Đồng Nhân: Survival

Chương 196: Chương 196: Quá trình cải cách thành phố




Quảng trường tập trung

“Hôm nay ngài lãnh chúa đã ban phát cho chúng ta một công việc!”

“Ngài cần chúng ta sửa chữa thành phố và chế tạo thiết bị để góp phần làm thành phố này tươi đẹp hơn!”

“Với mức lương mỗi ngày là 1 đồng bạc, đủ cho một túi gạo lớn chất lượng mà mọi người có thể mua từ ngài lãnh chúa “

Đứng tại một cái bảng gỗ, Moren dán lên một phong thư thông cáo tuyển nhân sự làm việc cùng với chữ ký của cậu ở phía dưới thông cáo để cho tất cả mọi người cùng đọc

Đồng thời Moren hết sức kiên nhẫn lớn tiếng giảng giải cho tất cả các cư dân, để cho những người mù chữ đều hiểu rõ

“Thật hay giả?”

“Mỗi ngày 1 đồng bạc?”

“Một bao gạo cao cấp lớn?”

“Ngài lãnh chúa vạn tuế!!”

Các cư dân nghe Moren nói lập tức xì xào bàn tán và nghị luận về mức lương mỗi ngày mà bọn họ nhận được từ làm việc mà Ren yêu cầu

Mức lương mà Ren đề bạt có thể xem như là rất lớn, 1 đồng bạc có thể đủ cho họ ăn cả ngày

Thậm chí chỉ với 1 đồng bạc là có thể nhậu thỏa thích tại quán ăn của Ren rồi

“Thông cáo đã có chữ ký của ngài lãnh chúa, mọi người có thể kiểm tra!”

“Tiếp đó chính là mọi người có thể mua sắm đồ ăn tại phủ thành chủ, chỉ với 1 đồng bạc đảm bảo mọi người có thể ăn no cả ngày!”

“Nếu như biểu hiện của mọi người chăm chỉ thì có thể tăng lương lên 1 ngày 3 đồng xu bạc!” Moren lại tiếp tục nói

“Tốt quá rồi, có thể ăn ngon mặc đẹp rồi!”

“Tôi muốn tham gia!”

“Tôi cũng muốn tham gia!”

“Tham gia ở đâu vậy?”

Ngay khi nghe thấy đãi ngộ hoàn toàn cao hơn làm những công việc tầm thường ở ngoài, các cư dân nhanh chóng nhôn nhao lên vì nếu họ nhận công việc hoàn toàn sẽ không lo bị đói nữa rồi

“Tốt tốt, mau lập tức theo tôi qua bên cái bàn bên kia ghi danh nhé, để đảm bảo tiền lương của mọi người!” Moren không để các cư dân xung quanh ông chờ đợi lâu mà chỉ tay về phía một cái bàn gỗ đã được lính canh chuẩn bị sẵn

Ngay sau đó, những cư dân nghèo đang có nhu cầu làm việc lập tức tụ tập lại tình cảnh hơi chút hỗn loạn

“Vui lòng xếp hàng giúp lão!” Moren từng bước đi tới cái bàn vừa kêu gọi mọi người có thể nghiêm túc xếp hàng

“Đừng chen lấn, ai không chấp hành có thể rời đi ngay bây giờ!” Dứt lời, những người đang chen lấn bắt đầu bình tĩnh lại,thậm chí là những lính canh xung quanh cũng đã đến gần và giúp Moren xếp các cư dân thành một hàng dài

“Phiền mọi người giữ trật tự!” Một lính canh lên tiếng vừa tiếp tục đi theo hàng kiểm tra từng người

“Vâng ạ!” Một thanh niên vội gật đầu thành thật xếp hàng và đảm bảo trật tự để Moren có thể phỏng vấn được người khác

Nhìn hàng dài người xếp hàng Moren thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa nhìn về phía một thanh niên cao to trước mặt mà đặt ra câu hỏi:“ cậu tên gì?”

“Tôi là Henry “ Henry nhìn Moren thành thật trả lời

“Được, Henry cậu có tay nghề nào không?” Moren ghi tên của thanh niên cao to trước mặt vào tờ giấy rồi tiếp tục hỏi

“Cha tôi là một thợ thủ công, cho nên tôi có học một ít tay nghề từ ông ấy!” Henry đáp

“Tốt, tôi ghi danh cậu vào bên khu vực tạo tác, lương cơ bản của cậu sẽ là 2 đồng bạc mỗi ngày!” Ông Moren mỉm cười gật đầu một cái rồi nói:“ một lát nữa liền đến nhà xưởng cơ khí của tôi nhé!”

Sau đó ông lại tiếp tục ghi chú vào cái tên Henry

“Vâng thưa ngài!” Henry nở một nụ cười vui vẻ rồi nhanh chóng rời đi nhường chỗ cho Moren phỏng vấn người khác

“Người tiếp theo!”

......

Trở về với nhà hàng

Ren nhìn các cô gái đáng bận rộn công tác nấu nướng và phục vụ những cư dân, mạo hiểm giả có nhu cầu ăn uống

“Anh đã trở về chủ quán!” Annette nhìn về phía cửa nhìn người ăn mặc một bộ trang phục trông khá là sang trọng cúi đầu vừa mỉm cười

“Ừm, vừa trở về thôi!” Ren khẽ nở nụ cười, rồi nhìn về phía Capheny đang dùng đôi mắt u oán nhìn lấy cậu:“ Sao thế Capheny?”

“Anh cũng trở thành một quý tộc rồi nhỉ? Như vậy cũng không cần thiết đến đây làm chi cho cực chứ!” Capheny một lòng rầu rỉ không vui

Cô khá là có ác cảm với thân phận quý tộc, nhất là bản thân cô cũng là xuất thân gia đình quý tộc đều bị cha mẹ cô xem như công cụ cho nên chứng kiến Ren đột nhiên trở thành một người ''Cao quý'' Capheny liền có cảm giác xa vời

“Nói nhảm gì đấy Capheny”

“Anh vẫn là anh cơ mà!” Ren nhìn Capheny lắc đầu một cái

“Đúng đó, anh Ren dù là quý tộc vẫn là chủ quán của chúng ta mà!” Annette lên tiếng cho Ren một lời biện hộ chính đáng, nhìn bộ dáng Annette vẫn còn khá ngây thơ với mặt tối của thế giới này

Nếu cô chứng kiến những việc làm của lũ quý tộc thì đảm bảo cô sẽ buồn nôn ngay

Thu hồi ánh mắt của mình, Ren nhanh chóng nhìn về phía Annette vừa nói:“ Một chút nữa thì nếu em muốn học pháp thuật với anh thì hãy đến khu quân đội!”

“Anh sẽ dạy cho em thâm sâu về kiến thức ma pháp ở đó!” Ren nở một nụ cười thần bí, sau đó nhanh chóng rời khỏi quán

“Phép thuật? Chờ đã anh Ren, em cũng muốn đi!” Nghe Ren nói về việc dạy phép thuật, Roxie đương nhiên là muốn đi

Hiển nhiên, với tạo nghệ của cậu về pháp thuật chính cô đều đã chứng kiến rất rõ ràng

“Ố...nghe mọi người đang muốn bàn về pháp thuật nhỉ?”

“Tôi là một phù thủy liệu tôi có thể tham gia không?” Đột nhiên, một cô gái khác lập tức đứng dậy và giới thiệu bản thân

“Đúng vậy, tôi là một pháp sư tập sự, không phiền thì tôi có thể tham gia chứ?”

Những người đang dùng bữa, có một số là những pháp sư tập sự

Nghe về ma thuật bọn họ đương nhiên muốn tham gia để học hỏi một phen

“Ái chà...khá là mệt mỏi đây!”

“Phải rồi Shinobu...em liên hệ với mọi người vận chuyển lương thực đến đây, chúng ta sẽ phân phát cho mọi người!” Yên lặng, Ren truyền âm vào bên trong đầu của Shinobu để cô nhìn cậu một tý liền gật đầu một cái

“Được rồi, nếu mọi người muốn thì hãy theo tôi đến sân tập!”

“Coi quán giúp anh nhé Capheny!!”

“Vâng ạ!” Capheny gật đầu một cái tiếp tục mang đồ ăn cho một thực khách

“Đừng lo chủ quán, tôi cũng sẽ coi quán giúp cậu khi cậu đi vắng mà!” Tên đại kiếm sĩ đang ngồi cùng bàn với đồng đội của anh ta nở một nụ cười to

“Ô....vậy thì quán sẽ có đãi ngộ không ít dành cho cậu nếu cậu giúp tôi giải quyết vài vấn đề đấy Nick!” Ren nhìn tên đại kiếm sĩ nói

“Có đồ ăn ngon, đồ uống tuyệt vời thì yêu cầu này làm sao dám từ chối chứ!”

“Thậm chí nếu cần tôi sẽ giúp mọi người khuân đồ đều được mà hahaha!” Nick cười to

Ăn được đồ ăn nhiều mà ngon như thế này thì anh ta cũng không ngại gì giúp quán một tay

Vì quán thiếu người, sẽ rất nhẫn tâm nếu bắt các vị khách phải chờ lâu, thì Nick không ngại gì mà giúp một tay đâu

Ren gật đầu an tâm rồi dẫn Annette, Roxie và một số pháp sư khác đã muốn đi theo rời khỏi quán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.