Chỉ trong nháy mắt ta và tướng công Nha Nha rơi vào một trận pháp mới, xung quanh băng tuyết
phủ đầy, chúng ta đang đứng trên mặt sông đầy băng. Chỉ thấy những ngọn
núi phủ đầy tuyết. Hơi lạnh từ dưới chân bốc những làn khói mờ ảo.
Khương Tử Nha ôm lấy ta, chúng ta nhanh chóng vận khí chống lại cái giá
rét.
Trên không trung tuyết vẫn rơi không ngừng rơi,Khương Tử Nha quay sang ta:
- Chiêu Đệ, chúng ta đi xung quanh xem phá trận như thế nào!
- Ân...Ta gật đầu, theo sau Khương Tử Nha.
Nếu không có tu vi hộ thân bằng lớp quần áo mỏng manh trên người ta đã đông thành đá từ lâu. Phong ấn bị vỡ đúng lúc ghê. Đi một vòng lớn trên mặt
băng lạnh giá, dường như tướng công Nha Nha của ta đã có cách phá trận,
chàng quay đầu nhìn ta.
Vẫn tưởng Khương Tử Nha muốn nói gì
nhưng chàng lại đưa tay chạm vào tóc ta lấy đi bông tuyết vươn trên tóc. Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chàng, ta cắn môi cố gắng không bật
cười, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
- Chiêu Đệ, nàng xinh
đẹp như vầy sao này ta biết phải làm sao? Khương Tử Nha chợt ôm ta vào
lòng nhỏ giọng, giọng nói êm như suối của chàng có chút bất đắt dĩ.
- Nha Nha,... Ta mở to mắt úp mặt vào lồng ngực Khương Tử Nha “Tướng công Nha Nha nói như vậy là có ý gì kia chứ?”
- Chiêu Đệ, lúc trước nàng nói nữ nhân xinh đẹp là mầm tai họa, vậy ta có nên
diệt trừ nàng? Giọng nói nhẹ nhàng của Khương Tử Nha vang lên trên đỉnh
đầu ta.
- Tướng công.... Ta giật mình nhảy khỏi lồng ngực Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha dùng đôi mắt đen lái nhìn ta, miệng chàng cười chúm chím sao đó
cười rộ lên, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xuất hiện hai bên má chàng. Tim
ta xôn xao nhưng vẫn giữ đôi mắt to tròn nhìn chàng. “Tướng công muốn
giết ta như Đát Kỷ???”
- Ha ha.... nhìn mặt nàng kìa! Khương Tử Nha bật cười to.
- Tướng....công... Ta chu mỏ, muốn ghẹo ta ư? “Tướng công thối”
- Ta làm sao có thể giết nương tử của mình được, nương tử là để thương yêu,
nâng niu.... Khương Tử Nha tiến lại gần ta, nắm lấy tay ta, nhìn ta bằng đôi mắt chứa chan tình yêu.
Ta giật mình, không nhìn lầm đó chứ? Sao ta thấy trong mắt Khương Tử Nha đầy cưng chiều?
- Chiêu Đệ, không phải do nàng xinh đẹp mà ta yêu thích nàng. Mấy tháng qua
tiếp xúc với nàng ta cảm thấy nàng là một cô nương rất tốt, không hiểu
vì sao sâu trong tâm ta lại có tình cảm với nàng...ta luôn không nhận ra được điều đó... cho đến khi nàng gặp vòng xoáy cuốn đi và chúng ta cùng đến nơi này... Khương Tử Nha nhìn ta, đôi mắt chàng không hề chớp lấy
một cái.
- Tướng....tướng công..... Tim ta đập bang bang khi
nghe lời tỏ tình ôn nhu của Khương Tử Nha, mặt ta nóng lên “Mình làm
được rồi”
- Chiêu Đệ, nàng đã hiểu lòng ta chưa? Khương Tử Nha cúi đầu nhìn giọng nói êm ái.
- Tướng công.... thiếp hiểu rồi.... chàng không thấy lạnh sao? Ta bẽn lẽn vuột
khỏi tay Khương Tử Nha chạy đi. Nếu còn nghe tiếp ta sẽ hạnh phúc đến
ngất mất thôi.
- Chiêu Đệ... Khương Tử Nha gọi ta sao đó cũng chạy theo ta.
Trận pháp làm tuyết rơi càng dày, ta và tướng công Nha Nha vẫn chưa tìm được cách phá giải. Khương Tử Nha nhìn ta:
- Chiêu Đệ, chúng ta dùng thử hai thanh kiếm lúc nảy thư xem!
- Ân, thiếp cũng định nói như thế! Ta gật đầu nhìn Khương Tử Nha. Sau đó gãi đầu.
- Nhưng dùng như thế nào? Ta chớp mắt nhìn tướng công vạn năng của mình.
- Thử xem có chém được kết giới trận pháp hay không, nếu được mọi thứ nơi đây sẽ biến mất! Khương Tử Nha chớp mắt.
- Được! ta gật đầu vung thanh kiếm lên không trung dùng pháp thuật điều khiển kiếm bay mấy vòng.
Khương Tử Nha cũng nhanh chóng cho kiếm bay lên không trung. Một tiếng kêu
răng rắc vang lên, bầu trời như một chiếc gương vỡ vụn. Khương Tử Nha
bay sang ôm ta vào lòng. Hai chúng ta như bị một lực hút, hút thật mạnh
xuống lòng đất. Lại một lần nữa chúng ta rơi phịch xuống mặt đất. Ta
không đau vì ta đang nằm trong lòng Khương Tử Nha, nhanh chóng mở mắt để xác định hoàn cảnh, lần nay lại là trận pháp gì nữa đây? Đừng nói là
cuồn phong, lốc xoáy trên sa mạc nhé!
Mọi thứ ta đoán đều sai,
chẳng có sa mạc gì hết. Ta vui mừng nhận ra đây chính là đỉnh núi mà
trước đó chúng ta đã bị luồng gió lốc cuốn mất chính là nơi này. Ta đứng lên nắm lấy cánh tay Khương Tử Nha lắc lắc.
- Tướng công, chúng ta thoát được rồi, thoát được rồi!
- Đúng vậy, chúng ta đã thoát! Khương Tử Nha mỉm cười nhìn ta.
- Sư phụ..... Có tiếng Võ Cát gào to từ xa.
- Võ Cát đợi muội với! Tiếng Tiểu Muội cũng vang lên.
- Sư phụ....sư phụ.... Võ Cát chạy tới ôm lấy Khương Tử Nha.
- Võ Cát, ta không sao! Khương Tử Nha bật cười vì hành động ngây thơ của Võ
Cát, trên mắt hắn còn có vài giọt nước mắt, chắc vô cùng lo cho sư phụ
của mình đây mà.
- Võ Cát, đừng khóc bọn ta không sao!
- Hả???? Võ Cát quay đầu nhìn ta, hai con mắt mở thật to kinh ngạc, đứng hình
mấy giây nhìn ta không chớp mắt sau đó quay đầu sang Khương Tử Nha lớn
tiếng.
- Sư phụ.... sao người có thể vô tâm như thế? Người bỏ sư mẫu không biết sống chết rồi mang về đây một con hồ ly tinh!!! Võ
Cát lắc đầu nhìn về phía ngọn núi trước mắt, nơi ta bị lốc xoáy cuốn đi.
- Sư phụ người có phải nam nhân không? Dù sư mẫu có bộ dáng xấu xí nhưng
người rất tốt với con.... người rất yêu sư phụ kia mà!!! Võ Cát thút
thít.
- Võ Cát.... Khương Tử Nha nhìn bộ dạng uất ức, căm phẫn của Võ Cát mà mỉm cười càng sâu “Không nhận lầm đồ đệ”
- Không có Võ Cát, Võ Đất gì hết. Uổng công hơn một tháng nay con và Tiểu Muội ở đây chờ người dù là một năm cũng chờ.... vậy mà khi người về lại không
mang theo sư mẫu... sống phải thấy người chết phải thấy xác... sư
phụ,... Võ Cát hai mắt ngấn lệ nhìn Khương Tử Nha, sau đó ánh mắt căm
hờn nhìn sang ta.
- Hồ ly tinh, có phải ngươi đã giăng bẫy
bắt sư mẫu ta đi để quyến rũ sư phụ của ta hay không? Giọng nói căm thù
của Võ Cát vang lên.
- Ta.... không có... Võ.... Ta mở to đôi mắt chưa kịp nói hết câu đã bị Võ Cát cắt đứt.
- Căm mồm, hôm nay ta phải giết ngươi... Võ Cát chỉ vào mặt ta.
- Mã tỷ.... Mã tỷ..... Tiểu muội nhào vào lòng ta, ôm ta thật chặt cắt đứt hành động muốn giết “hồ ly tinh” của Võ Cát.
- Mã tỷ, tỷ và tỷ phu không sao thì tốt rồi! Tiểu Muội cười thật tươi.
- Mã tỷ??? Võ Cát nhìn Tiểu Muội, hai mắt trợn to.
- Đúng, Võ Cát đây chính bộ dáng thật sự của Mã tỷ nha! Tiểu Muội vuốt tóc nhìn Võ Cát.
Cả ngày hôm đó ta phải giải thích hết tất cả cho Võ Cát hiểu, ta và tướng
công Nha Nha phải kể hết những việc đã gặp trong trận pháp khi bị cơn
lốc xoáy lạ cuốn đi. Khương Tử Nha nói rất có thể trận pháp đó đã ở nơi
này rất lâu rồi, trận pháp đó được lập ra là để bảo vệ và cất giấu thần
kiếm. Chỉ người có duyên và phải là người có số phu thê mới có thể lấy
được thần kiếm. Trùng hợp chúng ta đi ngang qua và phù hợp điều kiện,
nên vòng ngoài của trận pháp đã khởi động và mang chúng ta vào bên trong trận.
Ta kể đến việc mình nhổ hai củ cải thì Tiểu Muội và Võ Cát không nhịn được cười to. Nghĩ đi nghĩ lại nếu ta không tinh ranh đi tìm bảo vật xung quanh thì làm sao phát hiện hai củ cải đó. Nếu ta không
nhổ hai củ cải đó lên thì đã không phát hiện ra thần kiếm rồi... ta quả
là chân nhân bất lộ tướng, thật tài mà!!!