Sau cuộc gặp mặt với thầy Dumbledore, Sabrina chạy vội đi để kịp vào lớp tiết Bùa Chú. Thầm nghĩ, ở Hogwarts là an toàn nhất, còn có bạn bè và hàng ta thứ có thể học, cô thật yêu nơi này. Cụ Dumbledore sẽ có cách thôi, cụ luôn là người có những cách nhìn độc đáo về sự việc. Đời càng đẹp hơn khi giáo sư Flitwick thông báo trong lớp học Bùa chú là thầy sắp dạy đến mục điều khiển đồ vật bay, điều mà lũ học trò ao ước bấy lâu nay. Chẳng là có lần chúng đã trông thấy thầy Flitwick làm cho con Puffskein của Murphy bay vòng vòng khắp căn phòng.
Trước khi vào lớp thầy Flitwick còn nhìn ta bộ mặt khao khát: “Cái gì? Trò được mời uống trà tại phòng Ngài Hiệu trưởng ư?“...”Mơ ước...đáng mơ ước” Nhìn bộ mặt nhỏ nước dãi của thầy Flitwick mà ta không thể nào hiểu tại sao lên phòng thầy Hiệu trưởng uống trà lại là tin tốt chứ??? Không phải học sinh cá biệt mới ngồi đó sao???
Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Sabrina bắt cặp với Snape (cũng may, bởi vì Murphy nãy giờ cứ tha thiết nhìn nó). Murphy, xui xẻo sao, bị chia cặp với Potter. Cũng khó mà nói được là trong sự hợp tác bất đắc dĩ này thì giữa con rắn nhỏ Slytherin và con sư tử ngốc Grifindor kia ai là người tức giận hơn.
Giọng giáo sư Flitwick rin rít, và ông vẫn phải kiễng chân trên đống sách, như mọi khi:
- Đừng quên rằng các trò đang thực tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ. Nhớ rằng đọc đúng lời từng câu thần chú là cực kỳ quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thủy Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm “w” thành “s” mà rốt cuộc bị cả một con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn.
Quả là khó, Potter và Lupin đã lắc mãi cổ tay, thật điệu và thật nhẹ, nhưng mấy cái lông chim chúng muốn làm cho bay lên cứ nằm ỳ trên sàn. Lupin mất hết cả kiên nhẫn, rút cây đũa phép ra, chọc vào làm nhúm lông chim cháy đùng đùng.
Ở bàn bên cạnh, Sirius cũng không may mắn gì hơn. Nó vung vẩy cánh tay như cánh quạt gió, đọc to “Wingardium Leviosa“. Mọi người đều nghe Sabrina càu nhàu:
- Bạn đọc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ “gar” một cách duyên dáng.
Sirius quạu:
- Bạn giỏi thì sao không làm đi?
Sabrina nổi nóng, xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc:
- Win... gar... dium... Levi... o... sa...
Mấy cái lông chim trên bàn bỗng bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu chúng cả thước.
Giáo sư Flitwick vỗ tay:
- Giỏi lắm. Làm đạt lắm! Mọi người xem này, trò Sandal đã thành công! Cuối buổi học đó Sirius mang tâm trạng ủ ê chưa từng có.
Nhưng nó đã lên quyết tâm làm theo kế hoạch rồi. Cuối tiết nó đứng chặn lại giữa Snape và Sabrina. Căng thẳng như sắp ra trận, nó lấy hết dũng khí mà nói:
- Mình cũng được mời tới bữa tiệc của thầy Slughorn. Bạn có thể đi cùng mình được không? Sirius nhìn thẳng vào Sabrina, nói liến thoắng, mặt mày cũng đã đỏ bừng đến cả mang tai, trông như trái cầu Giáng sinh nhà Sabrina. Trông, có chút đáng yêu.
- Được, hẹn gặp bạn tối thứ sáu. Sabrina cười rồi quay đầu bước đi theo Snape. Bỏ lại người kia đang đứng lặng như trời chồng, hiển nhiên là vô cùng ngạc nhiên. Chính hắn cũng không ngờ là cô bé này sẽ nhận lời.
Snape chẳng hiểu sao, từ nãy đến giờ vẫn là không nói gì với Sabrina. Đi một lúc, tận tới khi sắp vào lớp Độc dược tiếp theo, hắn mới giữ Sabrina lại trước cửa lớp mà nói:
- Sao bồ nhận lời tên đó. Bồ chẳng phải, bồ nói sẽ đi cùng mình hay sao? Snape mặt mày cau thành một nhúm, vặn vẹo khôi hài, đứng đó biểu cảm không tán thành chút nào hướng Sabrina mà nói.
- Mình không có nói vậy. Mình nói là có bạn ở đó. Còn chuyện mình muốn đồng ý lời mời với ai, đó là quyền của mình. Hơn nữa bạn cũng không có nói mời mình. Nói rồi cô bé chạy thẳng vào lớp, ngồi ra một góc thiệt xa Snape, biểu tình tức giận. Hắn thật là kẻ không nói lý, khó hiểu, kỳ cục.
Snape cả một tiết học đều không cẩn thận mà làm rơi lọ dung dịch đến 2 lần, chưa kể còn đụng tay chạm phải cái vạc bị bỏng. Không giống với hắn thường ngày chút nào. Mọi lần, đều là học chung với Sabrina có lẽ đã quen. Không phải, mọi khi một mình đứng điều chế Độc dược ngoài giờ hắn cũng chưa từng không cẩn thận như vậy. Hắn hồ đồ rồi sao, nhưng hắn không tài nào hiểu được cái cảm giác như kiến bò trong lòng kia là gì, từng chút từng chút một cắn xé lòng hắn. Cái cảm giác bực bội khi biết Sabrina sẽ đi cùng kẻ kia, cái kẻ mà đã từng rất hay bắt nạt hắn cùng đám Potter. Sabrina có nghĩ tới cảm nghĩ của hắn hay không? Có nghĩ bọn họ là bạn bè thì không nên đi với kẻ thù của bạn thế hay không?
Tự nói với bản thân mà thơ thẩn suốt cả 2 tiết Độc dược khiến cho thầy Horace lă lắng là nó ốm rồi, hôm nay phong độ lại tệ hại như vậy. Còn kêu nó xuống ngay trạm xá của bà Promfey mà nghỉ ngơi đi, nhớ dặn là học trò của thầy Horace sẽ có thêm ưu đãi. Hôm nay, Sabrina cũng không có ngồi cùng nó, cô ngồi cùng Murphy, cả hai phối hợp cười cười nói nói mà rất nhanh đã hoàn thành Wiggenweld Potion. Lúc đi qua nộp bài cô cũng không có quay lại nhìn nó.
Cuối cùng lại chính vì không khí căng thẳng này mà đến giờ ăn trưa nó phải xin lỗi, lùi bước trước cô bé.
Hôm nay, trong phòng học thuật biến hình, giáo sư McGonagall kiên nhẫn giảng bài, Sabrina trong lòng có phiền muộn, liên tục thất thần.
Đã có một chút tin tức về tình hình bên ngoài truyền vào bên trong trường học, không ít gia đình phù thủy đã bắt đầu chú ý tới thế lực cường đại đang dần dần lan tràn trong giới phù thủy Anh Quốc. Nhất là những học sinh nhà thuộc Slytherin, tin tức của bọn họ cũng nhanh nhạy hơn so với những người khác, có mấy học sinh lớn tuổi đã thường xuyên tụ tập lại khe khẽ bàn chuyện về You Know Who, The Dark Lord,...
Sabrina rất phiền muộn, cô hoài nghi trong trường đã có người muốn đầu quân cho Voldemort, thậm chí có thể còn muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cô phải đứng trước mặt bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, túm lấy cổ áo hắn gào lên “Voldemort là tên khốn khiếp, sau vài năm nữa, giới phù thủy sẽ bị hắn huyết tẩy hết. Cho nên nhanh nhanh đem hắn và đồng bọn tống vào Azkaban đi!” Đương nhiên nếu việc đó xảy ra, thì cô sẽ bị tống ngay vào bệnh viện thánh Mungo, mà nguyên nhân chính là: bị bệnh thần kinh.
Ai! Làm nghề tiên tri cũng thật là khổ!
Làm tiên tri mà cái gì cũng không thể nói lại càng khổ!
Có người nói: Nếu như ngươi biết trước được sự việc. Nhất định không được nói ra. Bằng không, mọi điều sẽ không xảy ra như ngươi dự đoán. À, chính là ta nói câu này.
Mà tại sao tên kia lại không “nhặt lá chân đá ống bơ” ở Albania sớm sớm một chút chứ. Ta còn phải đợi Cứu thế chủ Harry Potter đến bao giờ nữa đây. Huhu T.T