Cô thổ lộ với Voldemort thì cũng đã thổ lộ rồi. Còn gì khó khăn khiến cô cảm thấy khoảng cách tuổi tác này quá lớn nữa chứ? Đúng là phụ nữ, tự dưng ngươi lại đau đầu khi nhận ra độ tuổi thật của mình. Ngày trước cô cứ nghĩ bản thân vẫn còn là một cô gái trong trắng, cả khi yêu Sirius cô cũng không có cảm thấy dấu hiệu tuổi tác này.
Lúc buông Voldemort ra, cô đã có chút không nỡ. Sự tái tê của hai cơ thể khiến cô cảm thấy rạo rực. Cô kéo hắn trở về chỗ mọi người. Cô đã ước sao thời gian cứ trôi mãi, thật chậm thôi, để cô ở lại bên hắn khoảnh khắc này. Chỉ một giây lát thôi cũng đáng giá trăm năm qua cô sống.
Lucifer ném trả Voldemort chiếc nhẫn, nói với hắn một câu đầy ẩn ý: “Định mệnh nói với ngươi nhiều điều bổ ích hơn ngươi tưởng đấy, nó là một chàng trai nóng tính nhưng lại dễ xoa dịu.”
Trong sự đoàn tụ chẳng lâu, Raphael bỗng rắc mình một cái. Cơ thể cô trở nên vặn vẹo, cánh tay cũng kéo rắc một tiếng bẻ làm đôi, rơi long thõng xuống. Rồi cô rú người lên, rùng mình đem cơ thể hoàn hảo lại như cũ. Một ánh sáng chói lòa bao lấy cơ thể cô. Nó hiện ra trên mình cô một bộ giáp nữ chiến binh. Đôi cánh sau lưng cũng bật tung ra. Tóc cô dài hơn, chuyển sang màu vàng chói mắt. Cô đứng đó, cầm trên tay một cột sấm sét.
- Lucifer, đã lâu không gặp. Raphael lên tiếng.
- Raphael, đáng lẽ ra ta đã phải nhận ra ngươi rồi chứ, Raphael. Ngươi tới đây để làm gì? Lucifer gầm lên. Đem ánh nhìn quỷ quyệt soi thẳng vào Raphael.
- Ta tới đây để đưa ngươi về chịu sự trừng phạt của Cha. Người từng là Tổng quản lãnh sự Tối cao của các Thiên thần, Lucifer. Đứa con được Chúa thương yêu nhất.
- Ta không thuộc về nơi đó. Cha ta là Edward. Con trai của Sullivan, Chúa Tể Địa Ngục. Ta, Ma Vương Lucifer. Đó là định mệnh của ta.
- Vậy là ngươi ép ta phải dùng tới vũ lực.
Cầm theo những tia sét nhảy bổ vào Lucifer. Lucifer chỉ tránh đi cô ta nhẹ như một chiếc lông. Hắn còn không thèm động mày tới một lần.
- Ngươi không nghĩ rằng ngươi quá kém cỏi để có thể đưa ta về lại với lão già đó hay sao? Lucifer hất tay lên, đánh văng Raphael bật ra xa. Cô ta quẫy cánh, kéo bản thân lại bay ổn định trong không trung.
Lucifer bay sấn sổ tới. Hắn giơ cánh tay đầy móng vuốt nhọn đen đang dài ra, cắm thẳng vào trái tim của Raphael.
Phập!!! Tất cả những người ở đó chỉ kịp nhìn thấy Nameri đang đứng ở đó, lơ lửng. Anh ta bị giữ lại bởi cánh tay của Lucifer. Mà đầu cánh tay ấy, đang lôi ra một quả tim đỏ vẫn còn đập thình thịch.
- Không Nameri!!! Không!!! Raphael gào lên. Cô bay lại đỡ lấy thân hình Nameri. Người anh của cô. Giờ đây đang như một cái xác không hồn với bộ ngực bị thủng một chỗ sâu hoắm.
Cô bé khóc, đem thân thể hai người quyện vào trong làn ánh sáng. Những chiếc lông dần rời bỏ đôi cánh của cô, ánh sáng cũng men theo đó mà kéo mái tóc của cô thành lại màu đen. Nó chạy dọc thân mình cô tận cho đến khi hai người đáp xuống đất.
Lucifer rất nhanh tay chộp lấy chiếc gương bằng vàng Nameri đeo trước ngực. Hắn giơ chiếc gương lên:
- Raphael, ta thật không nghĩ rằng ngươi lại ngu ngốc đến vậy.
- Ta cũng chỉ giống như Brook thôi. Có điều ta khác hắn ở chỗ đây là ta tình nguyện.
- Ta đã có được chiếc gương rồi, ngươi biết nó để làm gì rồi đấy?
Bên này Voldemort kéo tay Sabrina lại.
- Hắn định làm gì vậy? Voldemort hỏi.
- Đó là chiếc gương thần. Ngài chưa từng đọc cả truyện cổ tích thiếu nhi của Muggle ư?
- Ta có. Chiếc gương đó có thể là đồ vật để phong ấn những vị thần có phải không? Ở Ai Cập còn có những chiếc đèn, chiếc nhẫn bằng vàng dùng để phong ấn những vị thần trong đó. Những vị thần này chỉ hiện ra và phục tùng chủ nhân, người chạm tay vào vật đó. Ta nói có đúng không?
Nhìn bộ dáng cầu tiến của Voldemort, Sabrina không nhịn nổi cười.
- Xem ra kiến thức của ngài cũng không đến nỗi tệ.
Raphael nhìn thấy chiếc gương. Cô đứng dậy, bước thẳng tới trước mặt Lucifer nói:
- Ta giờ chỉ là một người bình thường. Ngươi không thể phong ấn được ta đâu.
- Ta không có ý định phong ấn ngươi, ta cũng không có ý định để ngươi sẽ phong ấn được ta.
Lucifer quả xứng danh thầy bịp hạng Nhất. Voldemort chạy theo hắn có lẽ còn phải chạy dài. Vì kẻ kia mỗi lời nói ra, dù thật hay giả, đều giấu đi tới 5 đến 7 phần. Quỷ quyệt dùng lời nói để mê hoặc người khác. Có đôi khi hư tình giả ý. Dù là sự thật trước mắt nhưng ngươi vẫn bị lừa dối như thường. Ngôn từ quả là thứ có sức mạnh phi thường. Nếu cô Trelawney mà ở đây nhất định cổ sẽ bái Lucifer làm sư phụ trong khoản ăn nói không rõ ràng, mờ hồ làm lung lay ý chí của người khác rồi dọa dẫm họ bằng những cái chết.
- Tha mạng cho anh trai ta. Raphael nói.
- Anh trai ngươi không phải là ta hay sao? Lucifer ngơ ngác trả lời.
- Nameri, anh trai ta.
- Hắn với ngươi không chung huyết thống. Lucifer phản pháo, lúc này thì hắn vỗ tay rồi cười váng lên.
- Ta luôn coi anh ấy như anh trai của mình.
- Vậy thì người anh trai là ta đây đành phải đáp ứng lời thỉnh cầu của cô em gái Raphael ngốc nghếch rồi.
- Cha, ông ấy đã rất nhớ anh.
- Chúa ư, ông ta vẫn sẽ làm tốt công việc yêu thương nhân loại của mình dù có ta hay không.
Nói rồi Lucifer búng tay một cái, đem 7 người kia quay trở về với hầm mộ. Bọn họ sẽ thoát ra được thôi. Con tàu đã mất đi vị thuyền trưởng. Nó cùng những hồn ma kia cũng cần trở về nhà sau chuyến hải hành dài đằng đẵng trên biển rồi. Lucifer biến mất vào hư vô.