Tác giả: 傻大猫不会拐弯 o
01.
Cây thuỷ sam* sau cơn mưa, cành lá thoáng như hạ xuống phía dưới, lúc này nếu như không may đụng nhẹ vào nó , từng giọt mưa còn vương lại tên tán lá nhất định sẽ rơi xuống làm ướt cả người.
Lam Trạm đạp từng khóm lá ướt át phía dưới, ngoại bào trong cùng rất nhanh đã bị bọt nước tung bay thấm ướt theo từng bước chân, nhưng cũng không nhiễm bẩn, chỉ là Lam Trạm cảm thấy phía dưới bóng cây ẩm ướt khó chịu. Lúc trước khi y ở trong Vân Thâm Bất Tri Xử không biết mưa ở Giang Nam rất ẩm ướt, rất khó nhọc.
Mạt ngạch đều sắp bị từng giọt nước làm cho ướt sũng, dính bết vào trên trán, chỉ muốn tháo ra để cho dễ chịu một chút. Nhưng mạt ngạch của Lam gia có ý nghĩa với người trong tộc, không phải đơn giản nói tháo liền tháo xuống . Chính vì nghĩ như vậy, trước trán đột nhiên mát lạnh —— Hàm Quang quân, hôm nay trời thực sự quá nóng, cho mượn mạt ngạch của ngươi dùng một chút nha~~ ~
Đúng lúc y chưa kịp nói gì thì mạt ngạch đã bị Ngụy Anh đoạt đi, đem mạch ngạch lau trên chà dưới mồ hôi ướt đẫm trên cổ của hắn.Ngươi đã điều tra hướng đi của con rắn kia chưa vậy? Lam Trạm cũng không thèm để ý đến dáng vẻ của mình, chỉ mở miệng nhàn nhạt nói một câu.
Không biết. Ngược lại Ngụy Anh trả lời rất thẳng thắng, con rắn nhỏ thật là linh hoạt nha, chạy loạn khiến đầu óc ta choáng váng hết rồi, mới thấy đây, vậy mà bây giờ lại biến đâu mất. Cánh rừng này lại quá sâu, bệnh thấp quá nặng, xem ra có rất nhiều linh vật.Bổng nhiên cây thuỷ sam phía sau Lam Trạm có tiếng loạt xoạt, hắn đột nhiên nghiêng đầu cười: Vậy cũng là một người.
Chớ lộn xộn. Con ngươi nhạt màu của Lam Trạm liếc Ngụy Anh. Phía sau cây hắn đứng có một nữ tử lục y sam, y đã sáng sớm phát hiện.
Nữ tử trông thấy hắn thì có vẻ vui mừng, nhưng vẫn thủy chung không muốn đi ra, nàng chỉ là trốn ở phía sau cây len lén nhìn, không nghĩ tới bỗng có một hắc nam tử nhảy ra, dám lấy mạt ngạch của nam tử bạch y tuấn lãng kia lau mồ hôi, lúc này nữ tử vẫn chưa nhận ra trong lồng ngực mình nổi lên một ngọn lửa vô danh. Lại thấy hắn xoay người hướng phía này đi tới, biết hắn điều không phải một hiệp khách hào hiệp gì, vội vã lùi vào.
Muội muội chớ núp, ta nhìn thấy ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi mấy câu, sẽ không làm gì ngươi đâu, Ta từ trước đến nay chưa làm chuyện gì thô bạo với nữ nhân hết ...Á!! ~ Ngụy Anh thân thủ dựa vào thân cây, định tới gần cái cây kia, bỗng dưng bị một bàn tay mạnh mẽ kéo về.
Ai ai~~ ôi chao? Hàm Quang quân? Tay kia phát lực thoáng mạnh mẽ, không giống như lạnh lùng, khớp xương xúc cảm phân minh, ôn nhu nhưng kiên quyết giữ chặt đầu vai Ngụy Anh kéo lại.
Đột nhiên hiểu được ý của Lam Trạm, Ngụy Anh quay đầu sáng sủa cười : Nhị ca ca, nếu không ngươi tới gọi nàng lại? Nàng ấy vừa thấy ta là né, thấy ngươi lại nhịn không được nhìn chằm chằm hai mắt, nhất định ái mộ ngươi là một nhã văn công tử rồi. Được rồi ngươi gọi nàng ra đi, ta có lời muốn hỏi.
Lam Trạm như không để ý tới, mặc hắn mượn cơ hội trêu đùa, xoay người hướng đi. Ngụy Anh vội vã kéo lấy tay áo của y : A chớ nha ta muốn hỏi rõ ngươi định đi đâu vậy...
Đang lúc lôi lôi kéo kéo, bóng người phía sau cây đi ra, do dự mà hỏi: Chẳng hay nhị vị công tử muốn hỏi chuyện gì?
Hắc, đi ra rồi! Ngụy Anh vừa thấy người đi ra, liền ngay lập tức buông tay áo của Lam Trạm ra, lại là dáng dấp nghiêm túc mở miệng, Muội muội ở trong rừng này đã lâu rồi sao? Ừ, cũng lâu rồi. Nữ tử áo lục giương mắt nhìn hắn, liền cảm thấy kinh ngạc.
Nam tử áo đen trước mặt mặc dù luôn trưng ra một nét cười trêu chọc, nhưng vẻ hời hợt này lại nhìn rất khỏe mạnh, cho dù không bằng bạch y công tử bên trái đẹp đến kinh người kia, nhưng đôi mắt cũng xem là đẹp, mày liễu như họa.
Nhìn như quân tử, tính chất ôn thuần, như ngọc như bích*. Làm người khác cảm thấy tính tình rộng rãi, hòa hoãn ôn nhu**.
*Nguyên văn Có phỉ quân tử, như khuê như bích:
Khuê, bích: ngọc khuê (trên tròn dưới vuông), và ngọc bích (tròn, có lỗ ở giữa), nói tính ôn hoà đằng thắm. (theo bản dịch của Chu Vy)
** Nguyên văn: Khoan hề xước hề, thanh hề dương hề:
Khoan: rộng rãi, nói về khí lượng.Xước: rộng rãi hoà hoãn (nói tính chất). (theo bản dịch của Chu Vy)
Nữ tử không khỏi đỏ tai, lại nghe nam tử trước mặt hỏi: Vậy ngươi cũng biết ở trong rừng có một .... Tiểu Bạch xà?
Điểm ngượng ngùng cùng tâm tư thoáng chút rung động vừa mới nổi lên bổng bị thổi bay mất sạch sẽ. Ánh mắt nữ tử bổng hỗn loạn không kịp che giấu, trong đầu đang vội vàng tìm kiếm đối sách thì lại nghe hắn lên tiếng: Vậy xem ra nàng đã biết. Thế nào, muội muội cùng hắn, đã có tình cảm rồi? Ngụy Anh tới gần một chút, đầu cuối thấp hơn, trên mặt đều trưng ra cái nụ cười vô hại, nhưng không rõ ý vị gì trong đó. Nữ tử liền vội vàng lui lại một bước: Chẳng... Các ngươi tìm hắn có chuyện gì?
Hắn là yêu, tại ngoại làm việc ác. Có người nhờ chúng ta bắt hắn lại để 'Trừng trị'. Ngụy Anh không e dè, nói thẳng một mạch. Lông mày hai bên của Lam Trạm nhíu thật chặt, lại một lời khác nói ra.
Không có khả năng! Bạch giác không phải loại người như thế! Nữ tử áo lục vừa nghe liền nóng nảy, vội vã biện giải, nhưng lời vừa ra khỏi miệng bổng cảm thấy quá lời, liền ảo não cúi đầu, hai tay nắm chặc vạt áo.
Là bạch giác? Xem ra quả nhiên là có tình cảm. Hắn không phải là người như thế nói không chừng là như vậy rắn đâu? Không bằng ngươi dẫn chúng ta đi gặp hắn, xem tình hình như thế nào để hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới quyết định? Tài không hơn các ngươi những người này đương ni! Nếu như ta mang các ngươi đi, các ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua hắn sao? Chúng ta được người khác nhờ, hiển nhiên phải làm đúng nghĩa vụ của mình. Cũng không phải là bịa đặt chuyện của Tiểu Bạch xà nha ~ bất quá nếu như chính hắn đã làm sai chuyện, phải trả giá thật lớn, chúng ta chỉ có nhiệm vụ tìm được hắn rồi bắt hắn quay về, còn những chuyện khác thì không biết.
Không... Không được, bạch giác chưa bao giờ có ý định hại người, các ngươi nhất định là nhầm lẫn rồi, xin mau mau trở về. Nữ tử áo lục vừa nói vừa lui, Ngụy Anh nhìn thấy nàng muốn chạy trốn, vội vã cản lại: Muội muội chờ... Lời còn chưa dứt đã bị xốc bay ra ngoài. Tuy nói cây sam này hóa thành linh vật đạo hạnh không sâu, nhưng chính diện đối phó với Ngụy Anh có linh lực thấp, vẫn là dư sức áp chế. Nhưng linh vật này chưa tiến lên hai bước liền bị một đạo trùng kích đánh trúng mắt cá chân, liền lảo đảo té ngã xuống đất.
Nhìn lại, xuất thủ ngoại trừ bạch y công tử còn có ai? Áo lục nữ tử trong lòng không khỏi ủy khuất —— lớn lên đẹp nhưng lại xuất thủ nặng như vậy, điều không phải nam nhân tốt nha . ·'¯'(>▂<)'¯'·.
Nhưng vị bạch y công tử này lúc đỡ nam tử áo đen như thế nào lại nhìn rất ôn nhu thâm tình... Rõ ràng trên mặt hoàn toàn một biểu tình không đổi... Ai nha vì sao đột nhiên cảm thấy hảo xấu hổ quá, chẳng phải ta bây giờ nên chạy trối chết sao... Nữ tử áo lục đứng lên, trong lỗ tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc —— Chạy mau!
02.
Chạy mau.
Một cái bóng màu trắng bỗng từ bên kia chân của hai người hiện lên.
Ngụy Anh bật người phản ứng kịp đuổi theo, Lam Trạm phản ứng nhanh hơn, Tị Trần ra khỏi vỏ liền ngay lập tức ghim lại phía trước mà cái bóng trắng muốn chạy trốn, khiến nó sợ đến mức run run một cái, vội vã thay đổi hướng khác mà chạy. Ngụy Anh tay mắt lanh lẹ mà ném ba tấm phù chú lên mặt đất, con rắn kia liền chuyển động có chút khó khăn, thế nhưng vẫn cố chấp vùng vẫy mà chạy về phía trước.
Chạy mau, tiểu dữ.
Nữ tử áo lục ngây ngẩn cả người, lúc này mới hô to: Các ngươi làm gì vậy? Mau-thả-hắn-ra!! ——! Ánh mắt dời tới phù trận bên cạnh... Sau đó hoa lệ mà té ngã sát bên phù trận đó.
Phù trận của gia gia ta há có thể để các ngươi chay thoát sao... tiểu linh vật này ở trong đó lung tung nháo động? Ngụy Anh trong lòng cười khẽ, tiến lên bên phải bắt được con rắn kia, một vầng sáng bạch quang vừa lóe lên, trên bải cỏ liền xuất hiện một con bạch xà, quần áo toán loạn không nghiêm tuột xuống, tóc vi loạn mất trật tự, vai lộ ra trắng nõn, chân dài thon ngọc lồ lộ.
Yêu thọ được lắm!!!!!!!!
Ngụy Anh không để ý tới việc thu phục yêu nghiệt này, lập tức nhảy đến bên cạnh che lại hai mắt của Lam Trạm: Hàm Quang quân ngươi không nên nhìn những thứ này! Hoàn toàn quên mất bộ dáng không chính nhân quân tử của hắn mấy ngày trước ở tĩnh thất. :)))
Được. Lam Trạm thẳng thắn đáp, để Ngụy Vô Tiện che kín mắt mình lại. Ngụy Vô Tiện không rảnh đi nhìn qua con rắn phía bên kia, đành phải nói vậy: Ngươi mau mang y phục vào! Mau mang y phục mặc hoàn chỉnh vào! Mắt trừng trừng nhìn con con rắn nhỏ đang sợ hãi không ngớt, vội vàng đem y phục của mình mang lại, cột chắc đai lưng, nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc, rũ đầu ngoan ngoãn ngồi yên.
Ngụy Anh. Ừ? Ngươi cũng đừng nhìn. Trong lời nói của Lam Trạm nghe không ra cảm xúc gì , nhưng lại chọc cho Ngụy Anh phốc cười: Hàm Quang quân, nếu ta không nhìn, hắn liền chạy mất.
Không cho nhìn!!. Lam Vong Cơ lập tức đem tay của Ngụy Vô Tiện đẩy ra, nhanh nhẹn móc mạt ngạch của mình trong ngực hắn ra, lưu loát đem nó che lại ánh mắt của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đột nhiên mất đi ánh sáng, nói: Lam Trạm ngươi làm thế là không được, ngươi đem ta bịt kín như vậy, tiểu yêu tinh kia thường ngày lại nhìn rất ngốc ngốc, lỡ đâu ngươi đem hắn ăn thì sao!!!
Lam Trạm vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên tay Ngụy Vô Tiện lại bị bóp đau đớn nói: Ôi ngươi không nói lời nào liền động thủ rồi, ngươi đối với ta như vậy thì cũng phải đối với con rắn nhỏ kia như vậy a, hắn là tiểu yêu đó, chúng ta còn phải đem hắn trở lại.
Lam Trạm nhìn bạch giác xiêm y đã hoàn chỉnh, liền muốn bắt hắn mang về , Ngụy Vô Tiện vội vã kéo lấy hắn: Ngươi muốn làm gì? Bắt hắn trở lại? Hay là chúng ta hỏi rõ trước đã, nếu không thì muội muội sẽ hận chúng ta cả đời. Ôi chao! Ngươi đó... Bạch giác...?!! Lam Trạm ngươi mau mau cởi mạt ngạch ra cho ta! Ai... ngươi buộc chặt quá đi!!!!
Ngụy Vô Tiện tay lung tung muốn kéo mạt ngạch xuống, lại nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng khóc sụt sùi.
Nè nè chúng ta chưa động thủ mà ngươi đã khóc rồi? Chổ này còn có một cô nương đang nhìn ngươi đó, ngươi xem ngươi có mất mặt không? Ngụy Vô Tiện có điểm luống cuống, hắn tối với việc người khác khóc không am hiểu gì, hơn nữa tiếng khóc này thật là làm cho người nghe mềm lòng, Ngươi có lời muốn nói thì nói đi, khóc cái gì chứ?
Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi buông tha tiểu dữ! Bạch giác khóc thở không được, mắt ầng ật nước,giọt lệ đọng trên khóe mắt liên tục run rẩy, cả mặt đều đầy nước mắt, khiến người ta như nhìn thấy cả thân hình mảnh mai yếu đuối.
Lông mày Lam Vong Cơ biên độ rất nhỏ mà giật mình, nói: Chúng ta chưa từng nghĩ tới muốn đả thương nàng. Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều luyến tiếc muội muội xinh đẹp như vậy, nàng cái gì cũng chưa từng nói. Nhưng ngươi lại hại đến tính mạng người khác rồi bỏ chạy, không sợ làm... thất vọng tín nhiệm của muội muội đối với ngươi sao? Ngụy Vô Tiện còn đang giữ mạt ngạch nói, cái miệng cũng không nhàn rỗi gì, há mồm ngậm miệng đều là Muội muội, Lam Trạm cau mày nói: Không đứng đắn.
Ta không có hại tính mạng của hắn! Bạch giác càng khóc lợi hại hơn, Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc hại tính mạng của hắn! Là hắn... Là hắn không chịu dừng lại, hắn nhiều ngày xa nhà trở về, liền nói nhớ ta... Ta cũng một buộc hắn ra tinh*! Hắn bảo phải phải cho ta...
Nghe xong một đọan này nữ tử áo lục mới sửng sốt một chút, cái gì... Ra tinh????Gì?...????...!!!!
*Ta cũng không hiểu ra tinh nghĩa là gì nên để nguyên văn ....
Ngươi nói hắn sớm đã biết ngươi yêu hắn? Ngụy Vô Tiện bỏ việc đấu tranh lấy mạt ngạch xuống, vì sao hắn như vậy lại cùng ngươi triền miên?
Lẽ nào người và yêu không thể đến với nhau sao?
Hắn cùng ngươi... cùng ân ái, dương khí bị hao tổn, ngươi nhẫn tâm sao?
Ta nào biết hắn dương khí của hắn hao tổn... Năm rồi cùng hắn gặp lại, đều là ta dùng mọi cách năn nỉ dây dưa hắn mới bằng lòng cùng ta dương tinh, năm nay không biết sao vừa thấy mặt liền...
Ngươi cầu hắn cùng với ngươi dương tinh? Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, Vậy vật kia dùng làm gì?
Ngươi không biết... Chúng ta thân là xà , không thể tự cung cấp dương khí, những mùa khác đều dựa vào phơi nắng, chỉ có mùa mưa dầm dề như vậy, mưa liên miên khoảng một tháng, trong rừng bệnh thấp xâm nhập thân thể khiến ta khó chịu, không thể hóa thành hình người ta chỉ có thể ở trong một căn nhà khô ráo nhẫn nhịn một tháng, trong cơ thể có dương khí không đủ liền cảm thấy toàn thân đau đớn đến tận xương cốt. Nam tử trưởng thành có đầy đủ dương khí, cùng y da thịt thân cận ta liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng là lại không bằng việc cùng ta một lần dương tinh, một tháng chỉ cần hai lần... Tháng này đích xác là nhiều hơn...
Nhiều hơn? Nhiều hơn bao nhiêu lần?
... Một... Một ngày ba lần...
Phốc —— Ngụy Vô Tiện vội vã muốn đi nhìn biểu tình trên mặt của Lam Vong Cơ, nhưng lại bị che lại nên cái gì cũng nhìn không thấy, Vì vậy dính trên người Lam Vong Cơ không tha: Lam Nhị ca ca, mau đưa giá mạt ngạch cho ta đi ba, che thực đang khó chịu a ~
Hoàn hảo Ngụy Vô Tiện nhìn không thấy vẻ mặt của Lam Trạm, hiện tại trên mặt Lam Trạm đã phiêu một mảng hồng hồng.
Hắn có biết ngươi dương tinh với hắn để làm gì không? Không nhìn Ngụy Vô Tiện dây dưa, Lam Vong Cơ mở miệng hỏi xà yêu kia.
Tất nhiên là biết, ta ở cùng với hắn năm đầu rất nhanh liền thẳng thắn nói rõ sự tình. Ta chẳng bao giờ lừa gạt hắn bất cứ chuyện gì. Hắn tuy rằng tuy không vô tình ta, đối với ta cũng cực tốt, ta chưa từng nghĩ tới việc hại hắn! Một tháng rồi một năm,thân thể hắn vốn chẳng có gì khác thường... Ai biết qua một tháng thân thể hắn lại hư nhược rất nhiều, mỗi ngày đối với ta đòi hỏi, ta một thời tham vui vẻ cũng một mực cự tuyệt... Thực sự... thực sự... Ta thực sự không muốn... Ô oa oa... Bạch giác vừa run rẩy với vẻ yếu mềm vừa khóc đến ruột gan đứt từng khúc, thực sự làm cho lòng người không thể cứng nổi.
Như nếu thật là như vậy, mọi chuyện cũng không tất cả đều do ngươi. Lam Vong Cơ gật đầu, biểu tình nhưng không có bất kỳ thay đổi nào, Thế nhưng vô luận từ nguyên nhân đến kết cục cũng có một phần của ngươi trong đó, ngươi chẳng lẽ không muốn bồi thường?
Ta, ta nghĩ a, đây không phải là... Bị các ngươi đuổi theo rồi đuổi ra ngoài sao... Bạch giác cúi đầu lau nước mắt, vai co rúm lại, ngoại bào thực sự quá rộng, liền trượt xuống khỏi đầu vai.
Lam Trạm không dấu vết dời mắt, vẻ mặt kiên quyết không tháo mạt ngạch xuống.
Đã cố tình bồi thường, không bằng cùng chúng ta hồi phủ, vì vị công tử kia túc trực bên linh cữu?
Là túc trực bên linh cữu, chứ không phải bắt ta trông coi hắn sao?
Tự nhiên.
Đó là đương nhiên... Hắn thực sự đối đãi với ta vô cùng tốt... Bạch giác vẫn như cũ nhỏ giọng khóc sụt sùi, Nếu là biết chuyện như vậy... Ta nhất định sẽ không tùy ý dính vào hắn.
Nghe ngươi vừa nói như vậy, ta thật ra nghĩ hắn là biết mình hạn xấu sắp tới. Thật ra hắn nếu đối đãi với ngươi tốt như vậy cũng không mưu cầu danh lợi muốn cùng ngươi vui vẻ, lần này... Không muốn sống với ngươi như vậy, như đã biết sau này cũng không có cơ hội nữa... Ngụy Vô Tiện vừa nói suy đoán của mình, một bên càng không ngừng gãi cổ trên dưới và trong ngực, A nha chuyện gì xảy ra thế nào lại ngứa ngáy như vậy a! Lam Trạm ngươi nhìn ta cái gì! A còn không mau đưa mạt ngạch cởi ra! Ai ngứa quá...
Lam Vong Cơ ánh mắt lẫm liệt, nhìn vạt áo trước của Ngụy Vô Tiện đã kéo lộn xộn, trước ngực trên vai cũng có vết tích tình ái mấy ngày trước y để lại, mà Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục nôn nóng Hồ nháo. Lam Vong Cơ liền vội vàng tiến lên nắm hai tay của Ngụy Vô Tiện, hỏi: Làm sao vậy?
Ngứa ~ thật là nhột, toàn thân đều ngứa... Ngươi mau giúp ta gãi gãi... Lam Vong Cơ nhìn toàn thân Ngụy Vô Tiện không có nổi lên vết hồng gì, đây là chuyện gì, chỉ có thể nói: Ta mang ngươi trở lại. Rồi hướng bạch giác: Ngươi cũng đuổi kịp.
Bạch giác nhíu mày, ôn nhu nói: Vị công tử này chắc đã... Nhiễm thấp thâm độc trên người.
Thấp thâm độc?
Phong thủy trong rừng này ảnh hưởng đến chúng ta gây nên bệnh thấp. Vị công tử này tựa hồ trong cơ thể vốn là âm khí không ít, vào cánh rừng liền bị căn bệnh này xâm nhập... Giá thấp thâm độc xâm nhập vào đầu khớp xương cực mạnh, còn ảnh hưởng khiến người nhiễm khó chịu. Nữ tử áo lục rốt cục cũng có cơ hội mở miệng , mà bạch giác vẻ mặt rất có thâm ý vừa thẹn vừa nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ không tự chủ được đem Ngụy Vô Tiện giấu ở phía sau mình.
Giải thích thế nào?
Tất nhiên là... Cùng nam tử trưởng thành có dương khí thị da thịt thân cận...Ừ... Còn có ta vừa nói... Bạch giác chợt phát hiện ánh mắt của Vong Cơ ngày càng phát ra nguy hiểm, liền dời ánh mắt đi không nhìn Ngụy Vô Tiện nữa, thế nhưng màu đỏ bên tai đã bán đứng hắn.
... Trễ nhất bao lâu chữa trị.
Tất nhiên là càng sớm càng tốt. Độc này sơ phát vi dương, đầu khớp xương bên trong sẽ bị ăn mòn đau đớn... Thực sự khó qua...
Lam Vong Cơ vùng xung quanh lông mày nhíu lại, Ngụy Vô Tiện còn đang vô ý thức giãy giụa thân thể, muốn lấy hai tay quơ loạn, thế nhưng đã bị Lam Trạm chế trụ, chỉ có thể dùng thân thể cùng những bộ phận khác không ngừng cọ cọ ma sát. Cứ ma sát qua lại như vậy, ngoại bào trung y đều tuột xuống, Ngụy Vô Tiện còn không ngừng rên rỉ, há miệng nhìn bộ dạng mê man như khó chịu chọc cho Lam Vong Cơ ngực căng thẳng.
Ta mang ngươi trở lại. Lam Vong Cơ cố nén dục vọng đang gào thét trong lòng, đem tay xuống phía dưới thắt lưng của Ngụy Vô Tiện bế lên. Vừa định ngự kiếm, Ngụy Vô Tiện liền đem hai tay ôm chặc lấy đai lưng của y: Thắt lưng... Thắt lưng cũng ngứa... Ừ... Phía dưới... Cũng ngứa... Thật là nhột a... Hàm Quang quân...
Rắc!!!. Lý trí vỡ vụn. :)))
Các ngươi, tránh xa một dặm. Lam Vong Cơ giữ Ngụy Vô Tiện đang cào loạn loạn trong lòng, quay đầu nhìn nữ tủ áo lục và bạch giác hạ lệnh. Tuy rằng giọng nói vẫn như cũ không hề có cảm xúc gì, thế nhưng lại mơ hồ có thể nhận ra nôn nóng và khí tức nguy hiểm. Bạch giác vội vã nghe lời lui về phía sau, nữ tử áo lục thấy thế, sửng sốt một chút, cũng theo bạch giác rời đi.
Bạch giác, bọn họ đây là...???
Ngươi chân không nhìn ra? hắc y công tử trên người đầy vết hôn, vừa nhìn là bết ai đã để lại cho hắn... Hoàn toàn chẳng có chút che giấu gì... Hì hì...... Bạch giác nhãn thần không nhịn được mà liếc ra phía sau một cái, đột nhiên lại nghe được tiếng Không được loạn ngữ!!! Vội vã giữ chặt cái cổ của mình lại, nhanh chạy mất.
Hàm Quang quân... Ưm... Ta nghe hết rồi, ngươi tựu... Cũng nhanh nhanh giải chất độc này cho ta nha... Vừa nói xong lời này Ngụy Vô Tiện liền thuần thục đưa tay tới bên hông của Lam Vong Cơ, thuần thục xé ra.... Ngươi còn chờ cái gì nữa? Bọn họ không phải đã đi xa rồi sao? Nhanh...
...
...
Hảo.
Bản dịch không đúng hoàn toàn, cái này chỉ dịch cho vui thôi, mong m.n thứ lỗi
End