Những con quỷ thao túng được suy nghĩ của con người. ta thật không mong muốn đến cuối cùng sẽ xảy ra một cuộc đại chiến giữa phù thủy và những con quỷ địa ngục. Nhưng chúng đã bất chấp phá vỡ hiệp định hòa bình của Merlin sau hàng trăm năm.
Trông cụ vô cùng nghiêm trọng, ta hiển nhiên ý thức được tình hình.
- Nếu như có phải xảy ra một cuộc chiến, con sẽ không muốn mọi người bị cuốn vào cuộc chiến này. Con có thể trở về địa ngục, nếu đó là ý muốn của chúng. Nhưng chúng đã không nói ý định trở lại lần này của chúng với con.
- Đó là một bí mật quỷ quyệt Sabrina à. Ta đã phỏng đoán là chúng nhắm tới Cuốn sách Bóng tối đang ở chỗ ta, nhưng hôm qua ta đã nhận được tin báo từ một nguồn đáng tin cậy rằng Vulpes, cô gái được phong ấn bên trong cơ thể mình một con cáo chín đuôi, tất nhiên con đã gặp cô ấy trong giải đấu vừa rồi. Ngày hôm qua, đã bị bắt cóc ngay tại trường học của mình ở Durmstrang. Còn quý Công chúa Raphael cũng đã mất tích ngay trong Hoàng cung của mình ở Ai Cập. ta tin rằng những thông tin mà chúng ta thu thập được đang cho chúng ta một sợi dây manh mối liên kết. Không phải bỗng dưng nhiều vụ tấn công như vậy có thể xảy ra. Những kẻ tấn công đều có năng lực có thể ra vào những nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất. Ta nghĩ rằng bọn chúng đang bắt đầu rục rịch hành động, và sẽ tổng tiến công trong im lặng thời gian tới.
Cụ Dumbledore luôn là người thông thái nhất. Ta biết rằng cụ sẽ không chịu điều này, nếu để ta phải ra đương đầu với hiểm nguy một mình. Nhưng ta có quyết định của riêng ta:
- Cho tới tình huống xấu nhất. Xin cụ hãy để con được đi một mình.
Cụ Dumbledore hiển nhiên đã từ chối và nói rằng mọi sinh mạng học hành tại ngôi trường này đều là đáng quý. Cũng phải thôi, nhìn cụ đối xử với Lupin và Hagrid thì có thể hiểu. Lòng tốt luôn được đền đáp lại xứng đáng hơn những gì bạn tưởng tượng. Ta biết cụ Dumbledore sẽ nói câu này. Nhưng “lòng tốt” không phải là thứ ngươi có thể đem ra nói chuyện với quỷ dữ. Quỷ dữ luôn nói dối. Và chúng thì chỉ ưa thích mỗi linh hồn con người mà thôi.
Cụ Dumbledore để ta nghỉ ngơi bằng cách kéo bọn trẻ và Thomas đi. Riêng Thomas cụ cần gặp riêng nói chuyện. Ta cũng không tò mò gì câu chuyện của hai người bọn họ. Nhưng ta đã khỏe lắm rồi, dù bà Pomfrey nhất quyết không cho ta xuất viện. Dù ta đã chạy nhảy phay phay được. Snape có tới thăm ta và thông báo cho ta về vụ mất tích của Raphael, cậu ấy trông vô cùng bồn chồn lo lắng hận như không thể chạy đến Ai Cập xem tình hình ngay được thì thôi. Dù sao thì Raphael sau khi được cậu ấy cứu vẫn luôn thư từ qua lại đều đặn. Mỗi lần gửi thư ta cảm tưởng như Snape đang viết một cuốn truyện cho Raphael chứ không phải là thư thường nữa.
Ta không còn cách nào ngoài an ủi cậu ấy rằng quân đội của Hoàng gia Ai Cập rất mạnh mẽ, sẽ sớm tìm ra người nhanh thôi. Nhưng Snape thì không có chút bớt bất an đi tí tẹo nào cả. Những ngày ta ở trong viện đều là Snape ghi chép lại bài giảng trên lớp và hoàn thành bài tập về nhà giúp ta. Khiến ta nhảy cẫng lên vì vui sướng, đúng là có một cậu bạn học giỏi đời ngươi sẽ khởi sắc liền.
Chiều ngày thứ Năm ta ra viện. Phía văn phòng của thầy Dumbledore ở tòa tháp Tây xảy ra một vụ đại biến. Ai cũng nghe thấy tiếng cụ la lên thất thanh trong căn phòng. Mà không để ý được một thân ảnh vô hình đang cầm theo quyển sách đen to tướng dày cộp bay đi bay lại trong không khí. Quyển sách đen ấy chạy cắt ngang một vòng sân trường trước con mắt hãi hùng của bọn học sinh nói: “Sách sổng chuồng.” Quyển sách ma thuật ấy cứ bay bay đi tận cho tới khi nó bay lên những bậc cầu thang của tòa tháp phía Đông.
Cánh cửa bật mở, quyển sách lách mình chui qua khe cửa. Kẻ đang mặc áo choàng đen, hai tay chống gối lật mở những trang sách ngồi tại đó cũng phải hướng sự chú ý của hắn vào quyển sách kia.
- Em làm thế nào mà lấy được nó từ trong tay Dumbledore vậy? Thomas hỏi ta.
- À thì em đã biến hình một chút...khiến cho mình trông giống hệt với Gellert Grindelwald. Rồi em cứ bình thản đi vào trong văn phòng, chôm lấy cuốn sách. Rồi lại đi ra trước khuôn mặt chỉ có kinh hãi của thầy Dumbledore. Thầy lắp bắp không nói lên lời, khuôn mặt như gặp lại người thương sắp bật khóc mà nói với lại với em một tiếng: “Quyển sách cũng nên trở về với người chủ chân chính của nó.”
- Thiên tài, em quả là thiên tài. Hôm nào ta cũng sẽ thử biến hình thành Gellert. Em biết rõ chuyện Tam đại Phù Thủy lắm ư?
Hắn nhìn ta, đưa tay lên vuốt mặt tự mãn, ta tất nhiên cũng biết hắn chính là một phù thủy quyền lực nhất trong Tạm đại phù thủy dù hắn chưa bao giờ trực tiếp giao đấu với cụ Dumbledore một sống một còn.
- Em đương nhiên biết rất rõ gian tình của hai người bọn họ. Nhưng anh xem, hai trong ba đại phù thủy vĩ đại đều là gay. Nói chung khác với người bình thường. Nói điên rồ hay là thiên tài cũng đều chỉ một mà thôi. Nhưng anh mới là không bình thường nhất kìa.
- Ta có gì mà không bình thường. Ta vĩ đại hơn hai kẻ kia gấp nhiều lần.
- Anh vốn chỉ yêu bản thân mình, trong Tam đại Phù thủy là kẻ còn lại không hiểu tình yêu là gì. Anh chỉ có tình yêu với quyền lực của chính bản thân mình. Còn nữa, Gellert Grindelwald là một phù thủy đẹp trai có phong thái cùng thần thái vô địch trong tất cả 3 người. Lời nói lại vô cùng dụ hoặc nhân sinh, phàm là kẻ nghe hắn nói đều dễ dàng bị thuyết phục. Một phù thủy như vậy, tính ra so với cụ Dumbledore tính mát ăn nói bí mật khó hiểu, còn anh thì cứ hai câu lại nói về cái chết một lần. Là kẻ quyến rũ nhất.
Mặt Thomas đại biến, hắn có lẽ giận lắm khi nghe ta nói về một người còn lại trong Tam đại Phù thủy với vẻ sùng bái như vậy. Nhưng những điều ta nói đều là sự thật mà. Nhìn kiểu ăn mặc suốt ngày áo choàng đen của Voldemort so với Gellert thì biết. Gellert hiển nhiên phong thái vương giả, khí thế bức người lại ăn mặc chỉn chu. Voldemort lấy năng lực ra so cũng không bì được người kia trong vẻ quyến rũ nhân sinh. Vì đó vốn là hai đường thẳng song song đó.
Nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì ngoài im lặng một lúc rồi mới đỡ lấy cuốn sách từ tay ta. Thản nhiên đặt bàn tay hắn lên mô hình hệ mặt trời đang quay vòng trên mặt Cuốn sách. Từ từ đem cái chốt khóa bên hông bật mở ra. Bên trong cuốn sách có miêu tả rất rõ về câu chuyện nguồn gốc xuất sứ của 7 hoàng tử địa ngục. Tất nhiên trong đó có ta. Voldemort biết được rằng ta và Lucifer là hai người không thể chết được. Vì chúng ta được Sullivan ban phúc từ khi sinh ra với lời chúc phúc bằng một sinh mệnh vĩnh cửu. Nhưng ba con quỷ còn lại là Beelzebub, Leviathan cùng Mammon có thể bị tiêu diệt bằng cách đâm thủng 7 trái tim của chúng. Trong khi pháp sư đủ quyền năng trục xuất con quỷ sẽ phải dùng tới trận pháp phong ấn Nhật nguyệt, đọc to lời chú: “Nhân danh những kẻ bề tôi của Chúa, nhân danh sức mạnh được ban cho bởi 7 tổng lãnh thiên thần tối cao. Ta trục xuất con quỷ tên “Phải đọc đúng tên con quỷ” trở lại về địa ngục.” Có thể không cần đâm vào 7 trái tim, nếu có thể ngăn lại đòn tấn công của chúng, nhưng vì đó là điều không thể nên pháp sư cần tới một nhóm khoảng 13 người để bày trận và áp chế con quỷ cùng một lúc.
Ta chân thành nói rằng Thomas nên giữ cuốn sách này. Vì cụ Dumbledore cũng cho vậy nên khi hắn muốn trả lại quyển sách ta nói hắn cứ giữ lấy.