Đồng Nhân: Survival

Chương 1: Chương 1: Một cái chết không ai nhớ




Chương 1: Một cái chết không ai nhớ ….. Ở một nơi nào đó... “ Anh đủ giàu sao? “ Một cô gái thoạt nhìn rất là xinh xắn lên tiếng Cô ta ăn mặc cũng không phải toàn thân là hàng hiệu, trang điểm cũng không quá lòe loẹt mà mất đi vẻ đẹp tự nhiên vốn có của cô ấy! Vốn dĩ nhan sắc của cô ấy chỉ nằm ở mức trung lưu mà thôi, nhưng với cậu thanh niên đối diện, cô ấy là người đẹp nhất trong lòng hắn “Ờ...thì anh không giàu..xin lỗi!” Một người thanh niên nhìn rất là bình thường cúi đầu trầm mặc nói Người này là một người mặc áo thun quần ngắn thông thường , có đồng hồ điện tử loại rẻ trên cổ tay, vóc người tầm 1 mét 7 , tuy nhiên có vẻ hơi gầy gò và ốm yếu, nhìn kỹ cũng không phải là người giàu có . Dù vậy, tính cách bình thường vẫn rất lạc quan yêu đời, yêu thích nhất chính là cô gái trước mặt mình “Anh tự nhìn lại bản thân mình đi , nghèo như anh làm sao cho tôi một cuộc sống hạnh phúc ?” Cô gái xinh xắn này lần nữa cau có mặt mày, hết sức khinh bỉ nói “Có thể hiện giờ anh không có gì...nhưng anh…”Người thanh niên này vội vàng giải thích , nhưng chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã cắt đứt lời anh định nói “Không có nhưng gì cả...chúng ta chia tay đi, tôi không thể chịu được anh nữa rồi!” Nói xong, cô ta lập tức quay đầu đi, bỏ lại người thanh niên đang gần như muốn tan vỡ Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống, người thanh niên buồn rầu cúi đầu mặt đắng chát thở dài một hơi Tận mắt nhìn thấy cô gái mà mình thương yêu bấy lâu đã vào lòng ôm ấp của người khác Không sai, một nhà giàu đại thiếu gia, điển hình ăn chơi đại thiếu gia “Xin lỗi là anh không đủ tốt! ” Nhẹ giọng lẩm bẩm 1 câu , người thanh niên trẻ này mới tuyệt vọng cúi đầu, xoay người đi ra chỗ khác, hắn biết đời này mình cùng cô ấy đã là người của hai thế giới rồi “Mà thôi, chúc em hạnh phúc bên cạnh người ấy!” Lui thủi nhìn cô ấy rời đi liền im lặng không nói tiếp Dường như muốn đi tự sát vậy Bỗng bất chợt một cơn mưa râm kéo tới như tỏ vẻ đồng tình của mình với người thanh niên trẻ kia “Cơn mưa sao? “ Thanh niên này nhìn lên trời với ánh mắt vô hồn , đưa bàn tay của mình ra hứng từng giọt mưa Dù rằng chính cậu ta cũng cảm thấy mình chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ vô lực tiến tới để quên đi quá khứ mới thôi Một đường muốn đi về , cũng đi ngang qua một khu rừng nhỏ , dù sao lần này đi chơi xa muốn lấy xe thì còn phải đi tới 1 lúc nữa mới tới chỗ giữ xe “Chết tiệt!” Gương mặt của thanh niên tỏ vẻ phẫn nộ, dùng nắm đấm của mình đấm vào một cái cây bên cạnh đó Đánh hết sức, đánh thật nhiều đến nỗi nắm tay trầy trụa ,máu me phủ đầy cánh tay cũng không thể làm cậu giải tỏa được tâm trạng của mình. “AARRGG! Tại sao? Tại sao chứ? ...tại sao..hức..hức!” Cậu thanh niên quỳ xuống , hai tay ôm mặt lại đau đớn khóc lên “Vì em….tôi đều cố gắng lấy được những thứ tôi kiếm ra tốt nhất cho em, vì em tôi tình nguyện chết cũng phải bảo vệ cô….nhưng tại sao chứ? Tại...sao???” Cậu thanh niên này khóc rống lên Rất may mắn, khu này rất vắng vẻ,nên cơ hồ không có ai qua lại cả Ấm ức, mọi bực tức toàn bộ đều phát ra Cứ đấm, cứ đá , bất chấp mọi đau đớn, bởi vì có nỗi đau nào sánh bằng người mình thương nhất lại bỏ mình đi không? Khóc đỏ cả mắt, thì dần dần cậu thanh niên này mới bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra Lúc này, gương mặt của cậu ta không còn hồn nhiên ngây ngốc như trước nữa, mà là một cái vẻ cương nghị, cương trực và chín chắn vốn có của một người trưởng thành Con gái trưởng thành khi yêu, con trai trưởng thành khi bị mất đi thứ gì đó quan trọng. Tuy rằng hơi muộn nhưng dù sao cậu cũng đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước. “Đúng rồi, mình còn ba còn mẹ còn em gái, thậm chí con chó Luna nó vẫn đang ở nhà chờ mình!” Cậu thanh niên nhanh chóng dụi dụi đôi mắt để lau đi những vết nước mắt còn sót lại trên mặt Rồi dụi vào mũi , hít khịt khịt miễn cưỡng nở nụ cười Vì chỉ có họ chấp nhận bao dung hắn, cũng chỉ có họ cho hắn những lời khuyên tốt nhất, cũng chỉ có họ mỗi bữa cơm dù không ngon nhưng lại ấm áp nhất Hắn thật sự nhớ tới những lần bị chửi, những lần bị đánh dù lúc đó nghe rất khó chịu nhưng thật sự là bây giờ chính hắn cũng rất nhớ , rất quý trọng nó Nơi mà hắn không phải lúc nào cũng phải vùi đầu vào công việc lẫn việc học tập mệt nhọc nặng nề, không phải chỉ cân bằng sự nghiệp, cân bằng tình yêu của mình Nơi mà chính hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay Huống chi, hắn chỉ là 1 người bình thường, tay trắng trừ gia đình ra thì không a trong cái xã hội quèn này chấp nhận hắn nữa “Haha...có lẽ quá muộn rồi, nhưng từ nay con hứa, con sẽ ngoan, tiếp tục học đại học nghe lời ba mẹ !” Dần dần, đôi mắt dấy lên được ngọn lửa của hi vọng Bởi vì hắn yêu thương, hắn luôn luôn muốn thấy nụ cười hạnh phúc nhất của người mình thương Nói thật đấy, chỉ như vậy thôi đã đủ rồi Cho nên, Đạt nhanh chóng đứng dậy , phủi bụi trên người mình, cố gắng mỉm cười thật tươi để đời lại đẹp Hít sâu một hơi rồi một đường chạy thẳng về phía trước Một đường tìm kiếm tới tương lai của mình Cậu tới bãi đậu xe Cậu nhanh chóng đi vào bãi và tìm kiếm con xe của mình Cậu ta tìm tới chiếc xe máy của mình , ngồi lên lấy chìa khóa ra cắm vào bên trong khởi động, dẫn xe ra và trả tiền cho anh giữ xe ra khỏi bãi Rồi khởi động xe máy và một đường chạy về nhà. Vốn cậu muốn làm một đứa con ngoan khi trở về, cố gắng làm việc và báo hiếu Có điều….ông trời đã không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào nữa rồi Một chiếc xe tải lớn đang trên đường lao thẳng tới hướng xe của cậu với tốc độ nhanh chóng !!! “ẦM!!!” Một tiếng va chạm to lớn vang lên Cậu thanh niên cùng chiếc xe bị đâm bay ra ngoài Người 1 nơi , xe một nẽo, và tất nhiên cơ thể của hắn đã bị thương rất nặng, gãy hết phần xương ngực , nên cậu bây giờ nhiều lắm trụ được vài phút trước khi tắt thở Cậu thanh niên đang nằm thở hấp hối dưới cơn mưa, ý thức bắt đầu trở nên không rõ ràng Cuối cùng , hắn mới lên tiếng :” Con xin lỗi, con có lỗi với mọi người, con đã không thể...nào..trở..về được nữa rồi!” ….. Ở một căn phòng, được bao quanh toàn là những bức tường gỗ nơi mà có từng khe ánh sáng len lỏi qua chiếu rọi vào bên trong Và trong phòng, thì có một cậu bé với mái tóc nửa vàng nửa trắng đang mệt mỏi thở thấp thỏm Đồng thời chảy rất nhiều mồ hôi rồi bật dậy ”Đây...đây là mơ sao?” Cậu bé này lên tiếng Rồi nhìn vào hai tay và phần dưới của mình để chứng thực mình có bị thương ở đâu không ”Gì vậy? Sao người mình nhỏ vậy?” Cậu bé lần nữa tự hỏi Sờ mó bản thân rồi nói, rồi ngẩng đầu ngước nhìn quang cảnh xung quanh ”Đây là đâu?” ”Ta là...ai?” Cậu bé sắc mặt buồn bã cô đơn lên tiếng Từng đợt ký ức không biết từ đâu hiện ra những hình ảnh Xen hòa lẫn ký ức của trước kia lẫn hiện tại…. ”Đau đầu quá..!” Cậu bé cảm thấy rất khát lại vừa đau , nên vừa ôm đầu vừa ngồi dậy và ra khỏi giường , và tìm kiếm xung quanh ,tìm thấy được 1 cái chai trên cái bàn gỗ Đúng hơn là 1 cái túi nước bằng da Không do dự , cậu bé mở túi nước và nghiêng cái túi nước vào miệng ực ực uống Uống xong cậu bé tự lẩm bẩm :“Đây là nhà ta sao?” ”Phải rồi...ta là Ren…..là một đứa cô nhi ở thế giới này!” Cậu bé à không...Ren nhìn xung quanh rồi nhìn vào tay mình nắm chặt nói ”Trước kia...tên gì không quan trọng….lần này phải tìm biện pháp để trở về mới được..!” Ren nảy ra 1 ý định trong đầu, rồi bắt đầu mở cửa sổ Từ ký ức mà Ren còn nhớ, thì mình từng đã tạch một lần rồi nhập vào cậu bé tên Ren cũng đã tạch cùng lúc với hắn Linh hồn giữa hắn và Ren nhập lại thành 1 ,nên giờ hắn cũng là Ren ”Trước kia...à đúng mình được một nhóm người mạo hiểm và nhóm kỵ sĩ giải cứu khỏi kiếp nô lệ….cuối cùng được lĩnh 1 căn nhà hoang để làm ruộng ở một nơi thế này, sống cùng 1 ông chú thợ rèn...đi đã 2 năm vẫn chưa về ,và mình thì lại bệnh chết trên giường…!” ”Ôi cái số phận thê thảm của tôi!” Ren lắc đầu, nhớ tới thân phận của mình từng là nô lệ thì chẳng còn gì để nói nữa mà chán nản thở dài….. Ren dù mặt buồn hiu chán đời nhưng hắn thật sự vẫn tò mò về diện mạo của mình Ngó nhìn xung quanh...căn phòng này cũng nối liền với căn phòng thợ rèn mà ông chú để lại ”Lần đầu tiên mình có thể chạm được tới thứ này đây! Ôi đm nặng quá!” Ren vơ lấy 1 cái búa trên bàn gỗ….thì lấy trọng lượng đè xuống Ren phải cố hết sức mới nhích nó lên được ( cái búa nặng 30kg) ”Mình yếu đuối như vậy à?” Ren bất mãn với cơ thể của mình ”Có nên ra ngoài tập thể dục buổi sáng không nhỉ?” Ren tự hỏi….thì bụng phát ra một âm thanh “rộp..rộp..!” ”Quả nhiên tìm cái gì ăn rồi hẳn tính tiếp!” Ren mở cửa ,liền gặp vô số ánh nắng chiếu vào Sáng mù mắt chó của hắn ”AARRHH! My eyes!!My beautiful eyes….!!” Ren lấy hai tay che đôi mắt đã bị thiêu chín của mình lăn lộn vài vòng trên mặt đất Rồi từ từ mở mắt ra để thích ứng với ánh sáng,mặc dù lòng trắng đã đỏ thành 1 đoàn Thích ứng được,cơn đau đớn dần đã biến mất mặc dù hiện tại vẫn rất ngứa Liền bên ngoài, cảnh đẹp của một khu rừng, một cảnh đậm chất quê hương xinh đẹp hiện ra trước mắt ”Thật là đẹp...tiếc quá mình ở một mình” Ren nhún vai, đi ra tới mảnh ruộng nương nơi có vài cái cây ở đó Nào cà rốt,nào là cà chua và nào là dưa hấu Nhìn cũng không nhiều...vừa đủ để buôn bán hoặc ăn no trong vòng 1 vài tháng ngắn ngủi Ren tới , hái một trái cà chua rồi cắn một ngụm Run toàn thân,mặt chua chát nói :“ Rau củ cổ đại,chưa lai tạo...Đuma chua kinh khủng!” Nhưng vì quá đói, hắn vẫn phải ăn tạm để sống nếu không hiện tại hắn liền phải chết lần nữa vì đói Ăn xong 1 trái, Ren phủi phủi tay rồi đi tới cái giếng đá gần đó Lấy cái xô gỗ được cột dính 1 cái dây thả xuống giếng, xoay cái trục gỗ được quấn dây thừng theo chiều kim đồng hồ Đến 1 hồi thì xoay ngược trở lại Cái xô nước gỗ giờ đã chất đầy nước Ren vô tình nhìn vào trong cái xô, dưới ánh sáng hiện ra mặt phản chiếu của cậu ấy Lấy gương mặt nhìn khá đáng yêu, tràn ngập vẻ nhiệt huyết vui vẻ tiểu nam hài Hai con mắt lần lượt màu đỏ bên phải, màu xanh bên trái, nhìn trông rất dị nhưng lại có vẻ mị lực riêng biệt Mái tóc cũng vậy, chia bên trái màu bạch kim , bên phải là màu vàng óng Cũng thế đấy, một thằng đực rựa 18 tuổi đã nhập xác với 1 cậu bé 12 tuổi và bắt đầu với một cuộc sống mới ”Ha...1 thằng già lúa vô xác 1 thằng nhóc, mà kệ đi còn sống là tốt rồi!” ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.