Cô hãy chăm lo nhiều đến sức khoẻ của mình hơn. - Tĩnh Tuyết không chữa thương cho Bạch Liên Hoa, chỉ đứng bên cạnh giường “quan tâm hỏi han“.
- Em chỉ là muốn anh ta trở thành một vị vua tốt, tại sao lại khó đến như vậy? - Bạch Liên Hoa kêu đau, ngây thơ nói.
- Khó thì thôi, làm làm gì cho mệt. - Cười lớn trong lòng, cô không biết thế giới quan của con bé này là Chân Thiện Mỹ hay Chân Thiện Mỹ fake nữa. Kêu khó mà cứ muốn làm, thật muốn giơ một like ngay lập tức. Lịch sử của tên đần Menphis đã miêu tả rõ ràng, hắn là một vị vua như thế nào, mà cô ta cứ thích nhúng tay vào, chẳng lẽ bị đau vậy vẫn chưa chừa hay sao?
Bạch Liên Hoa không nghe ra câu này có ẩn ý gì, chỉ khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó nói mấy câu ý muốn đuổi người.
Vài ngày tiếp theo, Tĩnh Tuyết chuyên tâm chữa bệnh tích lũy tài sản. Đã gần ba tháng ở đây rồi, vàng tích vào tủ thì ít mà lôi ra tiêu xài thì nhiều. Dạo gần đây, cô phát hiện ra bản thân rất thích tiền, vì thói quen tiêu xài Đại tiểu thư kia, bây giờ không có tiền liền cảm thấy không thoải mái. Thở dài một hơn, Tĩnh Tuyết vào Hoàng cung tìm đến thần điện của Nữ hoàng Asisu ăn chực.
- Công chúa, Nữ hoàng đang cầu nguyện trong thần điện, ngài muốn vào trong hay đợi bên ngoài. - Nữ quan Ari hỏi.
- Nữ hoàng không định ăn trưa à?
Nữ quan Ari lắc đầu:
- Vào thời điểm này hằng tháng, Nữ hoàng thường cầu nguyện cả ngày trong thần điện, không hề ăn trưa.
Tĩnh Tuyết ồ lên một tiếng, sau đó rời đi. Coi như hôm nay cô xui xẻo.
Giữa đường gặp Đại quan Kaputa, ông ta nhìn chằm chằm cô với ánh mắt kỳ lạ, cung kính chào:
- Hạ thần tham kiến Công chúa Tĩnh Tuyết.
- Đại quan Kaputa đi đâu giữa trời nắng thế này? - Tĩnh Tuyết cầm cây quạt lụa phất phơ tạo gió.
- À, thần vừa đi qua thần điện, hiện tại đi ăn trưa, Công chúa sẽ hạ cố ăn trưa cùng thần chứ? - Lão Kaputa khách sáo mời, mặc dù lão rất keo kiệt nhưng khi đứng trước mỹ nhân thì không thể không móc hầu bao.
Hơn nữa, cô Công chúa này vô cùng kiêu ngạo, dung nhan lại vô cùng xinh đẹp, thông minh sánh ngang với Carol, Công chúa quả thực là một kiểu phụ nữ đặc biệt rất hấp dẫn đàn ông. Vừa nhắc đến Carol, lão đã tức muốn giậm chân, Nữ hoàng Asisu hứa thưởng Carol cho lão vậy mà ngài ấy lại thất hứa, thôi thì Công chúa này cũng được, không kém gì Carol, thậm chí còn hơn con bé người ngợm gầy quắt queo đó..
Sở dĩ lão có suy nghĩ thế này, vì Tĩnh Tuyết mang danh Công chúa ngoại quốc xa xôi, nhưng lại không mang theo bất kỳ kẻ hầu người hạ nào, một mình độc lập. Có làm hại nàng thế nào thì nàng cũng yếu đuối không thể phản kháng, cách tốt nhất chỉ có thể là gả cho lão. Vừa nghĩ, lão vừa cười phớ lớ.
- Được. - Tĩnh Tuyết được người khác mời cơm, tất nhiên ăn miễn phí thì không thể từ chối. Nhưng nếu biết lão ta đang nghĩ gì, cô xin thề sẽ giết chết lão ta ngay lập tức.
Biệt viện hoành tráng dát vàng, lấp lánh như vậy, đúng là méo thể ngờ lão già này cũng là một tham quan. Tĩnh Tuyết lắc đầu, cô không phải thần thánh pháp luật, không cần xử lý mấy gã quan tham, chỉ khi nào đụng chạm vào cô thì cô sẽ tiêu diệt.
Kaputa rất nhanh cho người làm một bàn thức ăn lớn mang lên.
- Công chúa Tĩnh Tuyết, xin mời ngài.
- Được, Bản công chúa sẽ không khách sáo.
Lấp đầy dạ dày, Tĩnh Tuyết lấy khăn gấm tao nhã lau miệng, đứng lên, đeo balo rời đi:
- Bữa cơm này, cám ơn Đại quan, Bản công chúa sẽ nói tốt trước mặt Hoàng đế Menphis vài câu giúp ngươi.
Lão Đại quan cười đến ngoác miệng ra mang tai, phất tay cho toàn bộ người hầu rời đi hết:
- Công chúa, Hạ thần có một phòng trưng bày rất nhiều cổ vật Phương Đông quý hiếm, nhưng lại không biết là của những thời kỳ nào, ngài có thể giúp Hạ thần giải đáp chứ?
- Ồ, đi thử xem. - Tĩnh Tuyết hất cằm, ý bảo lão ta dẫn đường, nếu là cổ vật quý hiếm, cô có khả năng sẽ trộm đi vài món bán lấy tiền, đỡ phải đi khắp nơi chữa bệnh kiếm tiền phiền phức.
À khoan đã, phải là “đem đi” chứ không phải là “trộm”, cô là quang minh chính đại cướp, chưa bao giờ lén lút. Đúng, đem đi.
Lão quan mời Tĩnh Tuyết bước vào trong căn phòng trước, lão sẽ vào sau. Chà chà, căn phòng từ sàn nhà đến các bức vách trên tường đều là vàng nguyên khối. Chính giữa căn phòng là một chiếc giường trải da báo lót lông cừu mềm mại, gỗ của giường cũng tỏa ra mùi thơm của trầm hương, xung quanh là những chiếc bàn chạm trổ tinh xảo bày biện đủ các loại tượng được tạc từ vàng. Nhiều vàng thật đấy, nhưng có món đồ cổ Phương Đông nào đâu?
“Cạch” một tiếng, là tiếng cửa đóng lại, rất chặt. Tiếp sau đó là giọng nói buồn nôn của lão Kaputa:
- Công chúa, ở đây toàn là đồ cổ đẹp và rất quý hiếm, phải không?
Tĩnh Tuyết bây giờ mà còn không biết lão già này định làm gì nữa, thì cô sẽ không mang họ Tĩnh. Cô ngoảnh đầu lại:
- Đúng là rất đẹp và quý hiếm.
- Công chúa thật tinh mắt. - Lão Kaputa cười phá lên, ánh mắt như đang thưởng thức bữa ăn:
- Nếu Công chúa thích, Hạ thần có thể cho ngài một nửa căn phòng này, chỉ cần ngài..
Tĩnh Tuyết không một tiếng động mở balo sau lưng ra, lôi ra đôi găng Boxing đeo lên tay, ngắt lời lão già:
- Bản công chúa thì lại thấy, ngươi nên đem dâng hết mới phải.
Chỉ cần Bản công chúa đánh chết ngươi là được. Tĩnh Tuyết nghĩ trong lòng.
- Được được, ta sẽ dâng hết cho Công chúa, nàng hãy đến với ta nào~
Lão quan không hiểu gì cả, cứ nói năng ngu ngốc, đến khi ăn một đấm lên mặt mới ngã xuống, hét lên:
- Ngươi dám làm gì Bản quan?
- Làm gì ấy hả? Giết chết ông đấy. - Tĩnh Tuyết nở nụ cười như tắm gió xuân, nhưng giọng nói ngoan độc đến cực điểm.
- -Bốp!
- -Bốp!
- Này thì làm gì! Dám có ý nghĩ gì với ta hả, để xem ta đấm mấy phát thì ông sẽ ngoẻo nhé?
Tĩnh Tuyết dù sao cũng là người rèn luyện thể lực thường xuyên, một lão già béo ú có nguy cơ mắc máu nhiễm mỡ như Kaputa làm sao có thể địch nổi, chỉ hai chưởng ông ta đã nằm sấp mặt.
- Ngươi.. ngươi dám đánh Đại quan triều đình? - Kaputa ăn đòn đau, la hét lộn xộn.
- Này thì Đại quan! Đại tham thì có. - Tĩnh Tuyết bồi thêm một cú đá, khiến mặt lão ta sưng tím như đầu heo.
Lão già này đúng là lớn mật, gan to bằng trời rồi. Cô lắc đầu, hôm nay lão phải chết rồi, dù có được lịch sử bảo vệ, cô cũng sẵn sàng làm phản.
- - Bốp! Bốp! Bốp!
- - Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Thực sự đánh đến lúc lão chỉ còn một hơi tàn, Tĩnh Tuyết mới ngừng lại, tay cô hơi mỏi.
Lão Kaputa cuối cùng đã biết sợ, bò đến ôm chân Tĩnh Tuyết:
- Đại nhân.. ngài tha mạng cho con, con xin thề sẽ không dám tơ tưởng gì đến ngài nữa, xin ngài tha mạng, xin ngài tha mạng...
- Bò ra xa ta ba mét. - Cô hất hất chân, loại người thế này, thật là phổ biến mà, đánh gần chết là chừa ngay.
- Vâng vâng, Đại nhân.
Tĩnh Tuyết quyết định tha mạng cho lão già này, vì lão vẫn còn giá trị. Nhưng cái giá phải trả sẽ rất lớn nếu muốn sống, cô đảo mắt quanh căn phòng:
- Cái phòng này, toàn bộ cho người đem hết đến Hành cung.
Lão hoảng hốt, sắc mặt xám xịt:
- Cái gì? Toàn bộ!?
- Phải, toàn bộ. Một miếng ốp tường hay sàn nhà cũng đều phải chuyển đến cho ta. - Tĩnh Tuyết gật đầu, cho găng tay vào balo:
- Đừng để ta đến đòi, cũng đừng dại gì mà cho người đi ám sát ta. Cẩn thận..
Ngừng lại hai giây, cô nhấn mạnh bằng giọng nói thập phần lạnh lẽo:
- .. ta đến cướp hết đồ nhà ngươi đi đấy, kể cả giấy nhà đất.
Lão Kaputa ngồi bệt xuống đất. Cả một phòng báu vật này của lão là tài sản tích cóp được bấy lâu nay, mặc dù đều được người khác biếu nhưng lão cũng có tình cảm với những báu vật này. Vậy mà hiện tại, lão đã chọc phải ổ kiến lửa, để mất trắng, lão cũng còn một phòng báu vật trong tầng hầm, nhưng làm sao nguy nga tráng lệ như căn phòng này được. Bây giờ lão chỉ còn biết gào thét trong lòng.
Mỹ nhân đúng là không thể nhìn bề ngoài được! Nhất là Đại mỹ nhân!
Cô không cần thiết phải gieo rắc lòng thương cảm với lão Kaputa này. Cô đã muốn giết ai, thì ngay cả bản thân cô cũng không thể ngăn cản nổi.
Rời khỏi biệt viện nhà lão Kaputa, Tĩnh Tuyết không cảm thấy tâm trạng quá tệ, vì tự dưng được một khối tài sản lớn, ai mà không vui cho được.