[Đồng Nhân Hp] Phụ Nợ Tử Thừa

Chương 19: Chương 19: Tiếng sói hú dài trong đêm lạnh




“Tôi không có cầu xin cô cứu tôi, Suyier. Hơn nữa tôi rất muốn nghe lý do vì sao mà cô cùng Malfoy lại ở đây vào lúc này?” Sắc mặt Snape vô cùng khó coi.

Được người khác cứu mà vẫn còn trưng ra cái bộ mặt như thế này...Cái này cũng quá lạnh lùng khó chịu rồi...

Sissy oán thầm ở trong lòng, ánh mắt lại cười đến híp lại: “Tôi đi ngang qua mà thôi~”

Snape bị lời nói dối của cô đánh bại đến mức không thể tức giận nổi, hết lần này tới lần khác đối phương bày ra bộ mặt của một cô gái xinh đẹp, lại còn nở nụ cười vô cùng hòa ái dễ gần, đột nhiên hắn cảm thấy vũ khí châm chọc mà mình vẫn lấy làm tự hào không có đất dùng, cảm giác vô lực giống như đang đánh vào cục bông vậy.

“Hì” Bạn học Harry Potter hiếm khi nhìn thấy Snape gặp tình huống như thế này.... không cẩn thận cười ra tiếng, kết quả bị bậc thầy ma dược hung tợn liếc mắt nhìn một cái.

Bộ dạng tươi cười của Sissy nhạt đi vài phần, giống như lơ đãng mà hạ đôi mắt xuống, chậm rãi nói: “Chẳng qua nếu đã đúng lúc đi ngang qua thì tôi muốn nói cho mấy người một chuyện, tôi cảm thấy người phản bội vợ chồng Potter không phải tiên sinh Black...”

Giọng nói của Sissy không lớn, nhưng hiệu quả chấn động mang đến lại vô cùng rõ ràng, chỉ có Black nhìn cô đầy bối rối, bởi vì cô đã từng nói lý do cho hắn biết lý do vì cô nghĩ chỉ số thông minh của hắn thiếu...(Truyện đăng tại cungquanghang.com)

Cũng may mà lần này Sissy nghĩ đến mặt mũi của hắn mà không cố nói nửa câu sau, mà là do Lupin giải thích tình huống thật rõ ràng.

Đối mặt với Peter Pettigrew hiện ra nguyên hình trên mặt đất, Sissy nâng môi cười, chỉ cần cô bắt được hắn ta là tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc...

Sau đó Lupin dùng dây lưng trói Peter Pettigrew lại, nhóm chín người cùng quay trở về lâu đài, nhưng mà đoạn đường này càng yên tĩnh hơn so với lúc đến, giữa Slytherin cùng Gryffindor hình như vốn chẳng có chuyện gì để nói. Mà ngay cả sự hình thành đội hình của chín người cũng được nhắm mục tiêu thành hai nhóm, Lupin, Black, cùng với nhóm ba người Harry đi ở phía trước, mà cách một khoảng cách khá ổn phía sau bọn họ mới là ba người Slytherin, còn có Peter bị Sissy túm lấy.

Bởi vì mục đích Sissy tới nơi này chính là coi chừng Peter Pettigrew, cho nên đó là lí do mà cô dứt khoát nắm sợi dây trói Peter rồi đi xuống cuối cùng, xét thấy Sissy có thân thể khác hẳn với người thường nên mọi người đều cũng hiểu được là biện pháp như vậy là tốt nhất, mà Draco cảm thấy không yên lòng nên đi bên cạnh Sissy, cảnh giác nhìn con chuột sợ hãi rụt rè nào đó.

Cậu thấy, cho dù là Peter Pettigrew cũng không được coi như là một Tử thần Thực tử thực sự và dù cho lòng dạ biết rõ người phụ nữ ngốc này mạnh mẽ hơn nhiều so với người khác, nhưng cậu vẫn cảm thấy không an tâm như cũ.

Cũng may dọc theo con đường này cũng coi như bình an vô sự, ngoại trừ Black cùng viện trưởng thỉnh thoảng châm chọc lẫn nhau một chút thì trên cơ bản không có xuất hiện nhân tố không hòa hài gì.

Draco nhìn Black ở phương diện miệng lưỡi hoàn toàn không chiếm được tiện nghi của thầy Snape, không khỏi vui sướng mà cong khóe môi lên, quay đầu lại nhìn Sissy, lại phát hiện đồ ngốc đó lại đang ngẩn ngơ, đôi mắt trong suốt đang mất dần tiêu cự, hình như đang lo lắng thứ gì đó.

“Này, đồ ngốc?”

Lông mày đẹp mắt của Draco hơi nhếch lên, bước chân chậm lại đi sóng vai cùng Sissy.

Ban nãy ở ngoài Lều Hét cô ấy cũng có bộ dạng không biết làm sao này, hôm nay cũng đã bắt được Peter Pettigrew rồi, cô ấy vẫn còn lo lắng thứ gì vậy?

Cậu không e dè mà đánh giá cô, thẳng đến khi cô khó khăn lắm mới chú ý tới ánh mắt của cậu, cảnh giác theo thói quen khiến cô không tự chủ lùi về phía sau một chút.

“À! Bạn học Malfoy có chuyện gì sao?”

cô cười xấu hổ, nắm chặt sợi dây trong tay.

“cô vẫn còn lo lắng chuyện gì vậy?” cô nghe giọng nói bởi vì vỡ giọng mà có chút khàn khàn của chàng trai đó bỗng nhiên trong nháy mắt cô cảm thấy tim mình hình như đập chậm nửa nhịp.

Khoảng cách giữa Draco với cô rất gần, ánh mắt sáng quắc rơi ở trên người cô, khiến mặt của cô không chịu được mà nóng ran lên.

Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “không có gì.”

“Được rồi, làm phiền cậu đến nói với mấy con sư tử đi trước kia một tiếng, chúng ta đi hướng rừng cây đi, được không?”

Sissy không có nhìn Draco, nhưng Draco nghe được ý nghĩa không thể nghi ngờ trong lời nói của cô, thì ra cô gái ngốc nghếch này...đang muốn tránh cái gì đó...

Có một số việc có thể thay đổi, nhưng mà cũng có một số việc không có cách gì thay đổi được, ví dụ như, hôm nay là đêm trăng rằm, lại ví dụ như, Lupin quên uống thuốc...

Như vậy cách ngăn cản hắn biến hình duy nhất chính là không cho hắn nhìn thấy trăng tròn... Theo góc độ nào đó mà nói, Lupin biến thân sẽ khiến cho tất cả mọi người hoảng loạn, Peter mới có thể thừa dịp loạn mà trốn thoát, Sissy đang cố tránh mọi khả năng có thể phát sinh vấn đề.

Nhưng mà cô không ngờ rằng, lúc Draco đưa ra đề nghị đã là quá muộn...Thời điểm cậu nói ra câu đó, đúng lúc trước mặt nhóm người Gryffindor xuất hiện một bãi đất trống, mặt trăng tròn đẹp đẽ treo ở trên bầu trời đêm, đặc biệt loá mắt.

Đầu tiên Lupin gần như là ngây ngốc nhìn vầng trăng kia, sau đó cơ thể hắn bắt đầu xảy ra biến hóa.

Trăng tròn, người sói biến đổi!

Trong đôi mắt của Lupin một chút tính người cuối cùng cũng đã rút đi, gào lên đánh bay Sirius đang nỗ lực ngăn hắn lại.(Truyện đăng tại cungquanghang.com)

Trong nháy mắt khi Lupin biến thân thành sói Draco mới hiểu được lý do tại sao Sissy muốn đi đường rừng, cô ấy biết hôm nay trăng tròn, hơn nữa cũng lo lắng người sói biến thân sẽ gây nguy hiểm nên mới vậy...Người phụ nữ này...Lại có thể nghĩ xa như vậy?

Draco khó có thể tin quay đầu lại nhìn cô, lại phát hiện nét mặt của cô không có kinh sợ, không có hoảng loạn, chỉ là có chút không biết làm sao mà day huyệt thái dương của mình.

Nhóm ba người cùng Black đã loạn tung tùng phèo, giáo sư Snape tuy rằng không nói gì, nhưng bàn tay nắm chặt đến mức móng tay đâm vào thịt đã làm lộ sự khẩn trương không khác gì so với đám người Gryffindor của thầy ấy, chỉ có cô ấy dường như đang nghĩ mình nằm ngoài việc ấy vậy...

“Con chuột này giao cho các người...Để tôi đối phó với người sói kia.”

Draco còn đang sững sờ, Sissy đã thảnh thơi đi qua bên cạnh cậu, tiện tay ném Peter Pettigrew cho Black cùng nhóm ba người kia.

Chờ đã...Đồ ngốc kia vừa nói cái gì cơ? một mình cô ấy đi giải quyết người sói sao?? Ban nãy cậu tận mắt thấy Black dùng Animagus biến thành chó còn bị sức mạnh của người sói đánh đến bay ra ngoài.

“Này đồ ngốc, cô điên rồi sao? Đó là người sói trưởng sói đấy!!!” Draco không để ý đến sự ngăn cản của Snape, nắm lấy cổ tay của Sissy.

Cậu nhìn cổ tay trắng tinh tế yếu ớt mà mình đang nắm chặt, một chút giận dữ không hiểu sao lại ngày càng dâng lên.

Trong não người phụ nữ này toàn là ốc sên sao? Chỉ bằng một đôi tay như vậy mà dám nghĩ một mình đi đối phó với người sói? Cho dù sức mạnh của cô lớn hơn một chút so với người bình thường, tốc độ cũng nhanh hơn so với người bình thường một chút...Nhưng mà...

“Bạn học Malfoy, đương nhiên là tôi biết đó là một người sói trưởng thành, nếu như cậu nói giáo sư Lupin là vị thành niên, chắc chắn ông ấy sẽ điên lên mất.” Nghe thấy trọng điểm đã bị Sissy đánh lệch sang hướng khác, khóe miệng Draco giật một cái, lực tay không tránh được hơi buông lỏng một chút, Sissy nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay của cậu.

Thất lạc, không giải thích được, lo lắng... Draco cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này, tiếp theo, cậu nghe được giọng nói của Sissy có chút xa lạ.

“Bạn học Malfoy, cậu nghĩ là mình đang nói chuyện với ai chứ?”

cô gái tóc bạc hơi nhếch khóe môi, cảm giác diêm dúa lẳng lơ không nói ra được, dường như có từng chút từng chút sát khí đang tỏa ra từ trên người, sau đó chậm rãi xuyên vào trong xương tủy của cô.

Mà ngay cả Sissy cũng không có ý thức được bản thân mình vào giờ khác này, thái độ của cô, dáng vẻ nhìn người của cô, cả độ cong khóe môi cũng đều cực kỳ giống chủ nhân cũ của thân thể này — Sissy Suyier người được xưng là phù thủy xuất chúng hơn hẳn những người khác.

“Đồ ngốc này...”

Sissy lúc này vô cùng xa lạ đối với Draco...Cậu nhìn cô, rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ rất gần, nhưng dường như lại cách một con cầu không thể nào vượt qua được, cây cầu đó hình như đang nhắc nhở bọn họ không phải là người của một thế giới.

Draco lặng lẽ lui về phía sau... Nhìn cô gái đang tiến dần về phía người sói.

Sissy lúc này nói không sợ là giả, cho dù cơ thể này trước đây cũng đã gặp qua người sói, nhưng mà đối với cô tất cả chỉ là hồi ức, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại sinh vật không phải người như thế này.

Hơn nữa...Là chiến đấu chính diện...

một cây đũa phép màu bạc hiện ra dưới ánh trăng, một khắc này, Sissy giống như vừa kéo lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, huyết khí bị giấu trong vỏ kiếm lúc này đang tản ra và dường như nó đã làm đỏ bầu trời đêm..

Colloportus (Bùa khóa), Impedimenta (Lời nguyền chậm chạp), Levicorpus (Bùa treo giò), Sectumsempra (Cắt sâu mãi mãi)....

Từng câu thần chú lần lượt bắn ra từ đũa phép, Sissy vừa đánh vừa lui...Cho dù cơ thể của cô khác hẳn với người thường thì cô cũng sẽ không liều lĩnh mà so hơi sức với người sói...

Sau khi bắn ra “Confundus (Bùa lú)”, cô rất bình tĩnh mà thu hồi bùa ẩn trên người của mình, lau đi những giọt mồ hôi trên thái dương, mặc dù bùa ẩn rất hữu dụng, nhưng lại tiêu hao quá nhiều ma lực, chắc chắn không phải kế lâu dài...

Rốt cuộc phải làm sao... Nếu như chỉ là người sói bình thường thì có thể xử lý rất dễ dàng...Nhưng quan trọng người sói này là Lupin...cô cũng không thể dùng hắc ma pháp để trực tiếp giết chết hắn ta...

“Cát bay đá chạy!” (Mình không biết đây là câu thần chú gì nữa)

Ánh trăng nhuộm lông mi của cô thành một màu trắng bạc nhàn nhạt, Sissy nhìn người sói ở phía đối diện đang vận sức chờ phát động, tỉnh táo tạo nên một trận bão cát.

Trong bão cát, vài điểm màu bạc đột nhiên hiện lên, rõ ràng là dao ăn mà cô âm thầm lấy trộm của Hogwarts.(Truyện đăng tại cungquanghang.com)

Sau khi Lupin biến thân thành người sói thì vô cùng nhanh nhạy, lập tức đổi công làm thủ, móng vuốt đón lấy dao ăn đang phi tới, không ngờ con dao đánh vào móng vuốt của hắn giống như lửa lớn gặp phải giấy Tuyên Thành, mạnh mẽ cắt đứt móng vuốt của người sói, sau đó tốc độ vẫn không giảm mà đâm thẳng vào vai của Lupin.

Người sói to lớn kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, sau đó nhanh chóng bổ nhào về phía Sissy.

“Này, người phụ nữ ngốc!”

Đôi mắt màu xám tro của Draco phản chiếu nụ cười nhẹ của Sissy, giật giật môi, nhưng lại nuốt lại những gì mà cậu muốn nói.

Cậu nghĩ rằng cô ấy là ai chứ? một người phụ nữ ngốc đến vô cùng sao? Nhưng mà cô vẫn là một Thần sáng thiên tài Sissy Suyier...

Mười bảy tuổi tốt nghiệp, hai mươi tuổi nổi danh bộ phép thuật, hai mươi hai tuổi xâm nhập vào hang ổ của thú dữ...

Cho dù là Hắc phù thủy hay là Bạch phù thủy, nhắc tới Sissy Suyier, đều nói cô là một người khó động vào được.

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng hình mảnh khảnh kia không trốn không né, ngược lại lại đi thẳng về phía người sói, ba nghìn sợi tóc, thả xuống giống như một dải ngân hà, cuối cùng vẫn phải đè xuống lo lắng trong lòng.

Người phụ nữ ngốc này...Chắc sẽ không có chuyện gì đâu...

“Bạn học Malfoy, nếu sợ thì nhắm mắt lại.” Giọng nói cô gái mang theo một chút ý cười, đôi mắt rực rỡ như đá quý nhìn liếc qua một chút, sau đó liền nhanh chóng đưa toàn bộ tâm tư hướng về phía người sói đang ở rất gần người mình.

cô sẽ không thua...

Sissy trực tiếp đón nhận móng vuốt, dùng lực hai tay cầm cố lại hành động của hắn, tiện đà mượn lực leo lên lưng người sói.

Có thể...cô có thể...

cô tự khuyến khích bản thân mình ở trong lòng, tích đủ sức mạnh, một bàn tay yếu ớt không xương đột nhiên chập ngón tay lại như một con dao, chém vào cổ người sói.

Vào thời khắc này, thời gian như dừng lại, cơ thể to lớn dường như hơi dừng một chút, sau đó liền chậm rãi ngã xuống đất, lộ ra cô gái đang đứng ngược ánh trăng phía sau lưng hắn.

Cái tay vừa mới đánh người sói hôn mê kia chậm rãi đặt lên trên đầu Draco, vò rối đầu tóc bạch kim của cậu.

Dáng vẻ Draco như vừa bị xúc phạm, nhưng khi cậu nhìn vào cô gái đang lẳng lặng đứng đối diện cậu, cười như bầu trời ấm áp, thì cơn tức lại biến mất hoàn toàn, cậu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, vội vã gạt móng vuốt của người kia xuống, nhẹ gọi một tiếng.

“Đồ ngốc...”

Chàng trai thì thầm một tiếng, quay đầu lại, nhưng ngoài ý muốn phát hiện ra một hơi thở lạnh như băng đang lan tràn phía sau Sissy, đóng băng cỏ cây trên đất...

Con ngươi Draco mở to...Loại cảm giác quen thuộc này, chẳng lẽ là...

“Expecto Patronum!”

Draco không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng rút đũa phép ra, một ánh sáng trắng chiếu sâu vào trong rừng sâu.

Những con giám ngục bị tấn công đã chạy ra khỏi chỗ trốn, chiếm giữ trên bầu trời, những người còn lại thấy thế cũng đều rút đũa phép ra, cố gắng đuổi chúng đi.

Sissy cũng muốn gia nhập cuộc chiến, nhưng Draco đã nhanh chóng cầm lấy đũa phép của cô...

Cậu nói: “không cần cô ra tay, cô vừa mới chiến đấu cùng người sói, đã mệt chết rồi...”

Chàng trai kéo cô ra phía sau, điều khiển một con rồng trắng bạc bay lượn quanh hai người. Sissy ngạc nhiên một lát, rồi mặc kệ để cậu bảo về, thu lai đũa phép của mình.

Đêm hôm đó, khí lạnh khắp nơi, vạn vật lụi tàn...Mà lòng của cô lại bị bao phủ bởi một thứ gì đó thật ấm áp.

Nhưng trong một góc mà mọi người không ai rảnh mà để ý, có một người đàn ông nhỏ bé bị trói bởi sợi dây lặng lẽ biến thành con chuột, chui vào trong bụi cỏ, biến mất không còn tăm tích...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.