Vừa về tới khách điếm ta vội chạy nhanh vào phòng xem trứng bảo bối, rất tốt nó vẫn nằm trong chiếc chăn của ta. Vì nó là trứng nên ta chỉ còn cách ngày ngày ấp ủ,
sưởi ấm cho nó mau nở ra. Nhưng đã qua 2 tháng rồi quả trứng to này vẫn
chưa có dấu hiệu rạng nứt, đôi lúc ta nghĩ không biết có phải mình đã
nhặt được trứng khủng long thời tiền sử không nữa. Nếu như nó thật sự nở ra khủng long con chắc ta khóc thét.
Khương Tử Nha bước vào phòng nhìn ta mỉm cười, gương mặt yêu nghiệt khiến ta nhìn là muốn giày xéo:
“Chiêu Đệ, ta thấy nàng trông rất giống gà mẹ!” Khương Tử Nha có dấu hiệu muốn ăn đòn, ta trừng mắt nhìn chàng.< Đừng ép ta vũ phu ah>.
“Nếu thiếp giống gà mẹ thì chàng chính là gà trống cha rồi!” Ta bĩu môi ôm trứng vào lòng xoa xoa.
“Càng ngày nàng càng nhanh mồm nhanh miệng!” Khương Tử Nha lắc đầu ngồi xuống ghế. Ta hí hửng chạy đến bên chàng:
“Nha Nha, chàng nói xem đây là trứng con gì?” Ta đưa quả trứng lên ngang tầm mắt Khương Tử Nha. Chàng nhíu mài dùng ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn ta
sau đó cất giọng nói:
“Làm sao ta biết được, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ!”
“Tướng công, làm sao bây giờ lỡ nó là trứng rắn hay trứng thằn lằn thì sao?” Ta ủ rủ ôm lấy quả trứng to đùng đi tới đi lui.
Khương Tử Nha nhún vai tỏ vẻ ta đành chịu khiến cho người nhặt trứng là ta cảm thấy mây đen u ám, ta chỉ biết thầm cầu mong cho quả trứng này không nở ra một con gì đó là đáng sợ.
Triều ca...
Thân Công Báo
quỳ giữa chính điện chẳng dám nhúc nhích, cúi đầu lắng nghe từng câu nói của nam nhân trên ngai vàng. Trong lòng hắn vô cùng rối bởi ý định của
Trụ Vương. Thân là thần tử hắn không thể không tuân theo thánh chỉ của
Trụ Vương, nhưng lần này thánh chỉ của Trụ Vương lại liên quan đến nữ tử hắn yêu thích. Thật sự Thân Công Báo không hề muốn.
Nam nhân mặc trường bào màu đen uy phong, lẫm liệt ngự trên ngai vàng đưa đôi mắt
sắc bén nhìn Thân Công Báo. Cả chính điện được thấp sáng rực rỡ bởi
những ngọn đèn ngũ sắc độc đáo, không gian vắng lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng hít thở của đối phương. Trụ Vương đứng dậy bước xuống
vị trí tối cao tiến đến trước mặt Thân Công Báo.
“Ngẩng đầu nhìn
Trẫm!” Giọng nói lạnh băng vang lên làm Thân Công Báo giật mình nhanh
chóng ngẩng đầu đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Trụ Vương.
“Bệ hạ, chuyện này...”
“Thân Công Báo ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta ngươi để ý tới nàng!” Trụ Vương nhếch mép nở nụ cười trào phúng.
“Bệ ha, chuyện đó làm sao có thể. Bệ hạ yêu thích nàng như vậy thần có nằm
mơ cũng không dám nghĩ tới!” Thân Công Báo cười gượng, một mực chối bỏ
tâm tình thật sự của bản thân.
“Hừ, tốt nhất là như vậy! Bằng mọi cách trẫm muốn có nàng ta!” Trụ Vương phất tay áo bỏ đi.
Thân Công Báo đứng dậy thở dài một hơi. Cuối cùng hắn phải làm sao đây, từ
trước tới nay chưa từng thích một nữ nhân nào như Mã Chiêu Đệ. Sao số
phận lại trêu người như thế kia chứ, một Khương Tử Nha đã đủ phiền nay
lại thêm một Trụ Vương ngạo mạng.
Thân Công Báo nhếch khóe môi, đôi mắt hắn trong
đêm lóe lên tia sáng như một con sói săn mồi.
Phân cách tuyến...
Khương Tử Nha đứng nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao khẽ thở dài. Thời cuộc sắp thay đổi và xảy ra nhiều biến cố lớn.