Nhìn Bạch Liên Hoa yếu ớt nằm vật vã trên giường, Tĩnh Tuyết không một chút cảm xúc thương hại dư thừa nào. Cô ta không chịu nói với Izumin về việc Asisu “giết” Mitamun, vì sợ chiến tranh hai nước nảy ra, không sai, nhưng tại sao cô ta lại đốt thành? Thủ đô của Hittle đâu có bị đốt trong lịch sử? Nó vẫn tồn tại ở Thổ Nhĩ Kỳ đến hiện đại đấy thôi?
Không biết nên nói cô ta ngu hay Tĩnh Tuyết thích săm soi nữa. Đúng là Bạch Liên Hoa có khác.
- Đem nước ấm đến đây. Bản công chúa sẽ điểm huyệt trừ độc cho cô ấy. - Tĩnh Tuyết ra lệnh cho đám thị nữ.
Mấy ông Ngự y được Công chúa giải vây cho, khẽ khàng thở phào. Công chúa cứ như một vị thần sống xuất hiện cứu mấy ông ta thoát chết vậy.
Nghe thấy lời giải vây của Công chúa ngoại quốc, Menphis nể mặt cô mà đồng ý tha chết:
- Các ngươi đứng hết lên đi.
- Hiện tại điểm huyệt cho cô ấy cần phải cởi y phục, mời đàn ông ra ngoài cho. - Tĩnh Tuyết mở miệng đuổi người.
Chữa bệnh cho cô ta? Từ trước đến giờ, Tĩnh Tuyết cô chưa từng hạ độc người lại còn chữa bệnh cho cùng một người cả. Bạch Liên Hoa này, sẽ trở thành một ngoại lệ. Chờ đám người Menphis ra ngoài, cô mới bắt đầu điểm huyệt. Kinh nghiệm tám năm với thuốc Bắc của cô không phải là ít.
Trong khi bôi thuốc, cô còn phát hiện ra một vết chém khá hiểm ở vùng lưng phía sau tim. Tên Izumin đối với con bé này, có lẽ là vừa yêu mà cũng vừa hận.
Băng bó xong, Tĩnh Tuyết lau lau mấy ngón tay dính máu bẩn, bước nhanh ra ngoài. Cô thực sự không ưa gì kẻ đã nói dối mình tý nào.
Thuyền Ai Cập chạy chậm để khỏi lắc thuyền bởi sóng lớn, để cho Bạch Liên Hoa dưỡng bệnh. Theo như chuẩn đoán, tàu vừa cập bến Ai Cập thì cô ta sẽ tỉnh.
Thế mới nói, Tĩnh Tuyết giết người còn dễ hơn cứu người.
Một buổi sáng nọ, Bạch Liên Hoa tỉnh lại, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ta sẽ chết chắc rồi, nhưng Công chúa Tĩnh Tuyết quả nhiên là Thần y, vô cùng cao tay, cướp lại người từ tay của Tử Thần.
Trở về Thebes, người dân Ai Cập không chỉ tung hô Bạch Liên Hoa, mà còn tung hô cả Công chúa Tĩnh Tuyết có tài chữa bệnh hơn người nữa. Thật giống như người dân kinh thành chia bè kết phái hâm mộ hai “Nữ thần” của mình vậy. Tuy rằng được tung hô, nhưng Tĩnh Tuyết chẳng quan tâm mấy chuyện đấy, quá phiền phức.
- Công chúa Tĩnh Tuyết, từ nay trở đi, cô chính là bạn tốt của Ai Cập chúng tôi. - Menphis rất mừng rỡ vì người trong mộng tỉnh lại, chính thức coi Công chúa Đại Chu là ân nhân của mình.
- Không có gì. Chữa bệnh cứu người cũng là một công việc quan trọng của Bản công chúa. - Tĩnh Tuyết lãnh đạm trả lời, rồi cáo lui đi thăm Nữ hoàng Asisu.
Nữ hoàng Asisu làm theo lời của Tĩnh Tuyết, không hề tỏ ra gây hấn hay thù hằn gì với Bạch Liên Hoa, nhưng Menphis vẫn tỏ thái độ gay gắt với chị gái của mình:
- Tại sao hắn lại làm thế với ta? Tại sao chứ?
- Hồn bị câu mất rồi. - Tĩnh Tuyết cắm hai chiếc tai nghe hoàn chỉnh lại, tai nghe yêu quý, chúng ta đoàn tụ rồi! Chị sẽ cho đứa chia cắt chúng ta phải trả giá.
- Ý ngươi là gì? - Asisu không hiểu ý tứ trong lời nói, hỏi cô.
- Ý ta là, Bạch Liên Hoa đã làm cho Menphis yêu say đắm rồi.
- Nghe nói ngươi đã chữa khỏi tương tích nặng cho con bé Bạch Liên Hoa? Sao cô không để nó chết đi?
- Ta chỉ cứu cô ta trên bề nổi thôi. Không phải ta là Thần y à? Có thể giết người ngay tức khắc ấy chứ? - Tĩnh Tuyết vừa nghe nhạc, vừa lơ đễnh trả lời.
- Vậy.. ngươi đã cho thêm độc dược vào thuốc của nó sao? - Asisu ngạc nhiên nhìn Tĩnh Tuyết.
- Tất nhiên rồi, nhưng độc tính khá nhẹ, uống lâu mới phát tác. - Cô tao nhã nhấp một chút rượu ngâm, làm vẻ mặt như thể đang nói trời hôm nay có nắng hay không vậy.
- Ngươi quả nhiên là cao tay.
Tĩnh Tuyết cười với Nữ hoàng Asisu:
- Cô ta dám thay đổi lịch sử. Điều đó làm ảnh hưởng đến ta, vì vậy ta không thể cho nó xảy ra được. Với lại.. đây cũng coi như là một ân huệ của ta cho Bạch Liên Hoa, thực sự là tạo ra đột phá lớn đấy.
- Ta chờ đợi đột phá của ngươi. - Asisu nâng ly rượu ngâm rắn hổ mang đã rút nọc độc, cụng với ly của Tĩnh Tuyết.