Lính canh đứng hai bên cúi chào.
Một cô gái mặc cung trang nhà Chu Trung Hoa xuất hiện, nữ bác sĩ dữ dằn ở Bệnh viện Đại học Bắc Kinh? Carol nghĩ thầm.
- Tĩnh Tuyết, có vẻ như em biến hóa thật là khôn lường đấy, dáng vẻ này thật là xinh đẹp. - Asisu thân thiết kéo tay Tĩnh Tuyết.
- Chị Asisu, đây chỉ là kinh hỉ nho nhỏ mà thôi. - Tĩnh Tuyết mở miệng, quả thật Asisu cũng chính là một tiềm năng, nếu không đi làm diễn viên thì quá phí.
Lúc này, Tĩnh Tuyết mới lơ đễnh nhìn về phía đôi nam nữ đằng xa, cô chậm rãi tiến lại gần, hành lễ:
- Công chúa Đại Chu, lần đầu gặp mặt Hoàng đế Ai Cập.
- Đại Chu? Trẫm chưa nghe đến quốc gia này bao giờ. Nó nằm ở đâu?
Lúc này Carol xen vào:
- Đại Chu là một quốc gia ở Phương Đông, tiếp nối sau triều đại nhà Hạ và nhà Thương, trải qua hàng nghìn năm mới thành Trung Quốc như thời hiện đại.
- Xấc xược, ngươi là tiểu thư nhà nào, tại sao lại có thể không biết giáo dưỡng như vậy? Nói xen vào câu chuyện của người khác? - Tĩnh Tuyết quét mắt về phía Carol, đang muốn chém gió thì ngươi lại xen vào, thật làm bản tiểu thư mất hứng.
- Chị? Có phải chị là vị bác sĩ ở Bệnh viện Đại học Bắc Kinh năm trước hay không? - Bạch Liên Hoa tiếp tục tỏ ra ngây thơ vô tội, bước lại gần, định kéo tay áo của Tĩnh Tuyết, chỉ chờ cô hơi vung tay một cái, thì sẽ ngay lập tức ngã lăn ra, chiếm lấy cảm thương của Hoàng đến Menphis. Không cần biết người ngày có phải là bác sĩ dữ dằn ấy hay là Công chúa Đại Chu hay không, chỉ cần chiếm được cảm thương của tên Hoàng đế ngu ngốc là được.
Nhưng làm sao mà Tĩnh Tuyết lại không biết được ý đồ của Bạch Liên Hoa cơ chứ? Muốn ngã à? Thế thì tự ngã đi em. Cô lùi lại một bước như phản xạ:
- Vị tiểu thư này đang nói đến cái gì vậy? Tại sao cô lại tự mình ngã rồi?
- Chị.. tại sao chị lại đẩy em? - Cô nàng trong vòng tay của Hoàng đế Menphis, run run đứng dậy.
- Hỗn xược, một con nô lệ không biết phép tắc, dám vu oan cho Công chúa? - Nữ hoàng Asisu tức giận.
- Chị Asisu.. - Bạch Liên Hoa kêu lên.
Hoàng đế Menphis thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bèn nói:
- Công chúa Đại Chu cứ tùy ý ở lại đây, Ai Cập chúng ta sẽ tổ chức tiệc chào đón Công chúa.
- Được. - Tĩnh Tuyết gật đầu.
Sau đó đôi nam nữ rời đi.
Vào trong nội điện, Tĩnh Tuyết hơi mở cổ áo cho bớt nóng, lại lấy chùm nho trên bàn ăn:
- Nữ hoàng, ta nghĩ cô nên thay đổi cách đối phó.
- Thay đổi? Nó khó đối phó như vậy sao?
- Tất nhiên, cô cứ nhìn xem, mọi kế hoạch ám sát nó của cô.. hoặc là thất bại, hoặc là bị lộ tẩy.
Asisu trầm ngâm gật đầu.
- Lộ tẩy sẽ không tốt cho thanh danh của cô đâu, dù sao cô cũng là Nữ hoàng Ai Cập, dưới một người trên vạn người.
- Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi, nhưng nó.. chính nó đã làm xáo trộn mọi trật tự của Vương triều Ai Cập này. - Asisu cắn môi, nói ra lời trong lòng mình.
- Ta hiểu cảm giác ấy. - Tĩnh Tuyết trả lời, đoạn lại hỏi tiếp:
- Cô biết Bạch Liên Hoa không?
- Hoa sen trắng?
- Nghĩa bóng là như vậy, thực ra nghĩa đen.. Nói về đứa con gái lòng dạ thâm sâu, nhưng lại thích tỏ vẻ yếu đuối lương thiện. Loại này khá nguy hiểm, nhưng lại được đàn ông bảo bọc.
- Ồ.
- Ngoài sáng tốt nhất cô nên thể hiện sự bao dung, yêu quý cô ta như chị em. Đến lúc vào trong tối, đâm cô ta một nhát là được. Kế hoạch này sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Tĩnh Tuyết nói, mặc dù cô thực sự không muốn làm như vậy. Nhưng trên đời này, phải giành giật mới có cơ hội sống sót. Trên chiến trường cũng không từ thủ đoạn để giết địch. Nếu ngươi không làm vậy, thì cũng sẽ có người làm vậy. Để bảo toàn mạng sống, cũng chỉ là đen ăn đen, không còn cách nào khác. Hiện tại là để trả đũa vụ việc ở Bệnh viện Đại học Bắc Kinh. Về sau cô sẽ án binh bất động, nhưng nếu cô ta chọc vào cô, thì phải hứng chịu hậu quả.
- Chuyện này có vẻ thú vị đấy. - Asisu mỉm cười:
- Ngươi đúng là một kẻ âm hiểm.
- Tôi tự biết chính mình là người xấu. - Cô gật đầu thừa nhận.
- Ha ha.. Trước giờ ta chưa từng gặp kẻ nào tự nhận mình là người xấu cả, ngươi chính là người đầu tiên, vô cùng thẳng thắn.
Lời nói của Asisu làm cô nhớ đến Hoàng tử Izumin của Hittle, hắn cũng từng nói với cô như vậy. Cô vừa thăm dò từ đám cung nữ, Công chúa Mitamun em gái Izumin bị mất tích cách đây gần hai tháng. Địa điểm mất tích là Hoàng cung Ai Cập.
- Nữ hoàng, ta không hoàn toàn có thù oán với Carol, nhưng nếu cô chịu giao ra một người, thì ta sẽ giúp cô thu thập con bé đó. - Tĩnh Tuyết đưa ra một lời đề nghị.
- Ồ, ngươi đã bắt đầu bàn điều kiện với ta rồi? - Asisu ngửa người ra phía sau đệm lót da báo, cười cười:
- Ngươi muốn người nào?
- Công chúa Mitamun.
- Công chúa của Hittle? Con bé đó muốn giành lấy Menphis, ta đã giết gà dọa khỉ rồi, ngươi không chừng sẽ tìm thấy di vật của nó ở tầng hầm đấy.
- Cô giấu người ở nơi khác? - Dĩ nhiên cô không tin lời Asisu nói.
- Nếu ngươi đã muốn con bé đó, vậy được thôi. Vùng núi phía Nam, cách nơi này khoảng 60 dặm. - Asisu đưa ra lời gợi ý, cô ta đã đồng ý giao người.