Tháng 11 cuối cùng cũng đã tới, ngoài việc ta giận dỗi Thomas mặc cho anh có gửi quà xin lỗi như thế nào thì hai tháng học trôi qua ở Hogwarts hoàn toàn yên bình. Sabrina cùng Snape đã lục tung danh sách những học sinh của Hogwarts lên, hàng chục quyển dày cộp của những năm gần đây để tìm ra cái tên Berky Perkin trong đó, cô ấy là một học sinh của Hufflepuff, sau khi ra trường thì nhận một công việc Bảo chế và phục hồi cổ vật ở Viện bảo tàng Lourve, Pháp. Trùng khớp với thông tin trên Nhật báo Tiên tri về cái vụ cướp ở Viện Bảo Tàng, thứ bị đánh cắp là Chiếc áo chùng của Merlin.
Kẻ ra tay sử dụng Lời Nguyền Giết Chóc, vậy có hai khả năng: đó có thể là người của Hội Thập Tam, nhưng những kẻ này lại thường có biểu hiện để lại các dấu hiệu phản Chúa trên nạn nhân của họ. Khả năng thứ hai đó chính là việc này do đám người Tử thần thực tử gây ra. Không phải Thomas nói rằng bọn họ cũng giữ một món Thánh tích trong hầm vàng của Lestrange đó hay sao?
Sabrina thông báo cho cụ Dumbledore về tập tính của loài Ong bắp cày mà bọn họ gặp được tại thung lũng Godric. Theo như thời điểm diễn ra vào mùa hè. Có nghĩa là tổ của ong bắt đầu được xây dựng vào mùa xuân. Vào cuối hè, tổ của chúng có thể chứa 5000 thành viên, nhưng tất cả sẽ chết vào mùa đông, kể cả ong chúa. Chỉ có ong chúa non mới có thể sống sót qua mùa đông lạnh giá và trở lại vào mùa xuân. Vì vậy thời điểm chúng trở nên yếu nhất chính là mùa đông đang sắp đến này.
Thời điểm này bọn trẻ cũng được trường tổ chức cho đi thăm Hogsmeade, ngôi làng nhỏ ở gần Hogwarts. Dù rằng ngày thường, cô và đám Potter vẫn hay lẻn qua Hogsmeade chơi theo đường Lều Hét. Cả trường cùng đi chơi, đương nhiên sao tụi nó có thể ở nhà. Men theo hướng Lều Hét ra ngoài Hogsmeade.
Ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà san sát cũng nhỏ xíu xinh xinh, trong ánh nắng vàng của tháng 11 ánh lên hàng trăm ô cửa kính lấp lánh như một viên kim cương giữa xanh biếc bạt ngàn hoa cỏ. Chất đầy những bao kẹo từ Cửa tiệm Công tước mật rồi bọn chúng mới tới quán rượu yêu thích nhất của mình – quán Ba cây chổi. Gọi ra những ly bia bơ rồi hóa lớn chúng và thưởng thức với phô mai dây xé sợi, tuyệt không còn gì bằng.
Lúc bấy giờ có một đội khách mới đến, đều là giáo viên của trường. Có cô McGonagall, lão Hagrid đi cùng với Giám mục Jeremiah và mấy người trông như cấp dưới của ổng. Bọn trẻ chào các thầy cô, bọn họ chỉ cười gật đầu rồi đi lên tầng hai.
- Ổng Giám mục đó cũng tốt chứ hả? Ổng chỉ làm đúng công việc của mình là truyền giảng đạo. Potter lên tiếng đầu tiên, như bao lần.
- Tớ nghĩ ổng đang đợi lệnh cấp trên cho bước đi tiếp theo. Tớ cá là ổng còn mục đích khác lắm. Sabrina nhấp một ngụm bia bơ thơm gừng nóng hổi.
Rồi Sabrina kể cho 4 đứa còn lại nghe về chuyện con ma nữ Berky Perkin và những gì cô thu thập được cùng Snape ở thư viện.
- Vậy là cô ấy bị giết hoàn toàn khác với những vụ án mạng liên tiếp gần đây ư? Sirius phỏng đoán.
- Đúng vậy, là Lời Nguyền Giết Chóc.
- Đó là một trong những Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, nếu bồ dùng chúng lên người khác thì bồ cầm chắc một vé đi Azkaban ngay. Peter lí nhí vui mừng góp ý.
Ừ đúng rồi đấy, nên ngươi mới để Sirius chịu tội thay bằng cách làm giả hiện trường với cái chết của mình chứ gì? Tên Peter hèn hạ, Sabrina nghĩ. Tuy rằng hiện giờ Peter không có dấu hiệu gì sùng bái Voldemort, vì nó chỉ sùng bái James Potter cùng cặp bài trùng là Sirius Black mà thôi. Nhưng khi hắn bị đe dọa đến tính mạng rồi hoảng sợ thì sẽ ngả theo phe Hắc Ám liền. Đúng là một cọng rơm trước gió, gió chiều nào ngả theo chiều ấy. Đáng khinh!
- Sirius ơi, nếu sau này có kẻ hãm hại cậu, ngụy tạo hiện trường khiến cậu trở thành kẻ tình nghi số một thì cậu sẽ làm gì? Sabrina cố gắng xé xé mấy sợi phô mai đã nát bét ra để dấu đi cảm giác lo lắng.
- Thì tớ sẽ làm như cậu, tìm hiểu mọi thông tin có thể của vụ án. Sirius suy nghĩ nghiêm túc rồi mới đáp.
- Đúng vậy, những bằng chứng để lại không bao giờ nói dối, thủ phạm luôn để lại dấu vết khi gây án. Sabrina khẽ nhắc nhở.
Cô hi vọng điều này sẽ không xảy ra, không phải với Sirius, cậu ấy đã trở thành người thân của cô mất rồi. Nếu như một ngày chuyện kia xảy ra, dù có bằng cách gì cô cũng sẽ ngăn chặn nó, kể cả có phải cướp ngục Azkaban cứu cậu ấy ra cô cũng sẽ làm.
Bọn trẻ uống bia và dùng bữa trưa tại quán Ba Cây Chổi rồi mới sang tiệm giỡn của Zonko để mua cả chục món đồ giỡn mà chọi lại Peeves. Đó là chuyên mục mà tụi nó thích nhất, trêu chọc Peeves, dù rằng việc này khiến con tinh nổi điên lên và đáp trả bọn chúng bằng cách thình lình xuất hiện ở góc khuất rồi hù nhát bọn trẻ giật mình, hay bất ngờ chui ra từ trần nhà và lấy viên phấn kẹp vào cái ná bắn bọn trẻ. Ngày nào mà Peeves cướp được mấy món đồ giỡn từ mấy đứa học sinh trong trường, thì nhất định nó sẽ mang đến khoe với đám người Potter bằng cách chọi tới tấp vào mục tiêu.
- Năm nay Fanged Frissbee bị cấm rồi, Gậy đánh đau hoài cũng cấm luôn. Tớ nghĩ là tớ sẽ nhét đầy cho mình đám bom phân này đi.
- Cậu không thể chơi mấy đồ vật nhẹ nhàng như Cầm tay chích điện hay cái cốc cắn mũi được ư? Sirius hỏi Sabrina.
- Không mình thấy bom phân rất vui, cậu còn có thể buộc nó lên con chuột hoặc con cóc rồi điều khiển chúng chạy tới mục tiêu rồi mới cho phát nổ.
Sabrina nháy mắt liền lấy sạch cả kệ bom phân. Ông Zonko lúc thanh toán đã vuốt vuốt cái râu mình rất hài lòng mà tặng thêm cho Sabrina một cái Pháo hoa chỉ nổ khi ngòi ướt. Trước khi trở về Hogwarts Sabrina còn ghé qua tiệm Dụng cụ Âm nhạc Maetro. Trong tiệm được trưng bày rất nhiều đàn guitar lớn bé, có cả một bộ trống in hình The Beatles trưng bày ở giữa cửa hàng. Những chiếc guitar bass, guitar điện thì được đóng khung treo lại. Chủ quán ngài Maetro một con người am hiểu âm nhạc nhất mà Sabrina từng thấy, dường như bài hát nào ông cũng biết cả.
Ngài Maetro đang bàn tán sôi nổi với Sabrina về bài hát “The Day In The Life” của nhóm, một bức tranh siêu thực phản văn hóa hoàn hảo về kiếp nhân sinh của The Beatles.
- Ai dường như cũng có một bài hát yêu thích của The Beatles dành cho riêng mình. Có thể là giai điệu ballad sâu lắng như “Here, There and Everywhere” hay “Let it be” bài hát cảm động của trưởng nhóm John Lennon với người mẹ đã khuất của mình. Sabrina nói hào quang chiếu tỏa khắp căn tiệm
Mà ông chủ Maetro lại chưa từng gặp một fan chân chính như cô nàng, nên còn nhiệt tình ôm ra cả một chồng đĩa than các album của nhóm.
- Tôi lại quả quyết nói rằng, bài hát vĩ đại nhất của The Beatles nếu ta thực sự xem xét về tính nghệ thuật chính là “A Day In The Life”, nếu cô bé có thể hát bài này ở đây với chiếc guitar mới này thì ta sẽ tặng những chiếc album cho cô bé, thấy thế nào?
- Dạ cháu rất vui lòng, thưa ngài Maetro.
Vì không gian trống của quán khá chật, nên Sabrina ngồi trên một cái bục gỗ để ôm guitar, còn ông Maetro rất sẵn lòng chơi trống đệm cho cô. Đám người James Potter cùng Sirius Black và Lupin, Peter đều ngồi dàn ra trước bọn họ để theo dõi. A Day In The Life mở đầu bằng tiếng guitar acoustic nhẹ nhàng sau “show diễn” concept Ban Nhạc CLB những trái tim cô đơn của trung sĩ Pepper, đưa người nghe về với những gì gần gũi và thân thuộc nhất sau “chuyến hành trình” đầy màu sắc của album.
Mang một nét có phần siêu thực và mộng mị, chất giọng quen thuộc của Sabrina lôi cuốn người nghe vào câu chuyện kể ở ngôi thứ nhất vào một buổi sáng tinh mơ khi người đàn ông thức dậy và đọc báo.
“I read the news today, oh boy...”
“About a lucky man who made the grade
And though the news was rather sad
Well, I just had to laugh
I saw the photograph
He blew his mind out in a car
He didn”t notice that the lights had changed.”
Hát đến đây, cô bé ngừng mảnh gảy đàn hình tam giác trên tay phải rồi ngước lên nhìn Sirius thật lâu, cậu bé cũng nhìn cô rồi mỉm cười. Nhưng có lẽ cậu không hiểu ẩn ý đằng sau cái nhìn đầy thương tiếc của Sabrina.
“A crowd of people stood and stared
They”d seen his face before
Nobody was really sure if he was from the House of Lords”
Ở phần mở đầu của bài hát, ta dường như biết được ngay đây không phải là một câu chuyện bình thường: Đây là một thảm kịch được kể dưới góc nhìn chủ quan. Một gã trai qua đời vì tai nạn giao thông vì bất cẩn; cả toán người đứng nhìn xác anh và dường như họ đã nhận ra anh ở đâu đó rồi. Một gương mặt quen thuộc đối với giới công chúng, phân đoạn này của bài là lời tưởng nhớ đến Tara Browne, người thừa kế gia sản Guinness và cũng là một người bạn của John Lennon, đã mất trong một vụ tai nạn giao thông vào cuối năm 1966.
“I”d love to turn you on...
Somebody spoke and I went into a dream...
“Ai đó thốt lên và tôi rơi vào một cơn mê...”
Lyrics của bài hát đến đây đã trở thành phần lót đường cho âm nhạc - thay vì là ngược lại như từ đầu bài hát đền giờ. Bất cứ nghĩa lý hay sự suy luận nào cũng đã tan biến khỏi thực tại và thay vào đó là một sự pha tạp những cảm xúc khác nhau hòa lẫn trong những âm thanh hỗn loạn của trận giao tranh giữa cái tôi và cái ta, giữa cái riêng và cái tập thể.
Dàn nhạc ở đầu bài hát quay trở lại và lên, lên và lên mãi cho đến khi chạm đến nốt cùng, kết thúc bài hát. Nốt nhạc cuối cùng, như thể âm thanh của cái vĩnh cửu và hư vô giao thoa với nhau trên cung đường của cuộc sống, thời khắc hiện tại luôn luôn hiện diện ở ngay đó và là cán cân để ta xem xét nhìn nhận cái vô thường.
Không có bất cứ một chi tiết âm thanh nào có thể gọi là không cần thiết ở trong “A Day In The Life.” Mọi thanh điệu đều mang tính bổ sung cho nhau tạo nên sự đầy đặn một cách chặt chẽ. Phần trống được Meatro kiểm soát một cách hoàn hảo và là nhịp đập để bài hát có thể được triển khai và ứng tác. Tiếng trống và giọng hát của Sabrina ở cả hai verse như có một sự giao tiếp ở một tầng hạ thượng hơn của nhận thức, bổ sung cho nhau mà cũng đặc tả sự mâu thuẫn nội tâm của con người - có lẽ là sự đối kháng giữa linh hồn và lý trí.
Ngài Meatro cúi chào khi bọn trẻ ra về, còn nhắc Sabrina sẽ phải tới Hogsmeade thăm ông nhiều hơn. Chỉ khi Potter vừa mới mở cánh cửa để lộ ra con đường bên ngoài.
- Nhanh...đuổi theo chúng!!!
Đàm cấp dưới của Jeremiah đang cầm theo những ngọn đuốc trên tay, chạy xục xạo tiềm kiếm khắp mọi con đường ngõ hẻm ở Hogsmeade, trông họ hang hái như chuẩn bị tham gia vào chiến dịch thiêu sống phù thủy ở thế kỷ 14 vậy.
- Học sinh Hogwarts mau trở về trường, đây là thông báo nguy hiểm khẩn cấp.
Một tên trong số đó chạy đến trước mặt bọn trẻ để cảnh báo rồi không nói hai lời chạy thoe hướng kẻ còn lại đang tiến vào khu chợ ở Hogsmeade.
- Nhanh, chúng ta phải quay trở về thôi, đó có thể là một cuộc tấn công. Sirius kéo tay Sabrina rồi tất cả cùng chạy về hướng căn Lều Hét.
Khi tụi nó chạy tới thì còn kinh hãi hơn khi thấy ngài Giám mục Jeremiah đang cầm chén nước thành trên tay, một tay cầm quyển Kinh thánh trong cục diện giằng co với một con quỷ ở giữa sân cỏ phía sau hàng rào. Mà con quỷ đó, lại chính là Beelzebub, kẻ được mệnh danh đứng thứ hai trong hàng ngũ 7 Hoàng tử của Địa ngục.
Sabrina hét lên:
- Jeremiah ngài mau chạy đi, cách trục xuất với những con quỷ thông thường không có tác dụng với Beelzebub đâu.
Jeremiah tập trung căng thẳng đến nỗi bỏ ngoài tai những lời của Sabrina. Ông ấy đọc lớn những lời răn của Chúa, lượng mana mạnh mẽ này? Trông ông ấy như thể một sứ đồ được Thượng đế gửi xuống, ông ấy định quyết chiến với con quỷ ư?
Mặc kệ những lời Kinh thánh mà Jeremiah đang đọc, con quỷ Beelzebub hất đầu lên cười lớn:
- Hế lô xin chào. Và chết đi...Vĩnh biệt.
Jeremiah lúc này hắt chén nước thánh vào con quỷ rồi ông giơ ngang hai cánh tay của mình, tạo thành một hình thập giá:
- Nơi đây chính là trần gian của con người, hỡi kẻ tội đồ. Nếu ngươi đến đây với ác tâm chống lại Chúa, vậy thì chúng ta sẽ dâng lời cầu nguyện lên Thượng Đế. Xin Chúa hãy cứu lấy quê hương con. Lạy Chúa, xin người hãy ban sức mạnh để con đánh bại kẻ tội đồ Beelzebub này. Xin Chúa hãy cứu lấy bề tôi của Ngài khỏi những kẻ xâm lăng ngoại đạo. Lạy Chúa, xin cho chúng con sức mạnh để đánh tan quân thù.
Jeremiah đứng đó, cầm thánh giá lên bằng cả hai tay rồi chắp lại cầu nguyện bằng một hình ảnh thánh thiện sáng bừng cuối cùng trước khi Beelzebub chỉ nháy mắt biến mất ở chỗ nó đang đứng. Rồi vòng ra sau Jeremiah một cách bất thình lình, một nhát kiếm đen xẹt ngang đem cái đầu của Jeremiah chặt đứt. Đầu của ông ta văng qua một bên lăn lóc như một quả bóng.
Quá kinh hãi trước cảnh tượng này Peter hóa thành chuột rồi lẩn trốn mất.
- Ba người các cậu cũng chạy đi. Tớ ổn, Beelzebub nó chỉ tới một mình thôi.
Sabrina chỉ về phía ba người Sirius, James cùng Lupin. Nhưng Beelzebub xử lý xong Jeremiah hắn cũng bay về phía bọn trẻ.
- Sabrina, hôm nay ta đến không phải tìm ngươi. Nhưng ngươi biết đấy, ngươi sẽ phải tới Lâu đài Lindisfarne vào ngày cuối cùng của tháng Mười Một. Nếu không tất cả bạn bè ngươi sẽ chết. Tin ta đi, Địa Ngục làm rất tốt việc đó.
Sirius đứng chặn lại trước mặt Sabrina. Nhưng Beelzebub cũng chẳng thèm để ý đến cậu, nhắn xong câu cuối cùng nó biến mất giữa ban ngày ban mặt còn nhẹ nhàng hơn độn thổ.
- Chúng ta phải nhanh chóng quay trở lại Hogwarts báo tin cho cụ Dumbledore thôi.
Nói rồi bọn trẻ đều cùng gật đầu mà quay trở lại lâu đài. Vì sự việc xảy ra với Giám mục Jeremiah nên tất cả những dịp đi thăm Hogsmeade sẽ bị dừng lại hết, trong trường cũng tăng cường phòng ngự canh gác nghiêm ngặt hơn bao giờ hết. Nhưng Sabrina rất nghi ngờ cụm từ “nghiêm ngặt” này vì không phải lần nào Thomas cũng chọc thủng hàng phòng ngự đó mà đi ra đi vào như nhà của mình hay sao?