Con tàu tốc hành Hogwarts trông hết sức cổ điển, nước sơn đỏ thắm mới tinh, đang tu tu xình xịch thả từng cột khói trắng cao ngùn ngụt chuẩn bị lăn bánh.
- Ông bà giữ gìn sức khỏe, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Giáng Sinh con sẽ về nhà ạ!
Sabrina ôm hôn chào tạm biệt ông bà rồi điều khiển cái rương bự chảng của mình lên xe. Một năm học mới tại Hogwarts lại bắt đầu. Sabrina chọn một khoang vắng người rồi ngồi lại, từ khi biến mất đến bây giờ thì chính xác là cô sẽ nhập học Năm Năm ở Hogwarts. Cô còn chưa báo tin mình trở lại cho bất kỳ người bạn nào ngoài Snape và Lily đã biết. Họ gặp cô chắc sẽ ngạc nhiên lắm cho mà coi.
Bọn trẻ con thấp lùn xùn đang chen lấn ngoài hành lang để nhìn tận mắt cho được “nhân vật nổi tiếng” nhất mấy ngày gần đây:
- Trời ơi, còn trẻ như vậy, Huân Chương Merlin Đệ Nhất Đẳng vì chiến đấu chống lại You Know Who.
- Nhìn kìa, không nghĩ là xinh như vậy? Cổ là tiên nữ đó.
- Nghe nói chưa một trận chiến nào cô ấy tham gia lại thất bại.
- Vẫn còn đi học đó, là đàn chị cùng trường với tụi mình.
Lạy Merlin là Snape vẫn hiểu ta, cậu ấy hóa phép ra một tấm rèm lớn chùm kín trước cửa toa xe. Mỉm cười cảm ơn Snape, ta có chút bồn chồn. Năm học mới ah. Ta vẫn là học sinh đó. Vì lo ngại sức mạnh của ta, nên ông Cornelius Fudge cũng rất vui lòng gật đầu cái rụp khi chuyển ta từ tiền tuyến về đi học như bình thường. Vì trước đó, Bộ coi như ngó lơ ta hoàn toàn mà chỉ quẳng lại đúng cái Huân chương. Và giờ đây thì mấy cái Huân Chương ấy để cho ông nội Sergoth treo chơi mà tự hào khoe khoang với họ hàng.
Ta đến thảm. Thấu hiểu sâu sắc tại sao cụ Dumbledore cũng chẳng ưa mấy cái danh hiệu cùng huy chương. Mấy ngày nay đều là lùng bắt tàn dư của Voldemort, nhưng lạ kỳ hơn là ngoài những kẻ bị chỉ điểm như Igor Kakaroff, Barty Crouch Jr. hay vợ chồng Lestranges ra, bè lũ còn lại dường như bốc hơi, lẩn hết sạch. Cũng may tiểu đội Thần Sáng của ta được huấn luyện rất tốt, Bộ cứ thế mà tận dụng triệt để.
Học sinh lớp lớn sẽ không tiến vào Hogwarts bằng thuyền như năm nhất. Đó là đãi ngộ cho các học sinh năm Nhất, để cho bọn trẻ có cơ hội trải nghiệm cách các nhà sáng lập tiến vào đây cả ngàn năm trước, dùng phép thuật kỳ diệu để kiến tạo nên một Hogwarts đồ sộ như bây giờ. Học sinh từ năm hai trở đi sẽ đi vào trường bằng xe ngựa.
Con đường tối hai bên toàn hàng dậu tối thui tối hù này thật quá đỗi thân thương. Lão Hagrid cho mấy con Thestral ăn rồi với lên chào ta:
- Chào Sabrina, mừng con trở lại Hogwarts. Con đánh dữ quá hén!
- Dạ một phần do con may mắn thôi, con nghĩ rằng Voldemort lúc đó đã nương tay với con.
Tòa lâu đài với bốn tòa tháp chính hiện ra trước mắt tụi nó, lung linh huyền ảo trong màn đêm đen. Cô McGonagall vẫn đứng đó để hướng dẫn tụi học sinh năm Nhất như ngày nào. Với một người giáo viên có phải niềm vui đón trẻ đến trường là đây hay không?
Bên trong Đại Sảnh Đường rực rỡ bởi ánh sáng của hàng ngàn cây nến lơ lửng, tụi học trò ngồi kín những dãy bàn dài. Bên trên bày biện dao dĩa bằng vàng sáng loáng. Đi vội qua tiếng xì xào của bọn trẻ, ta tìm đến một chỗ khuất nhất có thể mà ngồi, Snape vẫn như hằng ngày, ngồi cùng ta. Thật đúng là bạn tốt.
- Cậu đã làm tớ đau muốn chết đấy cậu biết không? Snape nói.
- Nhưng cậu không có chết mà, thiếu tớ cậu không chết được, thiếu oxy và nước mới chết. Ta cười cười vẻ mặt đểu cáng bật lại Snape.
- Cậu còn không thèm gửi cho tớ một bức thư báo tình hình, cái con người vô tâm này.
Ơ giọng nói này, ta quay người lại thấy Sirius cùng đội 3 người James Potter đang đứng đó. Họ đều chào mừng sự trở về của ta tươi cười hồ hởi. Sirius còn ôm chầm lấy ta thật chặt. Vì quá nhiều câu hỏi nên ta đành phải ngồi kể ra một lèo trong khi Lễ Phân Viện đang diễn ra.
- Vậy tính ra bồ chỉ là một thiên thần sa ngã nhưng sau khi ở trong chiếc nhẫn thì bồ thành một vị thần luôn ư? Potter trợn tròn mắt hỏi.
- Đó không phải vấn đề chính James. Sirius nhắc.
- Đúng vậy, vấn đề chính là mình đã trở về với mấy cậu rồi đây.
- Vì sự kiện Chúa tể Hắc Ám bị bắt mà toàn cộng đồng phù thủy Anh Quốc đã ăn mừng mấy ngày đấy. Sao làm người lại thất bại đến như vậy chứ? Peter lên tiếng góp thêm phần.
Ngươi mới là thất bại đó Peter. Sabrina nghĩ vậy.
- Bồ là cái tên xuất hiện trong cuốn Những sự kiện lớn của Phù Thủy ngày nay đó. Rất nhiều cuốn khác nữa, tất cả đều có tên bồ trên đó. Lupin nhìn ta nói.
- Cậu sẽ thấy là việc đó không sung sướng chút nào hết. Ta quá oải với những câu hỏi kiểu này rồi. Làm ơn đi.
Cụ Dumbledore vẫn tha thiết đọc nội quy như mọi năm, nhưng từ ngày chơi với đám Potter, Sabrina đã chẳng còn để tai lên xem cụ dặn cái gì nữa. Không có gì mới thì ăn thôi.
- Ngoài ra ta muốn các con chào mừng sự hiện diện của 2 thành viên mới trong trường chúng ta. Đầu tiên xin được giới thiệu giáo sư Gelna Hozier – giáo viên Bộ môn Phòng Chống nghệ thuật Hắc Ám.
Ta quay về phía bàn giáo viên thấy một người phụ nữ đứng dậy trong tiếng vỗ tay của những học sinh. Cô ấy có đôi mắt rất dài, hẹp và đôi môi thì mỏng dính nhưng lại rất rộng. Giáo sư Hozier có mái tóc trắng tinh, lông mày cũng đều là màu trắng. Đặc biệt hơn trên trán bà ấy có một bông hoa 4 cánh màu đen.
- Bồ có nhìn thấy bông hoa trên trán cô ấy không? Ta thắc mắc với Snape.
- Đâu có thứ gì trên trán của giáo sư Hozier? Snape nhìn ta rất ngạc nhiên rồi lại nhìn để xác nhận thêm ở hướng giáo sư Hozier.
- Có mà, nó đó, bông hoa 4 cánh màu đen. Ta ngạc nhiên vô cùng.
- Bồ vừa mới trở lại trường, việc bồ cần làm là tập trung học hành và kiểm tra bù những môn học khác. Bồ đừng dây vào rắc rối nữa. Snape nhìn ta nghiêm mặt.
Ta biết ta không có hoa mắt cũng như nhìn nhầm. Vậy là không ai thấy được bông hoa ấy ngoài ta. Bông hoa 4 cánh kia vốn là loài hoa chỉ mọc dưới địa ngục. Không lẽ đó là một dạng ấn chú như Morsmorde Lời nguyền Dấu ấn Hắc ám.
- Và các con sẽ chào đón sự xuất hiện của một học sinh mới. Cụ Dumbledore tiếp tục.
Cả trường ồ lên rồi nhìn vào ta. Mắc mệt. Nhưng không, cả trường còn ồ lên khi thấy một người bước lên phía trước. Tóc xám dài, khuôn mặt tròn búng ra sữa, và đôi mắt thì như thể có người vừa đánh thức hắn từ giấc ngủ. Ragnarok Crimson.
- Cậu Ragnarok Crimson là học sinh mới chuyển vào trường chúng ta trong năm nay. Học sinh năm thứ năm, nhà Slytherin.
Như sét đánh ngang tai. Ta sững sờ hóa đá nhìn kẻ kia đang đi về phía dãy bàn Slytherin. Và hắn bước đi, chứ không phải bay lờ lờ như mọi ngày. Nhìn thấy ta còn cười một cái. Ta đáp lại cứng ngắc. Thế sự sao lại xoay vần thế này?
Ta đói muốn chết và chưa bao giờ đồ ăn lại ngon đến như thế, hàng trăm món bày ra trước mặt như đại tiệc. Còn ta thì ăn như đã bị bỏ đói mấy ngày. Hết chén này lại đến đĩa khác chất chồng trước mặt. Thật thỏa mãn.
Dàn đồng ca Frog Choir kết thúc bài hát ê a về trường Hogwarts tuyệt vời lắm hàng năm của mình. Còn ta thì theo mọi người trở về Phòng ngủ nhà Slytherin. Con đường xuống tầng hầm tối thui chỉ được thắp sáng bởi những ngọn đuốc trên tường. Bức tranh con rắn bạc với mật khẩu là “Toujour Pur.” Nếu ta mà đột nhập vào nhà Slytherin thì cứ đoán bừa mật khẩu là mấy cái đạiloại như: Thuần huyết, Luôn luôn thuần huyết và mãi mãi thuần huyết là được.
Vừa thấy ta Huynh trưởng Malfoy đã chạy lại ngay:
- Chào trò trở lại, trò Sabrina. Ta tin trò có thể tiến vào luyện tập Quidditch ngay tuần sau cùng cả đội. Năm ngoái chúng ta đã để vuột mất chiếc Cúp vào tay Gryffindor. Ta không thể chứng kiến điều đó xảy ra hai lần được?
Tất nhiên ý của Huynh trưởng Malfoy ta thừa hiểu, lại là làm mọi cách cỏ thể, không cần quan tâm tới thủ đoạn, miễn là chiến thắng được tụi sư tử con chứ gì.
- Dạ vâng thưa Đội trưởng.
Ta còn đứng nghiêm chào hắn theo kiểu quân đội. Còn Lucius Malfoy lại rất chàn chừ, giống như đang kiếm lời để mà nói tiếp vậy.
- Ah...trò...có vật này...ta cần phải trao cho trò.
Nói rồi Lucius đưa ta một quyển sổ đen trông đã rất cũ rồi. Ta cầm quyển sổ lên, bên trên có một dòng chữ bằng vàng: Tom Marvolo Riddle. Tom Riddle cũng viết nhật ký sao, không nhìn ra lại hắn lại là người đáng yêu vậy đó. Y hệt như một teenboy mới lớn. Ta cũng biết Lucius Malfoy là một Tử thần Thực tử, nhưng dưới sức ảnh hưởng sâu rộng của gia tộc Malfoy tại Bộ Pháp thuật, chưa kể những mối quan hệ và việc hán dùng núi tiền đè khiến người ta phải im miệng lại. Thì hắn hoàn hảo được xét xử vô tội.
Ta nhận lấy quyển nhật ký rồi trở lại phòng ngủ của mình. Ta thực rất tò mò, rốt cuộc thì Voldemort ghi gì trong nhật ký của mình. Bên trong trống không, các trang giấy trắng tinh không có lấy một chữ. Ta lấy vội cây bút lông ngỗng, chấm mực rồi bắt đầu viết:
- Hi there!
Thế này đã đủ thân thiện chưa, “Chào đằng ấy!”, ok chứ? Ta thấy hàng chữ mờ dần đi rồi biến mất hẳn. Nhưng không có gì hiện ra tiếp sau đó. Ta định bụng gập cuốn Nhật ký lại rồi đi ngủ thì một hàng chữ nghiêng đường nét liền mạch dứt khoát hiện ra trên đó.
- Chào em.
Một câu thôi,chỉ một câu thôi mà cần phải ngắc ngứ câu giờ mỗi 5 phút trôi qua mới nhả ra một từ sao? Ta lại viết:
- Em tên Sabrina. Sandal, anh là Tom Marvolo Riddle?
Ừ thì ta biết tên hắn được chưa, nhưng ta có sự nghi ngờ về cuốn sổ này chính là một trong những Horcrux của hắn, Malfoy sau khi thấy Voldemort thất thế liền không muốn dây dưa với chủ nhân của mình nữa...?
Hàng chữ lại hiện lên: “Rất vui được làm quen với em, Sabrina.”
Trời ơi, thứ ở trong cuốn sổ này không nói là quen biết ta như tên kia. Thật tốt. Đỡ dọa người hơn là một kẻ tự nhiên xuất hiện rồi nhận ngươi là người hắn yêu rất nhiều. Nhưng hắn lại không có hỏi tuổi ta, chắc vì thấy đó là bất lịch sự ư?
- Anh ở trong cuốn sổ này ư?
Hỏi chơi mớm thông tin vậy. Dù gì ta cũng rất muốn biết về Tom nhiều hơn.
- Ta là một phần ký ức khi ta 16 tuổi.
Đấy ngươi thấy không, lộ ra ngay, 16 tuổi đã tạo nên cái Horcrux đầu tiên. Một đứa trẻ 16 tuổi gây ra án mạng để xe toạc linh hồn mình ra ư, tin được hông?
- Em đã thấy tên anh trong Phòng Trưng Bày ở Hogwarts, anh là Thủ Lĩnh Nam Sinh và là học sinh tiêu biểu đạt giải Cống hiến cho Hogwarts.
Giờ ngươi ôm bắp đùi của hắn một chút. Tranh thủ chút thiện cảm. Nếu Tom mà có thái độ, ta giao nộp Cuốn Nhật ký này cho cụ Dumbledore xử lý ngay.
- Chỉ là chút công sức đóng góp cho trường mà thôi.
Trời ơi đàn anh của ta, nếu như ta không biết về anh và những cái Trường Sinh Linh Giá thì ta chắc chắn sẽ tin tưởng vào tấm gương sáng ngời mà anh để lại.
- Không anh rất giỏi. Là một trong ba học sinh xuất sắc nhất Hogwarts chỉ sau cụ Dumbledore.
- Em khiến anh ngại đấy.
Ui chu choa, lời lẽ này, không phủ nhận, không huênh hoang, hoàn toàn là một vị chính nhân quân tử đang ngại ngùng trước lời trăng hoa của tiểu nữ tử. Ta cám bái hạ phong!
- Em có thể làm bạn với anh được không?
- Ta rất vui lòng khi được làm bạn với em, tiểu thư Sandal.
- Anh có thể gọi em là Sabrina.
- Sabrina.
Viết gì bây giờ, ta hết văn rồi, mà ta thì không thể quá vồ vập lấy hắn được. Một dòng chữ lại hiện lên:
- Em không định đi ngủ sao, Sabrina?
Ui ở yên trong cuốn sách mà còn biết được bên ngoài trời tối hay sáng, đãi ngộ này hơn hẳn chiếc nhẫn mà ta bị nhốt nha.
- Em sẽ đi ngủ bây giờ. Chúc anh ngủ ngon, Tom.
- Ngủ ngon.
Cất cuốn Nhật ký vào trong túi xách rồi ta nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Một giấc ngủ tròn không mộng mị, không còn những lần tỉnh giấc giữa đêm, không người lạ tới thăm.