Nắng ngã về chiều, tôi với tướng công Nha Nha dẫn theo Tiểu Muội và Võ
Cát rời khỏi Trường An. Tây Kỳ cách Triều Ca rất xa. Thời đại này
không có ô tô hay máy bay thế nên muốn đến Tây Kỳ e rằng ít nhất cũng
mất 2,3 tháng. Nếu tôi nhớ không lầm trước khi Khương Tử Nha đến Tây kỳ
còn phải ghé rất nhiều nơi. Trong đó có Trần Đường Quan, nơi đó có Na
Tra đáng yêu.
“Ôi, Na Tra...” Chỉ cần nghĩ tới một đứa bé to xác cứ theo tôi gọi “Sư thúc mẫu, Sư thúc mẫu” chuyện gì cũng nghe theo tôi là tôi lại hưng phấn, mong sao sớm đến Trần Đường Quan hơn. bầu trời
dần tối lại, tướng công quay sang chúng tôi:
- Mọi người nhanh chân lên!
- Tỷ phu, bao lâu nữa mới đến thị trấn, muội mỏi chân quá! Tiểu Muội xoa xoa chân, mặt méo xẹo.
- Này, Tiểu Muội cô nương thật phiền phức mà! Võ Cát bên cạnh lên tiếng.
- Ngươi mới phiền phức! Tiểu Muội lườm Võ Cát.
- Được rồi, các ngươi đừng ồn nữa. Khoảng 3 canh giờ nữa chúng ta sẽ tới được thị trấn! Nha Nha mỉm cười ôn nhu.
- Tướng công, mặc kệ họ đi. Chúng ta đi thôi! Ta bay đến bắt lấy tay Khương Tử
Nha, nép người sát chàng. Ta biết Khương Tử Nha chỉ làm theo ý trời chứ
hiện tại chưa yêu ta. Ta phải tranh thủ thu phục con tim chàng.
- Được! Khương Tử Nha thoáng nhìn ta rồi gật đầu đi về phía trước mặt kệ ta bám lấy.
Chẳng bao lâu sau trời ngã về đêm, văng vẳng bên tai có tiếng côn trùng kêu
rối rít. Mặc dù đêm nay trăng khuyết nhưng vẫn sáng rõ, ánh trăng soi
qua từng kẽ lá. Nhờ thế chúng tôi lần mò đi trong đêm tối, khu rừng này
rất rộng nếu không có Nha Nha ba chúng tôi đã lạc mất rồi.
Khương Tử Nha nắm lấy tay tôi ôn nhu dặn dò:
- Chiêu Đệ, nàng nhớ cẩn thận bám chắc lấy ta.
- Vâng, thiếp sẽ một bước không rời chàng! Trong đêm tối mắt ta long lanh nhìn
chàng. Nha Nha của ta nhìn ta một lúc rồi quay mặt đi.
- Mã...Mã...tỷ... Tiểu Muội hai tay run run níu tay ta.
- Chuyện gì? Ta đang đắm chìm trong hạnh phúc bị Tiểu Muội phá đám nên quay ra nghiến răng ken két.
- Mã tỷ...tỷ nghĩ khu rừng này có yêu quái không? Tiểu Muội thỏ thẻ bên tai ta.
- Yêu quái? Mắt ta long lên, ta đã từng gặp qua rất nhiều yêu quái. Lúc đầu
ta còn sợ hãi bỏ chạy nữa kìa. Mặc dù trong người ta có tu vi nhưng bản
năng từ kiếp trước trong ta luôn tồn đọng. Hễ gặp yêu quái hay ma quỷ là ta bỏ chạy ngay.
- Phải đó! Muội rất sợ! Tiểu Muội càng ngày càng siết chặt tay ta.
- Hù!!! Bất chợt ta bị vỗ vai một cái thật đau.
- Ahhhh....Ta cùng Tiểu Muội giật mình hét lên.
Thì ra là tên Võ Vát chết tiệt dám hù bọn ta, ta buông tay Khương Tử Nha
quay sang đạp cho hắn mấy cái, Tiểu Muội cũng đập hắn tới tấp.
- Võ Cát ngươi dám hù sư mẫu ngươi, ngươi chán sống rồi! Ta vừa đánh vừa mắng.
- Mã tỷ đánh chết hắn đi! Tiểu Muội bên cạnh phụ họa theo.
Khương Tử Nha bắt lấy tay ta, nghiêm giọng:
- Chiêu Đệ, dừng lại! Trong rừng này thật sự có yêu quái đấy, mọi người chớ làm ồn!
Ta và Tiểu Muội, Võ Cát há hốc mồm “Thật sự có yêu quái sao?” Ta nổi da
gà, chạy lại túm tay Nha Nha của ta. Đưa mắt nhìn xung quanh, một màu
đen không thấy gì. Trăng đã bị mây che khuất. Gió thổi vi vu bên tai, ta rùng mình mấy cái. Đầu óc bắt đầu tưởng tượng.
Nếu như lát nữa có nữ quỷ mặc y phục trắng, tóc dài lê thê nhào ra túm ta đi mất thì Nha Nha có đau lòng không?
Nếu như có một tên yêu quái nào đó thấy ta xinh đẹp bắt về làm “yêu quái phu nhân” thì Nha Nha có liều sống chết với hắn không?
Tu vi hiện tại của tướng công Nha Nha chắc vẫn còn thấp, ta nhớ sau này có Thiên Thư chàng mới tu luyện theo những gì Thiên Thư chỉ dẫn. Nếu như
thế với tu vi mèo càu ba chân của ta có đánh lại đám yêu quái không nhỉ?
Trí tưởng tượng của ta càng bay xa, bỗng ta trợn mắt, miệng lấp bấp. Vì ta
nhìn thấy một nữ quỷ thật rồi. Ánh trăng vừa ló dạng, ta đã nhìn thấy nữ quỷ. Ả ta mặc đồ trắng, áo bay phất phới, trên đầu còn có một cái sừng
màu đen thật to, tay ả cầm gì thế nhỉ? “Đại đao?” “Một khúc xương
người?” Nữ quỷ bạch y đang nhởn nhơ đi về phía chúng ta.
- Á.... .... Ta hét lên, phóng lên người tướng công Khương Tử Nha, ta ôm chặt
cổ chàng hai chân ta quặp lấy eo chàng, quyết không buông tay dù có bị
thiên lôi bổ sét.
Tiểu Muội và Võ Cát bị tiếng thét kinh thiên
động địa của ta làm hoản sợ, đột nhiện cũng thét lên rồi không ai ép
buộc tự động ôm nhau run cầm cập.
- Mã tỷ, có...có chuyện gì? Tiểu Muội nằm trong lòng Võ Cát run rẩy hỏi ta.
- Có..có...nữ quỷ.... Ta vừa ôm chặt Khương Tử Nha vừa trả lời.
- Chiêu đệ, nàng bình tĩnh đi! Quỷ ở nơi nào? Khương Tử Nha mặc dù nói thế
nhưng vẫn không có ý định thảy ta xuống “Tướng công tốt nha”. Khương Tử
Nha trấn an ta:
- Chiêu Đệ nàng mau xuống đi! Có ta ở đây ta sẽ không để các người gặp nguy hiểm.
- Đúng đó sư mẫu, sư phụ con rất tài giỏi nga... Võ Cát hớn hở.
Ta vừa trèo xuống vừa dõi mắt xem ả nữ quỷ kia đang ở đâu. Ta nhìn thấy nữ quỷ sắp đến gần, kéo Khương Tử Nha vào lòng, đưa tay chỉ về phía nữ quỷ đang đi đến. Tiểu Muội và Võ Cát nhìn thấy cũng hô lên “Có ma”. Khương
Tử Nha nhìn theo ngón tay ta, chàng quay lại nói:
- Đó là người!
- Người? Ta, Tiểu Muội và Võ cát hô lên.
- Đúng, không có yêu khí cũng không có âm khí! Tướng công Nha Nha thiên tài của ta mỉm cười.
Bọn ta đứng yên chờ “nữ quỷ” đi tới. “Nữ quỷ” nhìn thấy chúng ta nhanh chân hơn. Chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt bọn ta. “Nữ quỷ” là nam nhân, một nam nhân đẹp trai, có khí chất, gương mặt baby nhìn muốn cấu véo vài
cái. Trên tay hắn cầm một thanh kiếm mà khi nảy ta nghĩ đó là một khúc
xương người, tóc hắn cột cao mà lúc nảy ta cho là cái sừng đen. Hắn mặc
một bộ bạch y phiêu dật.
Gã nam nhân vừa đến chấp tay với bọn ta:
- Tại hạ chào các vị! Đêm khuya thanh vắng trong rừng âm u có thể gặp nhau quả là có duyên!Nam tử bạch y mỉm cười hữu lễ.
- Đêm khuya có rất nhiều yêu ma, quỷ quái xuất hiện, nhất là trong rừng. Các
hạ một thân một mình như thế rất nguy hiểm! Khương Tử Nha nhìn bạch y
công tử.
- Tại hạ lỡ chân... Bạch y công tử thở dài.
- Này...huynh đi đến Trường An à? Ta nhìn hắn.
- Phải, ta vâng lời phụ thân đến Trường An tìm cao nhân! Nam tử bạch y gật đầu?
“Tìm cao nhân?” Ta đã đoán được hắn là ai rồi. Hắn là Cơ Phát. Chắc chắn là
Cơ Phát! Khương Tử Nha mắt long lên., sau đó chàng nói:
- Trường An cũng không còn xa, công tử cứ đi thẳng ra khỏi khu rừng này! Khương Tử Nha mỉm cười.
- Tiên sinh, ngài có thấy một ông lão tóc trắng? Trông như tiên nhân hạ phàm? Bạch y công tử quya sang hỏi Khương Tử Nha.
- Không, chúng ta không thấy! Khương Tử Nha vội vàng phủ nhận.
- Sư phụ... Võ Cát định lên tiếng nhưng Khương Tử Nha đã quay sang nhắc nhở hắn “ – Võ Cát.”
- Công tử, xin hỏi họ tên ngươi là gì? Biết đâu sau này chúng ta còn gặp lại! Ta mỉm cười.
- Cô nương, tại hạ họ Cơ tên Phát! Bạch y công tử mỉm cười chấp tay tao nhã.
- Oh,..”Ta biết ngay mà” Hắn gọi ta là cô nương vì ta không búi tóc, ta không quen búi tóc nặng nề. Hắn không biết ta đã là “phu nhân” .
- Cơ công tử, trời cũng không còn sớm chúng ta phải đi rồi! Tướng công Nha Nha của ta lên tiếng.
- Được, hẹn ngày gặp lại! Cơ Phát chấp tay bái biệt.
- Công tử bảo trọng! Khương Tử Nha chấp tay tạ lễ. Ta cũng vẫy tay tạm biệt hắn.
Đã gặp được Cơ Phát, nhưng hắn bị Khương Tử Nha cho ăn quả lừa rồi, bây
giờ chưa phải lúc chúng ta biết rõ về nhau. Bốn người chúng ta tiếp tục
hành trình của mình. “Trần Đường Quan ơi, ta đến đây!!!”