Ta mỗi ngày đều là tập trung học hành cùng luyện tập Quidditch, trở về phòng sinh hoạt chung còn bị Huynh trưởng Malfoy lôi đi trang trí hết từ phòng sinh hoạt chung cho tới phòng ngủ trước lễ hội. Ta hỏi hắn rằng: “Vũ hội tổ chức ở Đại sảnh đường mà, tại sao đến phòng sinh hoạt chung cũng cần trang trí?”
- Nếu trò còn bất mãn trước quyết định của ta thì trò sẽ phải trang trí nó bằng tay không sử dụng đến phép thuật đấy.
Sabrina rất ấm ức mà lôi kéo kẻ xấu số là Snape cùng trang trí với cô. Đem đổi thảm trải sàn hết một lượt sang tấm thảm lông turquoise, dùng Wiggardium Levisa treo những ruy băng và huy hiệu con rắn, giờ đây ta đã đổi nó thành hình con Basilisk, hóa phép ra một bầu trời đêm trên trần còn tâm huyết hóa ra một dải ngân hà đang sáng rực cùng những vì tinh tú. Hài lòng trước kết quả của mình ta mới nhớ ra là ta cần phải tới khu rừng tối để đi kiếm sương đọng chưa bị ánh sáng mặt trời chiếu vào. Buổi đêm đi lấy là tốt nhất.
Giờ này thầy giám thị Pringle cùng con mèo Norra sẽ đi tuần để bắt những đứa học trò không chịu đi ngủ. Dùng đũa phép kéo quanh cơ thể, hóa ra một cái bùa Tan ảo ảnh Disillusionment Charm. Ta lách mình qua khỏi bức chân dung. Chạy về phía khu rừng tối.
Khu rừng tối đúng như cái tên của nó. Nơi đó tối tăm như hũ nút. Những cây to chắn lối tầm nhìn của ngươi, và trong rừng thì liên tục phát ra những âm thanh é é é kéo dài ra trong không trung. Khiến ta có chút rùng mình. Ta băng qua một ụ đá to bị phủ chằng chịt mạng nhện lớn như chiếc lưới đánh cá. Chắc là tổ của đàn Acromantula ở quanh đây. Ta không dám đi tới khu vực đã bị cháy đen ở cuối khu rừng. Ở đó chất đầy xương động vật lớn nhỏ. Cây cháy đen thành than và những đốm lửa cứ cháy mãi không ngừng. Nghe nói ở đó có một con Đuôi gai Hungarian. Khi ta đứng trước khu vực cháy thì thấy nó.
Nó là một con rồng tả tơi, với đôi cánh như cánh dơi lớn với lớp màng đã rách hết cả. Trên lưng dọc tới đuôi nó thì đầy những gai nhọn tua tủa. Nó có một đôi sừng nhọn hoắt chứ không phải sừng nai mềm như Yin. Sabrina đếm ngoài cặp sừng to đó con rồng phải có ít nhất 10 chiếc gai nữa mọc đằng sau đầu. Mắt nó xanh như màu da của nó vậy, và như đánh hơi được mùi người, nó gầm thét liên tục. Khiến Sabrina phải chạy đi khỏi đó ngay lập tức.
Cô chạy qua những con Thestral cánh dơi đang gặm cỏ ở gần đó. Và chỉ dừng bước trước một con Manticore, một con sư tử với mặt người và bộ lông đỏ rực. Nó có một cái đuôi bọ cạp màu đen rất to. Và cái ngòi chích của nó nhọn y như mỏ một con gõ kiến.
Nó gầm rống lên. Khuôn mặt nó hung ác cực kỳ, cái trán đã nhăn lại thành những nếp nhăn lớn. Sao Sabrina lại muốn cơn ác mộng này chứ. Cô bé đi nhanh qua khỏi con Manticore. Cho tới khi cô thấy một cây liễu lớn đang rủ những cành lá của nó xuống quá mặt đất. Trên cây liễu là những chiếc lá đựng đẫm sương.
Vui vẻ cởi đôi giày balet đen của mình ra. Sabrina bước đi trên đôi chân trần, nhón chân nhẹ nhàng trên thảm cỏ ẩm ướt. Phải rất cẩn thận vì bị dính đất hay bẩn một xíu thôi sẽ không cho ra thành phẩm Animagus Potion được. Cô bé nhón chân, với người lên cao để đỡ lấy những hạt sương, đem chúng nhỏ giọt men theo một chiếc ly hình vỏ sò.
Đựng đủ lượng sương trong đó rồi mới đem cất lại. Cô bé suýt té nhào xuống đất vì nghe tiếng người nói:
- Em có biết nửa đêm xuất hiện ở trong khu rừng tối là rất nguy hiểm không hả?
Hắn đứng đó, áo choàng đen, khuôn mặt băng diễm lạnh lùng. Voldemort.
- Người ta chỉ cấm vào khu rừng Cấm chứ không cấm học sinh vào khu rừng tối. Thưa giáo sư Thomas. Sabrina đứng xuống, bước đôi chân trần đến trước mặt hắn.
- Ta là một giáo viên, ta có nhiệm vụ phải đảm bảo em an toàn.
- Và ngài đã ở đây. Sabrina nói.
- Em cần tới sương đêm, lại cần sương ở nơi có ít người lui tới. Em là đang muốn điều chế Animagus Potion? Voldemort nghiêng đầu, nhìn cô bé mà hỏi.
- Dạ đúng vậy.
- Ta đoán rằng em có thể tự học được Animagus một cách dễ dàng. Nhưng em lại cần tới độc dược trợ giúp. Em là đang làm cho ai? Voldemort đem hết suy nghĩ của cô ra nói hộ một lèo. Hắn phân tích không bỏ sót bất cứ kẽ hở nào. Sabrina đành phải thừa nhận là cô học Animagus với đám Sirius Black. Người kia bèn đanh mặt lại, dưới vẻ u ám của khu rừng. Mặt hắn lại càng sắc lạnh hơn.
- Ta có thể dạy em Animagus, không cần phải học với tên Black đó.
- Ngài có phải là một Animagus không? Sabrina vặn hỏi.
- Không phải. Voldemort đành thừa nhận, hắn chính là thấy cái này không cần thiết, trực diện chiến đấu phù hợp với hắn hơn.
- Vậy thì em học cùng Sirius là đúng rồi. Em cũng không phải là một Animagi. Học thêm khi cần thiết sẽ rất hữu dụng. Sabrina phản biện.
- Được rồi. Nhưng ta có thể dạy em Animagus. Ta có thể cùng học với em.
- Được chính đích thân Chúa Tể Hắc ám dạy thì còn gì bằng? Ta cười lớn, thích chí nhìn hắn. Mà hắn thì tỏ vẻ rất hài lòng.
Voldemort đỡ lấy đôi chân trần dính đầy bùn đất và cỏ của ta. Hắn rút ra một chiếc khăn tay trắng rồi...hắn...đang lau nó. Voldemort để đôi bàn chân của cô lên trên đầu gối đang chúc xuống của hắn. Sabrina cảm thấy cứng ngắc ở bàn chân. Tay của hắn lạnh băng.
Lau xong đôi chân cho cô bé rồi hắn vẩy nhẹ chiếc đũa, một đôi giày thủy tinh xanh sáng rực lấp lánh những ngôi sao bé xíu, và nó được đính bằng một bông hoa tuyết lấp lánh đầy kim cương. Thất thần trước đôi giày, Sabrina lắp bắp nói không ra lời:
- Ngài đã đọc truyện cổ tích ư?
- Ta nhớ rằng em đã từng chê ta không có chút kiến thức nào về những câu truyện cổ tích. Nên đúng, ta đã đọc một vài cuốn.
- Ngài thấy thế nào, hay lắm đúng không? Nếu như ngài ở trong những cuộc phiêu lưu ấy? Sabrina mắt sáng lên nhìn hắn. Khuôn mặt cô bé giờ đây rạng rỡ như một mặt trời nhỏ.
- Ta nghĩ những cuộc phiêu lưu của ta và em cũng rất thú vị. À, em có đem theo bia bơ không?
Cái tên Voldemort này nhất định là phải có chút đồ uống có cồn hắn mới chịu tử tế làm người bình thường ư? Sabrina thầm oán trách, nhưng đêm nay bầu trời đầy sao, rất thích hợp để làm một ly bia bơ. Cô sảng khoái rút từ trong túi ra hai lon bia, hóa lớn rồi đưa cho Voldemort.
Sabrina ngồi bệt xuống thảm cỏ ở đó. Voldemort cũng ngồi xuống theo cô bé.
- Tóc ngài, rất đẹp. Sabrina nhìn hắn rất lâu, cô bé nghĩ mình có thể đếm được những lọn tóc xoăn trên tóc hắn có bao nhiêu, và cái vẻ hoàn hảo vào nếp suôn mượt kia. Cô chắc chắn là do phép thuật.
- Không phải chủ nhân của nó cũng đẹp trai lắm sao?
- Rất đẹp. Sabrina tránh đi ánh nhìn của hắn. Ánh nhìn đó cứ như muốn bổ dọc cô ra để xem bên trong cô có gì hay không vậy.
- Em có thể giải thích cho ta về việc em sử dụng được lửa, gió và những nguyên tố khác ở bài thi cuối cùng của em, trận với Ragnarok được không? Hắn nhấp một ngụm bia bơ lớn, bên mép vẫn còn dính bọt bia trắng xóa. Voldemort đưa chiếc lưỡi liếm môi một vành. Và đó là động tác khơi gợi nhất mà Sabrina từng thấy.
Nuốt ực một cái khô khốc, cô cảm thấy toàn thân có ngọn lửa nóng bừng. Và trái tim cô thì nhảy nhót loạn lên. Cô khó khăn uống một ngụmbia bơ cho hạ hỏa rồi mới nói:
- Đó là ở việc sử dụng năng lượng. Con người có những kinh mạch mang năng lượng chảy bên trong cơ thể. Với phù thủy, thì những kinh mạch này là năng lượng ma thuật. Không ai giống ai cả. Nhưng trên những kinh mạch này sẽ có hàng trăm huyệt đạo trên đó. Những huyệt đạo này như những cái van điều nguồn nước. Nó có thể đóng mở tùy ý theo ý chí của người chủ nhân cơ thể đó. Ngoài ra, nó cũng có thể bị tác động tới như khi Yukita đã điểm huyệt những con rồng với Nhu thuật của mình. Đó là cách đóng lại những chiếc chiếc van chứa đựng sức mạnh kia. Khiến đối phương không thể sử dụng được nguồn năng lượng đó nữa.
Lại uống thêm một ngụm bia lớn. Lúc này thì Sabrina đã cảm thấy nóng bừng, có chút ngà ngà say. Cô bé híp mắt lại, sờ lên đôi má đỏ ửng của mình rồi tiếp tục nói, Voldemort đang đáp lại cô bằng ánh mắt “ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe đây” nên cô phải nói cho tốt:
- Ngoài những năng lượng được thoát ra khỏi cơ thể. Đó có thể là thoát ra toàn thân, đem toàn thân bao phủ bởi một lớp năng lượng ra thì có thể điều khiển chúng chỉ có thể phát ra ở tay hoặc chân. Năng lượng mạnh hay nhẹ tùy thuộc vào ý chí của cơ thể đó. Ngoài ra, một cơ thể có sức khỏe tốt, có sức bền tốt sẽ có nguồn năng lượng ma thuật dồi dào hơn. Thứ năng lượng được phát ra đó chính là phép thuật. Như phù thủy vẫn hay gọi, và phù thủy thì cần thêm một chiếc đũa quyền năng để điều khiển dẫn dòng nguồn năng lượng này phát ra từ đầu đũa của họ. Ngài hiểu em nói chứ?
Tất nhiên là Sabrina chỉ hỏi thừa, nhưng Voldemort thì khục khục che mặt cười. Hắn cười đến ngả nghiêng:
- Em nói rất đúng. Một người có thể lực tốt và sức khỏe dồi dào cùng sức bền dẻo dai sẽ có nguồn năng lượng ma thuật hùng mạnh. Em nói rất đúng.
Hắn lại tiếp tục cười khiến Sabrina cảm thấy bị hớ hênh. Ý Voldemort nói là hắn rất khỏe, rất dẻo dai? Để làm gì?
- Ngoài ra còn có nguồn năng lượng đến từ tự nhiên. Những nguồn ma lực này đến từ những linh hồn của tất cả mọi vật. Từ con người, động vật cho tới cây cối. Mỗi thứ đều có linh hồn của riêng nó. Tạo thành dòng chảy năng lượng của vũ trụ. Vũ trụ này tuân theo những quy tắc của nó bắt buộc người chơi phải tuân thủ. Nguồn năng lượng này boa gồm năng lượng ánh sáng và năng lượng bóng tối. Thực ra chính nghĩa và phe phản diện vốn không bao giờ hắc bạch phân minh. Cũng như nguồn năng lượng này vậy, không có trắng đen rõ ràng. Ta làm việc, chỉ nên hỏi bản thân chuyện đó có đúng hay không. Một ý chí của một người thoát ra trước khi chết vì muốn bảo vệ đứa con của cô ấy bằng tình yêu mãnh liệt, cũng chính là một nguồn năng lượng.
- Như khi ta biến mất trong ảo ảnh mà con Wendigo đó cho ta xem. Đó chỉ là một hệ quả theo thời thế. Em có biết là khi em nói chuyện như này, trông rất đáng ghét giống hệt lão Ong mật Dumbledore hay không?
- Tình yêu là thứ sức mạnh còn mạnh mẽ hơn bất kỳ phép thuật nào trên đời này. Sabrina cứng đầu thuyết phục hắn, nhưng cô cũng không quên phải giảng tiếp:
- Nguồn năng lượng tới từ bên ngoài đó, điều khiển chúng, hòa quyện chúng lại hoàn hảo như hình vô cực Âm Dương, cảm nhận nó chảy lẫn cùng với nguồn năng lượng trong cơ thể mà hòa làm một. Thì khi đó ngài sẽ điểu khiển được nguồn năng lượng này. Tạo ra phép thuật mà không cần dùng tới đũa phép làm vật dẫn.
- Ta chưa từng kể với em là ta đã có thể nói chuyện và sai khiến động vật, điều khiển đồ vật theo ý mình, và tạo ra những phép thuật từ khi ta còn nhỏ chứ?
- Ngài chưa. Sabrina cúi đầu, mặt cô bé đã đỏ tới mang tai rồi.
- Ta nghĩ ta sẽ cần phải nói nhiều hơn về điểm tốt của mình. Voldemort mỉm cười.
- Em có thể gọi ra Thần hộ mệnh của mình được không? Ta muốn xem. Em biết đấy một phù thủy hắc ám không có Thần hộ mệnh. Hắn nghiêng mình, đem theo lơn bia đã hết trượt theo bàn tay mà nằm xuống thảm cỏ.
- Expecto patronum!
Một ánh sáng bạc dần tạo ra một con ngựa lớn với đôi cánh sải rộng, cột đuôi nó còn có những sợ lông dài lấp lánh ánh bạc. Con ngựa hí vang một tiếng rồi bay vòng quanh hai người bọn họ. Đem cành lá liễu buông rủ tỏa ra ánh sáng xanh ngọc mát lành. Thứ ánh sáng ấy rơi xuống, bao phủ lấy thảm cỏ và cảnh vật xung quanh. Từ những lớp bụi bạc để lại sau vó chân con Abraxan đang dần diện ra những con cá xanh bơi lượn trên đôi vây chảy mượt những đường uốn mềm mại. Những con sứa mang theo cái đầu trong suốt như thạch và bộ não nó thì sáng bừng như ngọn lửa nhỏ. Dưới những chiếc xúc tu còn có một bóng đèn xanh mờ mờ. Chúng bồng bềnh, bơi trong lớp bụi xanh đang phủ lên khoảnh đất trống.
- Ta tin rằng mình có thể tin tưởng rằng em sẽ làm tốt việc trang trí lễ hội.
Sabrina nằm xuống cạnh Voldemort. Cô bé ngước nhìn thành quả của mình, nhìn qua bầu trời đen đầy sao đêm nay.
- Ta vẫn hay thường tự hỏi Vườn Địa Đàng trông như thế nào? Ta nghĩ rằng ta đã tìm được rồi. Ký ức hạnh phúc nhất của em khi gọi ra thần hộ mệnh là gì vậy?
Voldemort mỉm cười, khuôn mặt hắn nghiênh nghiêng chỉ thấy được một nửa. Một hạt bụi sáng rơi xuống trên mặt hắn. Như tan vào làn da như lớp sứ tinh xảo kia. Sống mũi hắn cao thẳng, và đường cong nơi chóp mũi thì uốn nhẹ một cách duyên dáng. Sabrina chưa từng nhìn ngắm kỹ khuôn mặt của hắn hay sao? Hay là hồi trẻ thì phần cằm chẻ nhô ra của hắn trông thật nam tính. Tuyệt đối là Tạo hóa đã ban cho hắn những đường cong hoàn hảo nhất.
Sự mê mẩn này đã nhấn chìm lý trí cuối cùng của Sabrina. Cô thì thầm gọi tên hắn, một cách thân thương:
- Thomas, em đã nghĩ đến nụ hôn giữa em và ngài.
Lúc trước ta còn hay nghĩ rằng tình yêu chỉ là một phản ứng hóa học của não bộ khi serotonin và dopamine cùng oxytocin tăng cao quá mức. Nhưng ta cho rằng hiện giờ, bên trong ta cũng đang xảy ra một phản ứng hóa học khó đỡ rồi.
Sự lôi cuốn nồng nhiệt của hắn như vậy lấy ta. Lỡ như ta chỉ cần đắm chìm trong biển sâu mênh mông trong hắn, ta liền không chịu đựng nổi. Lòng biển sâu thẳm ấy, ta muốn nhấn chìm cảm xúc miên man bất tận này trong mình. Đôi mắt ta xanh trong, sáng bừng dõi về nơi tâm trí người kia hướng đến.
Khóa chặt lấy người cho đến khi những ánh sáng soi rọi phủ xuống hai cơ thể. Ta ta vươn qua làn tóc đen của người, cảm nhận bời môi người lướt xuống chiếc cổ. Bờ môi lạnh lẽo còn cổ ta thì nóng ran rạo rực. Ta cảm thấy toàn thân miên man, như không thể cưỡng lại chính bản thân mình.
Đại dương vô tận, ta như rơi xuống làn nước vỗ về quanh thân. Vùi sâu ta xuống đáy. Ta rên khẽ một tiếng, đỡ lấy khuôn mặt hắn, đặt đôi môi mình lên đó. Khép bờ mi lại, cảm nhận sự mềm mại băng lạnh từ bờ môi kia. Mềm thật mềm, có chút ẩm ướt. Người ấy đáp lại nụ hôn của ta nồng nhiệt, cháy bỏng. Ta khẽ giọng gọi tên hắn: “Thomas“. Ta cảm thấy hơi thở của hắn có chút gấp gáp, nóng hổi phả trên gương mặt ta. Hắn khẽ gầm một tiếng trầm đục trong cổ họng. Rồi ôm lấy ta, hòa mình vào trong làn ánh sáng.
Đôi môi của hắn cuốn mút lấy mãnh liệt hơn. Rồi lại mơn man trêu đùa trên ta. Ta như uống phải Tình dược, trái tim ta ngây ngất trong biển tình này. Một chút nữa, thêm một chút nữa, ta muốn trọn liều tình dược này. Sự ve vuốt từ hắn thật khác lạ, chiếc lưỡi mềm nóng hổi, lướt đi trên môi ta. Khẽ tách khuôn miệng, len lỏi vào trong nơi ẩm ướt, đem ngọt ngào chảy vào bên trong.
Và ta đã đáp lại hắn. Quấn quít, quyện vào nhau. Ta đáp lại từng sự xâm chiếm ướt đẫm kia. Ta say đắm, cuồng nhiệt, nhẹ nhàng cuốn chặt lấy hắn. Cơ thể rùng mình, cong người run rẩy. Chỉ đến khi con tim ta tràn ngập ánh sáng, tâm trí ta nhòa đi, khó khăn lấy hơi thở dốc. Ta mới buông hắn ra. Ta nghe thấy hắn nhỏ tiếng bằng giọng mũi, thì thầm nói với chính mình: “có chết ta cũng không hối hận.”
Hắn nằm đó, nghiêng người, dựa đầu vào cánh tay. Môi hắn đỏ ửng lên, liếm liếm khóe môi. Khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn. Hắn xoa nhẹ mái tóc của ta, đưa lên môi hôn thật nhẹ. Rồi cười với ta. Hắn cười thật rạng rỡ, sáng bừng lên như không gian lúc này.
- Hôn cũng đã hôn rồi. Ta còn nghĩ là em không nhớ những chuyện trước đây của chúng ta. Em phải chịu trách nhiệm với ta.
- Chịu trách nhiệm về chuyện gì?
- Em là người đầu tiên đến gõ cửa trái tim ta. Ta vốn xưa nay chưa từng tiếp khách ở đó. Cánh cửa vẫn luôn đóng chặt trong u tối, chỉ cho tới khi em đến. Đương nhiên em sẽ phải chịu trách nhiệm.
- Em hiểu. Sabrina khẽ giọng.
- Dumbledore đã nói ta đừng nghĩ nhiều. Em biết đấy nó đã làm đầu óc ta lộn xộn, đôi khi cũng làm trái tim ta lộn xộn luôn. Lão nói hãy để trái tim chọn lựa.
- Thầy Dumbledore nếu là Tình thánh thì năm xưa đã sớm chạy theo Gellert Grindelwald rồi. Chứ thầy còn ở đây làm Hiệu trưởng làm gì. Vì một mục đích cao cả hơn đấy.
- Đúng vậy. Nó thật kỳ. Nhưng có vẻ như là ông ấy đã nghĩ tới một người khi đó. Nhưng ta đã chỉ nghĩ về em. Em sẽ tham dự vũ hội cùng ta chứ?
- Em đồng ý. Sabrina đỏ bừng mặt. Khuôn mặt cô bé còn đỏ hơn cả khi đã chuếnh choáng say.
- Em dường như là người biết rất nhiều chuyện đấy. Khi chúng ta luyện tập Animagus, em hãy kể ta nghe dần dần. Voldemort nắm lấy tay cô. Giọng hắn trầm đục đầy nam tính. Giọng nói khiến kẻ khác không thể cưỡng lại mà chịu nguyện ý làm theo.
- Thì anh biết đấy, em đã là một linh hồn tới hơn 500 tuổi. Em sẽ có rất nhiều điều muốn kể anh nghe. Cô nép mình vào lớp áo choàng bám đầy bụi xanh của hắn. Cảm nhận nhịp tim đang đập nơi lồng ngực người ấy.
- Ngày đầu tiên gặp ta, em đã gọi ta bằng chú.
- Không lẽ em gọi anh bằng thằng nhóc.
Ta vân vê trong lòng bàn tay hắn. Đem đôi bàn tay nhỏ bé khẽ cào nhẹ. Voldemort nắm lấy tay ta. Đưa ta trở về tận bức tranh trước phòng sinh hoạt chung rồi mới trở về. Trước khi ta chui vào trong ô cửa, hắn còn với lấy đôi vai của ta. Dùng ánh mắt ngọt ngào nói: “Ta yêu em.”
Hắn thổ lộ với ta rồi. Trời ơi, hắn thổ lộ với ta rồi. Ta hạnh phúc nhảy cẫng lên, tận khi vào phòng ngủ vẫn không thể ngăn được nhịp bước chân nhảy múa trong vui sướng. Hắn mời ta tham dự dạ vũ, hắn, hắn còn nói yêu ta nữa. Ta buông mình xuống giường, ngọt ngào tan chảy ra như người tuyết bằng băng giữa mùa xuân ấm áp. Ta đã cảm nhận được sự mơn man của làn cỏ đẫm sương. Ta mỉm cười, giữ nguyên nụ cười ấy trên môi đi vào giấc ngủ.