Diệp Anh thường xuyên đứng ở phía xa xa, bàn tay bên trong áo lặng lẽ nắm lại, kẻ không rõ còn tưởng y đang ngắm cảnh, còn người hiểu chuyện thì biết y đang chìm đắm trong những hồi ức..
Chỉ là y đang đợi một người..
Diệp Huy từng hết lời khuyên nhủ, “Đã lâu như thế, đại ca, huynh còn muốn đợi thêm bao nhiêu năm nữa? Kỳ thật, trong lòng huynh vốn biết, hắn sẽ không trở về rồi.”
Hắn sẽ không trở về sao? Diệp Anh nhè nhẹ lắc đầu, chỉ thở dài một tiếng.
Hắn cả đời coi trọng lời hứa, đặt nặng chữ tín, đã nói không gặp không về,. thì nhất định hắn sẽ không thất tín, bội ước đâu.
Diệp Anh nghĩ, chắc có lẽ là do hắn đi lâu quá , lâu đến nỗi quên mất đường về thôi.
Công nguyên năm 756, Lý Thừa Ân tự mình bảo hộ Huyền Tông trốn khỏi Thành Đô, dọc đường đi một mình ở lại yểm trợ, tử chiến. Trong cuộc chiến Loạn An Sử (1) lúc ấy, Thiên Sách Phủ đã vì nhà Đường mà hy sinh ba nghìn năm trăm hai mươi bảy huynh đệ. Cả Thiên Sách Phủ... không một người nào may mắn thoát khỏi.
Ban đêm, mưa rào vẫn không ngừng rơi như thế, gió mạnh thét gào, Diệp Anh một mình đứng bên hiên, trên mặt có chút cảm giác man mát, y nâng tay lau đi, nhưng hạt mưa rơi càng lúc càng nhiều.
Đã từng có một đêm mưa sa gió giật như vậy, có khác chăng chỉ là lúc ấy đôi mắt y còn chưa mù, hơn nữa cũng không phải một mình đơn độc đứng đây.
Đó là chuyện từ lúc nào rồi?.
“Trang chủ, ta đi được mấy năm, người vẫn khỏe chứ?”
Trên mặt hồ loáng thoáng có thanh âm mơ mơ hồ hồ giống như cách một lớp màn truyền đến, tuy rằng hơi trầm thấp một chút, nhưng mà lại nghe được rõ ràng từng chữ một..
“Hôm nay là đêm thất tịch, ta đặc biệt trở về, ngươi không vui sao?”.
Diệp Anh nhìn người ấy mặc kim giáp hồng bào, cầm ô mỉm cười, hướng về phía mình, đạp nguyệt mà tới..
Là mộng sao?.
Có lẽ không phải, có lẽ tám năm này chỉ là một giấc mộng hư ảo dài đăng đẳng của bản thân mà thôi..
Diệp Anh giang tay áo, vuốt cằm cười khẽ, trong khoảng khắc huy kiếm, y mới cảm giác được vài phần chân thật.
Một kiếm chém đi mộng hư ảo. Hẹn lúc hoa rơi lại gặp người...(2)
Trang chủ?”
Bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Diệp Anh đã có chút phân không rõ, đây vẫn còn là mộng, hay là đã tỉnh mộng rồi.
Lý Thừa Ân nhìn bộ dáng hoảng hốt hiếm thấy của y, mở miệng cười hỏi: “Làm sao vậy? Bây giờ ta đã trở về, chẳng lẽ trang chủ không vui sao?”.
“Hôm nay...... là ngày mấy?”.
“Là đêm thất tịch a.”.
Diệp Anh khe khẽ thở ra, nâng tay lên nhẹ nhàng xoa xoa hai má hắn, xúc cảm ấm áp, chân thật như thế, khiến cho tâm y dần dần buông lỏng ra.
Thật may, vừa rồi chỉ là một cơn mộng.......
“Tại sao bây giờ ngươi...... Mới trở về?”
Lý Thừa Ân chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng, không hề nghĩ ngợi mà cầm chặt lấy bàn tay của người ấy, trầm giọng nói: “Ngươi nói có chuyện chờ ta quay về rồi mới nói, cho nên lúc đó cận kề cái chết, ta vẫn gượng người từ trong đống thi thể dùng sức bò ra. Sau đó, dưới chân núi, được một người đồng hương cứu sống, liền ở một chỗ dưỡng thương đến giờ.” Thanh âm hắn tràn đầy áy náy và ray rứt, “Thật sự không thể viết thư gửi về cho ngươi, cũng may hôm nay trở về kịp, không bị lỡ ngày.”
Diệp Anh nghe vậy hơi hơi vuốt cằm, len lén cười nhẹ, cả người hình như cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.
“Lời mà lúc trước ngươi còn chưa nói với ta, là gì hở?”
“Là.....”.
Lý Thừa Ân thấy y mới vừa mở miệng lại không chịu nói, không khỏi cảm thấy hồi hộp, vừa định buông lời thúc giục, thì nghe thấy thanh âm trong trẻo của Diệp Anh chậm rãi vang lên...
” Trời rộng đường xa hồn bao khổ, mộng hồn khó đến được quan san (3).” Diệp Anh chợt dừng lại một chút, khẽ thở dài, “Lần này trở về, đừng đi nữa.”
Lúc đó bóng hoa khẽ nghiêng, gió nhẹ khẽ vờn, dương liễu bên bờ xanh biêng biếc, hải đường nở rộ, mặt hồ trong tựa tấm gương, tiếng chim ca thánh thót đâu đây, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy lòng yên bình đến lạ.
Khi còn trẻ nhờ chữ duyên mà tương phùng với người này, không ngờ đã trải qua nhiều năm như vậy..
Ta đi tám năm, không ngờ ngươi thật sự ở đây chờ tám năm..
Ngươi như vậy, làm sao ta có thể buông tay được, làm sao ta có thể từ bỏ được?
Cuối cùng vẫn không dằn lòng được mà vươn tay ôm chặt lấy y, trong lòng vừa chan chát chua xót, vừa ngọt ngào hạnh phúc.
Hai người họ đã mất đi nhiều cái tám năm lắm rồi, chỉ mong mấy cái tám năm sau này, có thể nắm tay làm bạn, cùng nhau sống tới khi bạc đầu.
“Sẽ không đi nữa......”.
Có ngươi ở đây, ta còn đi đâu nữa...