Trụ Vương vi phục đến nhà Hồng Tô Hộ gặp được Đát Kỷ hắn say mê nhan sắc xinh đẹp của nàng
không thể chờ đợi lâu ngày nên lập tức ra lệnh lập nàng làm Hoàng hậu.
Tình yêu của Tô Đát Kỷ và Bá Ấp Khảo vì thế mà bị chia cắt.
Lại
nói về Trụ Vương trong quá trình vi phục trên đường đi đã gặp hồ ly tinh tu luyện ngàn năm đạo hạnh cao thâm – Hồ Tiên Nhi. Nhìn thấy Trụ Vương
dung mạo anh tuấn, khí chất đế vương cao quý lại đối xử với nữ nhân ân
cần, dịu dàng nên đã đem lòng yêu mến Trụ Vương. Vì thế khi biết được
Trụ Vương có ý định lập Tô Đát Kỷ làm hoàng hậu ả đã vô cùng tức giận
chờ Tô Đát Kỷ trên đường đi đến hoàng cung để thực hiện mưu đồ.
Khi kiệu hoa của Đát Kỷ đi ngang ngọn núi Bách Lý Đồ trời đang trong xanh
bỗng nhiên nổi mây đen giăng cuồn cuộn, gió thổi tư bề:
“Có chuyện gì vậy?” Tô Đát Kỷ vén màn kiệu hoa hỏi nô tỳ bên ngoài.
“Tiểu thư, trời đột nhiên tối đi! Dường như sắp có bão!” Tiểu nô tỳ bên ngoài sợ hãi nói.
Tô Đát Kỷ cười thầm trong lòng
Bên ngoài có rất nhiều binh lính triều đình và tỳ nữ
nhưng không một ai trông thấy luồng ánh sáng màu trắng đang từ từ tiến
dần đến kiệu hoa, luồng ánh sáng ấy vụt vào trong kiệu nhập vào người Tô Đát Kỷ. Tô Đát Kỷ ánh mắt đang bi thương đột nhiên trở nên sắc bén,
trên môi nàng nở một nụ cười nữa miệng.
Phân cách tuyến...
Đã ba ngày trôi qua tướng công của ta vẫn chưa trở về khiến trong lòng ta
vô cùng hồi hộp và lo lắng. Không biết đã cứu được Na Tra chưa? Chàng đã gặp Bách Hoa tiên tử chưa? Có lẽ dường đến chỗ Bách Hoa tiên tử rất xa
nên Khương Tử Nha vẫn chưa trở về, cũng có thể chàng đã bị Bách Hoa tiên tử xấu xa, háo sắc đó giữ lại rồi.
“Mã tỷ, chúng ta ra ngoài
chơi đi, chờ đợi như vầy cũng không phải là cách hay. Suốt ngày cứ ngồi
trong phòng tỷ không thấy chán sao?” Tiểu Muội chán nản kéo tay ta.
“Võ Cát mau nói gì đi, nếu không chúng ta sẽ không được đi ra ngoài đâu!”Tiểu Muội nhéo Võ Cát.
“Sư mẫu... chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, ra ngoài không gian rộng lớn sẽ
thấy tinh thần thoải mái hơn!” Võ Cát gãi đầu nói, hắn không thể để mất
lòng Tiểu Muội được.
Ta đang suy nghĩ cách đối phó với Bách Hoa
tiên tử khi cô ta xuất hiện thì nghe lời đề nghị của Tiểu Muội và Võ
Cát, tâm trạng đang rối bời đột nhiên có người rủ ta đi chơi ta hưng
phấn hẳn ra. Chuyện khó quá nên bỏ qua, để sau này tiên tử háo sắc, xấu
xa đó xuất hiện hẵn tính. Ta đứng dậy:
“Ý kiến hay, ta cũng đang căng thẳng chết được! Mau vào thay y phục chúng ta cùng ra ngoài!”
“Mã tỷ/sư mẫu muôn năm!” Tiểu Muội và Võ Cát vui vẻ hô lên.
Chúng ta hỏi những người trong thị trấn đường đi lên núi, nghe dân chúng đồn
đại tháng này sẽ có hoa Ban Tan nở, loài hoa này có khả năng tăng cường
công lực rất tốt nhưng chúng rất hiếm. Ban Tan thường nở vào mùa đông
lúc chiều tà cho đến canh hai chúng sẽ tàn lụi, Ban Tan mang một màu đỏ
như máu, hoa Ban Tan không thể rời thân quá lâu, chỉ một canh giờ chúng
sẽ khô héo.
Rất ít người có duyên gặp được hoa Ban Tan vì thế
điều đó đã hấp dẫn chúng tôi chọn núi Trường Bình làm nơi ngao du ngày
hôm nay. Ngọn núi này đã có người nhìn thấy hoa Ban Tan, từng có một
thời tin đồn được lan xa khiến nhiều người tìm đến nhưng rồi họ cũng bỏ
cuộc vì không tìm được gì.
“Tiểu Muội, Võ Cát! Nhìn xem đây chính là vùng núi Trường Bình!” Tôi chỉ vào cột đá bên cạnh nói.
“Sư mẫu, chúng ta mau đi tìm hoa Ban Tan thôi!” Võ Cát háo hức.
“Huynh ngốc chết đi được, không nghe người ta nói hoa Ban Tan chỉ nở khi trời đổ tuyết thôi sao?” Tiểu Muội ký đầu Võ Cát.
“Đúng vậy, bây giờ có tìm cũng không thấy được chúng, chúng ẩn mình rất kỹ
chỉ khi chúng nở hoa ta nhìn vào mới biết!” Ta gật đầu nói.
“Vậy bây giờ không lẽ chúng ta đứng đây hứng gió đông?” Võ Cát chán nản ngồi xuống đưa hai tay chống cằm.
“Hai người cứ tự do đi dạo đi, ta đi qua kia! Hai canh giờ sau gặp tại nơi này!” Ta đưa tay ngắt một bông cúc dại bên đường.
“Sư mẫu nhớ cẩn thận đó!” Võ Cát đứng dậy.
“Mã tỷ không cùng đi với bọn muội sao?” Tiểu Muội ngạc nhiên hỏi.
“Không, tỷ muốn đi một mình!” Ta nhìn Tiểu Muội nháy mắt với nàng một cái, như hiểu ra ý của ta Tiểu Muội bỗng chốc đỏ mặt.
Ta mỉm cười đầy ngụ ý sau đó quay người đi về hướng ngược lại hướng bọn
họ, thói quen thấy hoa cỏ dại xinh đẹp bên đường là ta lại ngắt lấy ngắt để rồi làm thành một bó hoa. Nhưng hôm nay Nha Nha tướng công không có ở đây ta không thể tặng cho chàng rồi!
Ta rất hứng thú trước cảnh
quan thiên nhiên thời người biết bay và biến mất trong nháy mắt này nên
lúc nào cũng đứng lại nhìn ngắm thiên nhiên thật lâu.Không quên đưa mắt
tìm kiếm hoa Ban Tan, nếu trông thấy có cây gì kỳ lạ ta sẽ để ý đến. Nơi này thật yên bình, nếu không vì địa hình trắc trở cộng thêm không thể
tìm được hoa Ban Tan thì chắc mùa đông này nó rất náo nhiệt.
Trời ngã về chiều gió thổi ngày càng mạnh hơn, tuyết đã bắt đầu rơi. Ta mừng rỡ, biết đâu được hôm nay ta sẽ là người may mắn.Nghĩ thế ta nhanh chân chạy lên gần ngọn núi Trường Bình hơn.
Trong lòng ta như muốn hét lên mình thật may mắn khi nhìn thấy một bông hoa màu đỏ mọc cheo leo trên
vách núi.
Một tay ta túm váy một tay cầm bó hoa dại chạy nhanh về phía trước mặt.
Cho dù có phải Ban Tan hay không ta cũng quyết tâm hái nó xuống xem thử,
nếu có tướng công ở đây thì hay quá. Khương Tử Nha tài cao học rộng chắc sẽ biết chính xác nó có phải hoa Ban Tan hay không? Đứng dưới chân núi
ta ngẩng đầu nhìn bông hoa duy nhất đang nghiêng mình chao đão bởi làn
gió núi thổi qua.
“Mỹ nhân! Nàng đang nhìn gì?” Giọng nói trầm thấp, phóng đãng truyền vào tai ta. Ta quay đầu lại.
Xem ta thấy được gì? Mỹ nam! Trước mắt ta là một mỹ nam hàng thật giá thật. Nhìn bề ngoài hắn có vẻ rất phong lưu, dáng người to lớn, khí chất quân tử ngời ngời. Nếu Khương Tử Nha là mỹ nam ôn nhu, trong sáng, dịu dàng
thì tên này là một mỹ nam phong lưu, đào hoa nhìn mang một chút bỉ ổi.
Thật là tệ hại khi ta quên mang khăn che mặt, cứ tưởng rằng như người dân
trong làng nói hai năm nay núi Trường Bình vắng bóng người vì suốt hai
năm không tìm được hoa Ban Tan địa hình hiểm trở nên không ai vô cớ đi
lên núi. Tên này đến đây không phải cũng ôm mộng tìm được Ban Tan đó
chứ? Ta nhìn hắn thật kỹ rồi lên tiếng:
“Ta đi dạo!” Ngu sao nói ta đang ngắm hoa, hắn biết được sẽ giành Ban Tan với ta thì sao.
“Người ngọc như mỹ nhân lại tới nơi núi cao hiểm trở như thế này, nàng không
sợ sao?” Hắn nhếch khóe môi câu hồn lên phát ra giọng nói trầm thấp dễ
nghe.
“Ta sống ở đây mà, địa hình nơi này ta rất quên thuộc!” Một câu mỹ nhân, hai câu mỹ nhân ta nghe rất ghét. Làm ta nhớ lại tên Trụ
Vương ở triều ca khốn kiếp kia.
“Vậy ư? Nhà nàng ở đâu?” Hắn tiến lại gần. Nhìn nữ tử có vẻ đẹp kiêu sa trước mắt hắn không tài nào kìm
được lòng, nếu có thể hắn chỉ muốn mang nàng về cạnh hắn để hắn có thể
ngày ngày ngắm nhìn nàng.
“Ta là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm
đương nhiên là ở trong rừng rồi!” Ta không thèm quan tâm tên nam nhân
trước mặt. Nhìn lời nói, ánh mắt hắn nãy giờ ta có cảm giác hắn là người xấu. Biết đâu hắn là yêu quái đạo hạnh cao thâm. Ta chột dạ lén dùng
thần thông nhãn nhìn chân thân của hắn.
“Phù...may quá, không phải yêu quái!” Ta thở dài an tâm.
“Nàng thật thú vị, có hồ ly tinh nào tự nhận mình là hồ ly tinh bao giờ?” Hắn bật cười.
Xem ra hắn kiên quyết đứng đây lời qua tiếng lại với ta rồi, ta nhún người làm ra bộ dạng hành lễ.
“Công tử, tiểu nữ có việc kính xin đi trước!” Vừa nói xong ta nhanh chân đi lướt qua người hắn.
Trụ Vương ngạc nhiên trước thái độ của mỹ nhân trước mắt mình, chưa kịp
phản ứng thì nàng đã đi lướt qua người hắn, một mùi hương nhẹ nhàng,
thoang thoảng thơm một cách lạ lùng len vào mũi hắn khiến máu trong
người hắn sôi rạo rực. Khi hắn quay đầu tìm kiếm thì đã không thấy bóng
dáng nàng đâu.
Lần vi phục này dù không tìm được hoa Ban Tan
nhưng hắn lại vô tình tìm được một đóa hoa quý hơn gấp vạn lần. Hắn nhất định phải có được nàng dù nàng có là tiểu thư khuê các hay nữ nhân đã
lập gia đình, cho dù đã có phu quân hắn cũng mang nàng vào cung cho bằng được. Danh xưng hôn quân có thể bỏ qua nhưng mỹ nhân thì tuyệt đối
không thể bỏ qua.
Năm ngày sau...
Khương Tử Nha vì để tìm sen vàng tạo cơ thể cho Na Tra hồi sinh nên đã tìm đến Bách Hoa tiên tử. Bách Hoa tiên tử là một tiên nữ nổi tiếng xinh đẹp
trong tiên giới khiến bao thần tiên đều phải ngó nhìn khi trông thấy
nàng vừa gặp được Khương Tử Nha ăn nói dịu dàng, giữ lễ nghĩa với vẻ
ngoài vô cùng tuấn mỹ đã khiến trái tim nàng rung động.
“Khương
Tử Nha nếu ngươi muốn lấy sen vàng thì phải đáp ứng ở lại đây làm tướng
công của ta!” Bách Hoa tiên tử mỉm cười, nàng không tin với sắc đẹp của
mình lại không mê hoặc được nam nhân trước mắt.
“Tiên tử, thứ lỗi cho Tử Nha không thể!” Khương Tử Nha nhẹ nhàng nói.
“Ngươi không thể?” Bách Hoa tiên tử cau mài, điều nàng dự đoán đã không xảy ra. Giọng nói của nàng đã có phần cao hơn.
“Khương Tử Nha đã có thê tử, nàng vẫn đang chờ ta trở về!” Gương mặt Khương Tử Nha rạng rỡ khi nghĩ về tiểu thê tử của mình.
“Ta không cần biết, nếu ngươi muốn lấy sen vàng thì phải làm tướng công của ta, nương tử gì đó của người chỉ có thể là ta!” Bách Hoa tiên tử giận
dữ.
“Tiên tử, cần chi phải gượng ép! Ta và cô không hề có tình yêu!” Khương Tử Nha nhíu mài.
“Ai nói không, ta yêu chàng! Lần đầu khi nhìn thấy chàng ta đã yêu chàng!”
Bách Hoa tiên tử tiến lại gần định nắm lấy tay Khương Tử Nha, nhưng
Khương Tử Nha nhanh chóng lùi ra sau né tránh.
“Tiên tử, xin cô giữ lễ! Có thể lời tiên tử nói là thật nhưng ta không yêu tiên tử!”
“Khương Tử Nha ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, làm
tướng công của ta thì có gì không tốt?” Bách Hoa tiên tử đã giận càng
thêm giận khi Khương Tử Nha tránh mình như tránh tà.
“Tiên tử, Tử Nha đã có thê tử! Kiếp này Khương Tử Nha ta chỉ có duy nhất một phu
nhân! Ta chỉ yêu duy nhất một mình nàng!” Khương Tử Nha kiên quyết.
“Nếu tiên tử không giao ra sen vàng thì Khương Tử Nha chỉ còn cách đắt tội!” Khương Tử Nha nhìn Bách Hoa tiên tử nói tiếp, ánh mắt thể hiện thái độ
nhất quyết lấy cho bằng được sen vàng.
“Giỏi cho một Khương Tử
Nha chung tình, ta thật sự rất muốn xem thê tử của ngươi là ai mà có thể khiến cho ngươi một lòng một dạ chung thủy như vậy!” Bách Hoa tiên tử
nhếch môi mỉm cười cay đắng.
“Nàng chỉ là một người có xuất thân
bình thường không thể sánh được với Bách Hoa tiên tử!” Khương Tử Nha cúi đầu nghĩ về Mã Chiêu Đệ trên môi nở nụ cười ấm áp.
“Khương Tử
Nha, ta hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi có chấp nhận yêu cầu của ta?” Bách
Hoa tiên tử đưa đôi mắt đẹp nhìn Khương Tử Nha, trong mắt nàng chứa đầy
hi vọng.
“Tử Nha xin lập lại lời nói của mình! Khương Tử Nha ta
không thể lấy Bách Hoa tiên tử!” Khương Tử Nha nhìn Bách Hoa trả lời dứt khoát.
“Khương Tử Nha!!!” Bách Hoa tiên tử giận dữ lao về phía Khương Tử Nha xuất thủ.
Khương Tử Nha đạo hạnh cao thâm hơn Bách Hoa tiên tử nên chẳng mấy chốc đã đẩy Bách Hoa tiên tử ra khỏi cuộc chiến.
“Bách Hoa tiên tử tội tình gì phải làm thế! Chúng ta không có duyên phận phu
thê!” Giọng nói nhẹ nhàng của Khương Tử Nha vang lên khiến Bách Hoa tiên tử dừng tay.
“Ngươi nói đúng.... nhưng sen vàng ta không thể cho ngươi một cách dễ dàng được!” Bách Hoa tiên tử khẽ mỉm cười, trong lòng nàng đã tính toán được cách đối phó với trái tim sắt đá của Khương Tử
Nha.
“Bách Hoa tiên tử cứ đưa ra yêu cầu, ngoại trừ việc tiên tử vừa nói Tử Nha nếu làm được sẽ cố gắng hết mình!”
Bách Hoa tiên tử mỉm cười gian xảo, trên tay nàng xuất hiện một bông hoa màu tím. Nàng ta đưa bông hoa cho Khương Tử Nha. Khương Tử Nha không hề suy nghĩ vội vàng đón lấy, chỉ cần có thể lấy được sen vàng chàng không cần phải suy nghĩ nhiều.
“Ngửi nó đi!” Bách Hoa tiên tử lên tiếng.
Khương Tử Nha đưa đóa hoa lên mũi ngửi, một mùi thơm dễ chịu xông vào mũi
chàng khiến đầu óc Khương Tử Nha bỗng nhiên trở nên choáng váng. Khương
Tử Nha lắc lắc đầu nhưng cảm giác choáng váng ấy vẫn không sao xua tan
được.
“Tử Nha, ta là nương tử của chàng... chàng có nhìn thấy ta
không? Lại đây... Tử Nha...” Bách Hoa tiên tử cất giọng nói ngọt ngào,
quyến rũ vẫy tay ra hiệu cho Khương Tử Nha đến gần mình.
Khương
Tử Nha mơ hồ nhìn thấy Mã Chiêu Đệ đang đứng trước mặt mình, nàng đang
vẫy gọi mình. Khương Tử Nha mơ hồ bước về phía đối diện.
“Chiêu Đệ... Chiêu Đệ....” Khương Tử Nha dịu dàng gọi.
Bách Hoa tiên tử nhếch nhẹ khóe môi, ké hoạch của nàng ta đã thực hiện được.
Bách Hoa tiên tử nhào vào lòng Khương Tử Nha ôm lấy Khương Tử Nha, trong
lòng nàng ta vô cùng mừng rỡ vì Khương Tử Nha đã bị tác dụng của hoa Mê
tình phát tán chi phối lý trí. Khương Tử Nha ôm Bách Hoa tiên tử vào
lòng.
“Chiêu Đệ, ta thật nhớ nàng!”