Thân Công Báo quả là
một tên điên điên, vô lại mà. Thời cổ đại nay xé áo nữ nhân là phạm vào
trọng tội nha. Mất hết danh dự của ta rồi “ahh....”. Ta lườm Thân Công
Báo một cái, chỉ tay về phía hắn.
- Dâm tặc, phụ mẫu ngươi không dạy ngươi nam nữ thụt thụ bất thân ư?
Thân Công Báo không nói gì, xoa xoa căm nhìn ta. Hắn đang suy nghĩ gì đó.
- Nàng tên gì? Thân Công Báo hỏi ta.
Ta khoanh tay im lặng “Ta không nói, ngươi làm gì ta”
- Gương mặt xấu, làn da lại xinh đẹp... chậc...chậc....mặc nhiều áo như vậy làm gì? Thân Công Báo mỉm cười, chấp hai tay sau lưng.
Cái tên này có ý gì đây chứ? “Chết rồi....” Thân Công Báo hai mắt lóe lên.
- Ta hỏi một lần nữa, nàng tên là gì? Nếu nàng không nói ta sẽ lập tức biến
nàng thành con lợn! Thân Công Báo vuốt mái tóc lòa xòa trước trán, giọng đầy ác ý.
- Ta..... Trời ạ, chỉ cần nghĩ đến ta bỗng dưng
biến thành con lợn to béo rồi kêu ột ột chạy lung tung ủi đất là ta muốn ngất rồi.
- Có nói không? Thân Công Báo tiến lại gần ta.
- Mã.... Mã....Chiêu Đệ.... Ta run rẩy “Tướng công chàng đang ở đâu ahhhh, mau đánh bại Đát Kỷ tới cứu thiếp!”
- Haaaa..... Tốt lắm, ta dường như thích nàng rồi! Thân Công Báo chau mài đẹp.
- Không, Thân đại ca ngươi tha cho ta đi mà, ta biết mình đuổi mất thê tử của
huynh nhưng thế gian thiếu gì hoa thơm, cỏ dại.... “thê tử cái con khỉ,
toàn đặt bẫy ta”
- Ai làm người đó chịu! Nàng phải làm thê tử của ta! Thân Công Báo bắt lấy tay ta.
- Ta là nữ nhân đã có phu quân ah, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa! Ta giãy
giụa hòng thoát khỏi tên nam nhân yêu nghiệt này.
- Nữ nhân
đã có phu quân mà không viên phòng thì cũng như không có mà thôi, thứ ta muốn ta nhất định phải có! Thân Công Báo âm trầm, ngang ngạnh.
- Tướng công, cứu thiếp!!!! Ta hô to.
Thân Công Báo vòng tay ôm lấy eo ta, một tiếng nói vang lên:
- Thân Công Báo thả nương tử ta ra! Khương Tử Nha oai phong lẫm liệt xuất hiện bằng một đạo ánh sáng vàng.
- Nếu ta nói ta không thả? Thân Công Báo khiêu mi.
- Vậy thì đừng trách ta đại khai sát giới! Khương Tử Nha tay không lao tới, Thân Công Báo đẩy ta ra một bên.
Hai nam tử một chính đạo một tà ác đánh nhau quyết không khoan nhượng
ai. Vài phút sau bên nào yếu hơn đã thấy rõ, Thân Công Báo bị Khương Tử Nha đánh một chưởng vào vai. Hắn ôm vai biến mất, khi hắn biến mất
trong không trung còn truyền đến tiếng nói đầy mạnh mẽ:
- Mã Chiêu Đệ, ta nhất định sẽ bắt được nàng!
Ta ngỡ ngàng, Thân Công Báo thích Mã Chiêu Đệ rồi! Trời ạ, ta còn nhớ rõ
kịch bản phim lắm. Thân Công Báo từng thích cái nàng tên là Thúy Bình gì đó, nàng ta vốn là vị hôn phu của Cơ Phát. Thân Công Báo thấy Thúy Bình nhan sắc xinh đẹp nên sinh lòng tà dâm, lợi dụng lúc Cơ Phát rời khỏi
nhà Thúy Bình thì hóa thành Cơ Phát đến chiếm đoạt, hủy hoại danh tiết
Thúy Bình.
Kết quả khi sự thật vỡ lỡ, Thúy Bình quá thương tâm
còn Cơ Phát thì bị Thân Công Báo đánh đến tàn phế. Cuối cùng Thúy Bình
chết. Hậu quả rất nghiêm trọng, nếu như tên nghiệt đồ ấy thích ta
thì....oa, ta không muốn thảm như Thúy Bình đâu... Chính vì điều này nên ta đã quy định trước khi đi ngủ Khương Tử Nha phải hôn lên trán ta một
cái sau đó nói “Nương tử, chúc ngủ ngon”, đây chính là ám hiệu xác nhận
thật – giả nga.
Trở lại hiện tại.
Khương Tử Nha nhìn ta, chàng tiến đến gần ta.
- Hắn đã làm gì nàng? Nàng có sao không? Khương Tử Nha nắm tay ta.
- Ô....tướng công, hắn...hắn....xé áo thiếp! Ta uất ức ôm lấy Khương Tử Nha.
- Tên phản đồ đáng chết ấy dám khinh bạc nàng, nàng yên ta nhất định sẽ không tha cho hắn! Khương Tử Nha ôm lấy ta.
- Tướng công, người ta bị hắn nhìn thấy hai tay hết rồi, hắn nói thiếp chưa
viên phòng, hắn sẽ đến bắt thiếp ah! Ta muốn xem Khương Tử Nha phản ứng
ra sau.
Người Khương Tử Nha có vẻ chấn động, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai ta.
- Nàng đừng lo, có ta bên cạnh sẽ không để hắn động đến một sợi tóc của nàng
nữa! Khương Tử Nha nắm hai vai ta, buộc ta nhìn vào mắt chàng.
- Tướng công, chàng nhất định phải bảo vệ thiếp đó! Ta ôm lấy Khương Tử Nha.
- Chiêu Đệ! Khương Tử Nha mỉm cười.
Phân cách tuyến...
Ta nhảy tưng tưng trên con đường đầy hoa thơm cỏ dại, đã đi nữa tháng trời mới có được một nơi đầy thảm cỏ xanh mướt tươi đẹp như thế này. Sắp đến Trần Đường Quan rồi, ta muốn xem Natra được sinh ra như thế nào. Dường
như tình cảnh của ta hoàn toàn khác xa với phim. Trong phim đến phủ Lý
Tịnh với ta không có Khương Tử Nha.
Cứ mỗi đêm trăng tròn chiếc
vòng trên tay ta lại phát sáng, ta rất tò mò mà không hiểu vì sao. Chiếc vòng tay này không có gì đặc biệt, trên thân nó toàn những ký hiệu vằn
vèo khó hiểu. Lúc trăng tròn nó sẽ lóe sáng khoảng vài giấy rồi trở lại
bình thường. Nhiều lần ta muốn gỡ nó ra nhưng nó cứ siết chặt vào tay
ta, khiến ta không cách nào tháo nó ra được.
Chúng ta ngồi nghĩ trên tảng đá ven đường, ta quay sang tướng công:
- Nha Nha, chàng dạy ta phép thuật có được không người ta không muốn bị tên “hai phai” Thân Công Báo bắt đi đâu.
- Hai phai là gì? Khương Tử Nha đôi mắt sáng long lanh nhìn ta.
- Uhm....là chẳng ra nam cũng không giống nữ! Ta nghiêng đầu nhìn Khương Tử Nha.
- Nàng thật là có nhiều ý nghĩ khác người! Khương Tử Nha cười dịu dàng.
- Được rồi, trong lúc rảnh rỗi trên đường đi ta sẽ dạy nàng! Khương Tử Nha xoa đầu ta.
Nữa tháng tiếp theo ta đã có được vài chiêu phép thuật cơ bản, đốt lửa,
biến hóa những đồ vật, tuy nhiên dùng phép thuật di chuyển ta vẫn chưa
làm được. Kỳ lạ, ta vốn có tu vi khá lắm nhưng sư phụ lại phong ấn nó
lại, vì sao kia chứ ‘thật đáng ghét’, ta rất hoài niệm về những ngày
tháng trước đây, bay tới bay lui, biến qua biến lại.
Rất muốn bay là tà trên mặt nước, rất muốn bay từ vực thẳm lên núi cao. Nếu cứ như
hiện tại thì chờ đến lúc Khương Tử Nha phò trợ Cơ Xương phạt Trụ Vương
ta làm sao giúp được đây. Ta phải cố gắng học phép thuật của tướng công
Nha Nha mới được.