Đồng Nhân: Survival

Chương 329: Chương 329: Thường ngày ở nhà hàng




Nhà hàng Gourmet!

Cửa lớn nhanh chóng được mở ra, và đi vào chính là một thanh niên Nhật Bản ở tầm tuổi đôi mươi. Ngược lại rất ra dáng thanh niên, vừa nặng nề mang vẻ mặt chán chường đi vào trong quán ăn.

“Xin chào quý khách! Cậu muốn dùng món gì nào?” Ren đứng ở nhà bếp lộ ra nụ cười nhạt, cũng không có nhận ra thanh niên trước mắt là ai.

Tuy nhiên dù là ai miễn là khách hàng thì cậu vẫn luôn duy trì vẻ lịch sự.

“Có món nào....rẻ không ạ?”

“Dù sao thì tháng này....tiền của tôi có chút...túng quẫn!” Thanh niên Nhật Bản kia lộ vẻ mặt khó coi mà cười khổ lắc đầu.

“Không cần lo lắng, đây thì món nào cũng rẻ cả!” Ren nở nụ cười rồi nói:“ Vậy thì để tôi quyết định giúp cậu nhé!”

Ren bắt đầu xoắn tay vào nấu nướng, và nhanh chóng chế biến xong một tô mì Ramen đặc biệt khá là lớn với rất nhiều thịt bò ma thuật, rong biển ma thuật, trứng ma thuật đầy tươi ngon bậc nhất.

“Xin mời tận hưởng!” Vừa chế biến xong liền mang ra cho thanh niên đó ăn.

Nhưng thanh niên đó vừa nhìn liền sững sờ khi nhìn tô mì đầy ắp với những miếng thịt nhìn tươi ngon cực kỳ làm anh ta vô cùng hốt hoảng:“ Chủ quán....”

“500 Yên!” Ren lập tức chen vào.

“Cái gì!?”

“Món này 500 Yên...yên tâm không lừa gạt anh đâu! Yên tâm” Ren nở nụ cười ấm áp, sau đó cậu nhanh chóng làm một ly bia tươi rồi đặt lên bàn:“ Miễn phí!”

“Cám ơn....” Nghe vậy người này mới yên tâm thở dài một hơi rồi cúi người chắp tay nói: “ Tôi ăn đây!” rồi mới chậm rãi dùng muỗng sứ, múc phần nước dùng rồi xì xụp húp một cái.

Khi nước dùng vừa chạm lưỡi, người này như bị giật điện mà trừng to mắt đơ người.

''Hương vị này....'' Húp được hương vị, cậu ta lại thử ngửi mùi hương của tô mì Ramen này mới phát hiện tô mì đặc biệt thơm ngát.

“Th...thật ngon...!” Sau đó lại thử, hương vị khiến anh ta không nhịn được kêu lên vì ngon.

Nước dùng mang hương vị đặc sắc vô cùng, cùng mì Ramen rẻ tiền cùng với mì Ramen mua từ máy bán hàng tự động khác biệt quá nhiều.

Thật sự phải nói là không so sánh được.

“Ch...chủ quán...anh chắ..chắn đây là mì rẻ tiền sao?” Thanh niên có vẻ hơi run lại lần nữa hỏi.

“500 Yên, rất chắc chắn!” Ren nở nụ cười xán lạn cậu cũng thật không quan tâm giá cả lắm.

“Thật cảm ơn!” Liều mạng nói cảm ơn sau đó liền cúi đầu, cắm mặt vào dùng đũa kéo từng sợi mì mà ăn như quỷ chết đói đầu thai vậy.

Liền không bao lâu liền đem mì, thịt, rong biển quét sạch, liền nước mì cũng húp hết sạch sẽ.

“Thật cám ơn....cảm ơn vì khoản đãi!” Không biết vì ảo giác hay sao mà cậu ta ảo giác cảm thấy chính mình đột nhiên xung sức vô cùng.

Nhưng chỉ cho là ảo giác, rồi nói:“ Chủ quán, mì thật ngon vả lại tôi là Suzuki Satoru thật vô cùng cám ơn anh chiêu đãi!” Satoru cúi đầu, thẳng thắng móc ra 500 Yên rồi đặt lên trên bàn với nụ cười vui vẻ.

Sau đó lại ôm lấy ly bia chậm rãi tận hưởng.

(Suzuki Satoru: tiền kiếp của Ainz Ool Gown)

Chẳng mấy chốc một thanh niên Nhật Bản khác cũng nhanh chóng đi vào quán:“Xin chào!”

Nhìn thấy quán trông có vẻ hơi vắng vẻ nên chỉ lỏn bỏn lại gần rồi một mặt cười heheh vừa gãi đầu hỏi:“ Là tôi thấy có khuyến mãi nên, xin hỏi chủ quán ở đây còn khuyến mãi không ạ?”

“Còn, xin mời vào!” Ren một mặt lịch sự tiếp đón.

“Cho tôi một phần mì khuyến mãi ạ!” Thanh niên Nhật này một mặt cười ngại ngùng.

Chẳng mấy chốc, Ren liền mang ra phần mì thịt bò Ramen đặc biệt giống y chang với Satoru.Đương nhiên vẫn là có tặng kèm một ly bia tươi.

Satoru thấy đối phương cũng như mình đều ăn hàng rẻ tiền, liền có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Liền cùng đối phương chào hỏi:“ Tôi là Satoru, còn cậu?”

“Tôi là Saitama, xin chào!” Saitama một mặt lễ phép mỉm cười nhưng rất nhanh liền bị mùi hương của thịt bò hấp dẫn.

“Mùi gì vậy? Thật là thơm!” Saitama tỉ mỉ hít hít vừa dùng ánh mắt sáng lom đom của mình về tô mì mà nuốt nước bọt.

“Mì chất lượng đấy Saitama! Chủ quán ở đây thật sự rất tốt!” Satoru cười khen ngợi chủ quán.

“Ò...” Saitama nuốt nước bọt, rồi không chờ được chắp tay:“ Tôi ăn đây!” Sau đó liền dùng đũa kéo sợi mì rồi nhanh chóng nhét vào miệng hút rột rột như quỷ chết đói.

Hoàn toàn giống hệt Satoru vừa nãy.

Đúng là cùng là người nghèo nên luôn có cảm giác thân thiết mà nhỉ?

Mãi đến khi ăn xong, liền thư sướng thở phào một hơi rồi cám ơn Ren một tiếng rồi giơ lên ly bia của mình cùng Satoru trò chuyện.

''Nam chính Overlord cùng nam chính Onepunch Man chưa có sức mạnh cùng gặp nhau, thật quả là thú vị''

Họ kể về cuộc đời đầy khổ sở của mình, sau đó lại đến những chủ đề yêu thích về trò chơi điện tử.

“Haha....chỗ cậu có game loại đó sao? Thật hay quá nhỉ? “

“Đáng tiếc tớ nghèo không có tiền nên chơi không được!” Saitama một mặt khổ sở.

“Tớ cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu, bình thường chơi không nhiều, mua xong vừa chơi liền bị công tác quật gãy lưng đây nè!”

“Mà game thì lại bị đám hội kia đánh, nên vừa phải làm việc vừa phải chú ý chơi game, thật sự tớ rất cần thêm hỗ trợ để chơi đây!” Satoru tố khổ rồi nhấp một ngụm bia.

Ly bia vừa hết sạch, anh ta liền nhìn về phía Ren hô một tiếng:“ Chủ quán.... lại thêm một ly!”

“Có ngay!”

Ren nhanh chóng mang ra thêm 3 ly bia, sau đó liền chủ động ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Rồi cũng kể về cuộc đời rắm thúi ở tiền kiếp của mình.

Đương nhiên, cả 3 đều cùng có sở thích chơi điện tử nên rất nhanh liền trở nên thân thiết.

“Hahaha....cậu thật đáng thương nha....bị mấy công hội hội đồng!”

“Này.....liền chính cậu chơi game bình thường trên điện thoại cũng bị có tư cách gì nói tôi chứ?”

“Nào nào....không phải bị lật kèo rồi có người gánh sao?”

“Hơn nữa còn gián điệp xong rồi châm ngòi mấy thằng kia đánh lẫn nhau rồi cạp!”

Cả 3 cùng bàn về điện tử, vừa uống bia. Với bia Ren tặng miễn phí nên bọn họ liền không lo mà uống thoải mái.

Satoru có hơi khác biệt, hàng này là dân nghiện net cho nên vừa làm việc liền cắm đầu cùng đồng bọn quậy Yssdrasil.

Cũng may đây là game thực tế ảo, bằng không tuyệt đối thân thể của Satoru không gánh nổi thời lượng Online của anh ta.

Sau đó cả 3 cùng trao đổi kinh nghiệm chơi game của mình vừa uống bia đến tận tối.

Ren cũng tiết lộ kinh nghiệm của mình, đương nhiên là kinh nghiệm chiến đấu thực thụ dù gì thì game thực tế ảo cũng gần như là cần phương án thực tế.

Hơn nữa, cậu càng kiêm quân sư cho Satoru một vài phương án để xây dựng pháo đài cùng với nuôi nhân vật mạnh hơn.

“A....11 giờ rồi....” Saitama nhìn đồng hồ của mình liền hốt hoảng, sau đó một mặt áy náy nói:“ Xin lỗi nhé Satoru, mình còn đang trong giai đoạn luyện tập nên mình không thể thức khuya được!”

“Chào nhé chủ quán! Mai mình lại ghé nhá! “ Sau đó liền không quên trả 500 yên rồi vội vả ra khỏi quán trở về nhà để Ren với Satoru ở lại.

“Quả thật bây giờ cũng trễ rồi!” Satoru hơi buồn lòng nhưng rất nhanh liền đứng dậy cùng Ren chào hỏi rồi trở về nhà, trở về với cuộc sống uể oải này.

“Chào tạm biệt nhé chủ quán, ngày mai tôi lại đến!” Sau đó liền bước ra khỏi quán không chút do dự.

Ren lắc đầu cười cười, rồi trở về nhà bếp của mình chờ đợi vị khách tiếp theo.

Chẳng mấy chốc, người khác lại xuất hiện.

“Bệ hạ chúng tôi lại đến rồi đây!”

Âm thanh của Garen nhanh chóng vang lên.

Ngay sau đó, hầu như là toàn bộ các vị tướng thuộc Demacia trừ Galio là vẫn trong tình trạng ngủ say ra thì bọn họ hầu như đều ở đây. À ngoài ra còn có Butterfly, Darius, Scathach vốn đang ở Demacia.

Vayne, Lucian, Fiora, Sylas, JarvanIV, Xin Zhao, Quinn, Lux, Garen, Sona.

Tổng cộng 13 người đều đã tập trung. Mặc dù Sona hoàn toàn không phải là thuộc dạng chủ chiến anh hùng, tuy nhiên khả năng hỗ trợ của cô cũng rất mạnh trong trận chiến phạm vi lớn.

Hơn nữa, cũng là người có khả năng chữa trị tăng cường sĩ khí toàn quân nên đều được bổ nhiệm với chức vụ ngang hàng với từng người bọn họ.

Chỉ tiếc là cô không thể nói chuyện nhưng vẫn có thể viết chữ bằng giấy.

Và càng được rất nhiều đồng bạn yêu mến.

“Oa...xin chào, mọi người muốn ăn gì sao? “ Ren nở nụ cười vui vẻ, lập tức liền chào đón.

“Tiệc thịt nướng BBQ như lần trước thưa ngài!” Sylas lớn tiếng hô.

“Lập tức có ngay!”

Ren cười cười, nhanh như chớp lập tức chuẩn bị một bàn tiệc thịt nướng đầy thịnh soạn với chi chít là thịt ma thuật, rau tươi cùng với thịt rồng.

“Nhớ rửa tay trước khi ăn đấy mọi người!” Nhìn 10 người đều mang một bộ dáng không thể chờ được, Ren liền không quên nhắc nhở bọn họ một phát.

“A....xin lỗi bệ hạ....là chúng tôi quên mất hahah!” Garen một mặt áy náy lập tức đứng dậy rồi cùng những người khác đi đến bồn rửa tay.

“Chúng tôi lập tức đi ngay!” Jarvan IV cùng những người khác theo sau Garen. Chuẩn bị vệ sinh tay thật sạch.

“Vậy mới đúng nè!” Ren cười cười gật đầu.

Đều là thủ hạ của mình, thì phải biết rửa tay trước khi ăn. Đây là quy tắc điều lệ quan trọng trong việc phòng chống bệnh tật.

Cho dù trâu đến mấy, dính bệnh tật là một chuyện vô cùng khổ sở. Tuyệt đối phải giữ bản thân thật sạch.

Trong khi đó, Ren tiếp tục chuẩn bị than củi rồi dùng lửa ma thuật của mình và làm nóng bếp nướng trong tíc tắc.

“Được rồi.....mọi người có thể nướng ăn rồi đấy!”

“Haha...cám ơn....” Garen cười ha hả rồi ngồi vào bàn bắt đầu tự mình gắp từng miếng thịt sống cho nên vỉ nướng.

Vỉ nướng mang nhiệt độ cao, chẳng mấy chốc liền đem miếng thịt sống nướng chín.

“Ngon tuyệt!” Garen cho miếng thịt vào trong miệng, vui sướng nhai nhóp nhép.

“Đúng nó rồi...hương vị mà ngày nào tôi cũng mong nhớ!” Jarvan IV một mặt hài lòng mà thưởng thức từng miếng thịt.

Ấy rồi ngồi nhìn các thuộc hạ đang ăn ngon uống vui thì cửa quán ăn lần nữa đẩy ra.

Và lần này đi vào là một cậu thiếu niên với mái tóc màu xanh lam. Chính là Toriko.

“Đại ca!! Em mang một món quà tới rồi đây!!”

Toriko một mặt hí hửng mang tới một con heo nướng xiên tới ( BBQ Pig) khổng lồ vác trên lưng, đây là loại heo có mức độ khó bắt tầm 1. Là chiến lợi phẩm đầu tiên mà cậu bắt, tuy rằng mới chỉ là một con bình thường cũng chứng minh cho cậu cũng đang phát triển mạnh.

Một con heo mang thuộc tính lửa, và khi giết liền có thể ăn với hương vị tuyệt vời của thịt nướng.

“Hể!?? Giống heo gì mà to mà lạ thế kia???” Jarvan IV nhìn thấy Toriko vác một con heo khổng lồ trên người lập tức liền kinh hãi thét lên.

“Hahah....đây là khách của anh sao Onii-san!” Toriko cười vui vẻ trông khá đáng yêu liền thả con heo trên lưng xuống.

Sau đó, cầm lấy một cái hộp [ Gourmet Case] với bên trong chứa đấy những bao hạt giống do Ichiryu cung cấp.

“Đây là thứ mà IGO tích trữ ạ, cha liền muốn để em đưa nó cho anh!” Toriko sau đó lại đưa ra một hộp [Gourmet Case] khác rồi nói:“ Còn đây là trứng 10 lòng, gạo thiên đường, rồi hạt của cỏ Ozone do cha em đặc biệt cho anh chuẩn bị!”

“Tuyệt lắm Toriko.... thật là nhiều nguyên liệu nấu ăn nha!” Ren nở nụ cười vui vẻ nhanh chóng tiến lại gần Toriko rồi chậm rãi quan sát số chiến lợi phẩm mà cậu mang về.

“Ưm.....em đã hứa là sẽ mang cho anh thật nhiều nguyên liệu nấu ăn mà!”

“Tốt Toriko.....em đã làm xuất sắc như vậy thì anh sẽ đãi em ăn no căng bụng luôn đi!” Ren cười vui vẻ lập tức nhanh chóng từ bên trong nhà bếp mang ra rất nhiều thịt mà cậu đã chế biến mang ra ngoài.

“Oa...thật nhiều thịt.....vậy em không khách khí nữa!”

“Itadakimasu~” Sau đó Toriko liền bóc một miếng cho vào miệng.

“Ứm! Thật ngon quá đi mất!!” Toriko một mặt vui sướng nhai nhóp nhép vừa vui sướng nở nụ cười.

Nhanh chóng, cậu đặt những nguyên liệu nấu ăn thả xuống dưới rồi bắt đầu tập trung vào việc giải quyết món ăn.

Sau đó Ren nhìn về phía nhóm Demacia bên kia rồi nói:“ Đây là Toriko, xem như là anh em kết nghĩa của ta đi!”

“Và em ấy sống ở bên thế giới mỹ thực cũng chính là thế giới nơi khắp nơi đều là đồ ăn đấy!”

“Thế giới đồ ăn????” Cả đám liền hoang mang tột độ.

Nhưng càng nhiều là tò mò.

“Thế giới này thực sự tồn tại sao?” Butterfly nhẹ giọng hỏi.

“Tương lai có cơ hội thì sẽ dẫn mọi người đi, cơ mà thế giới đó thực sự có rất nhiều quái thú mang sức mạnh rất lớn!”

“Kiến nghị mọi người vẫn là nên mạnh mẽ hơn đi rồi chúng ta sẽ cùng đi sang đấy thám hiểm!” Ren tiếp tục cười.

Toriko là thuần thiên nhiên đồ ăn thế giới. Tuy rằng không so với rừng Amazon nguy hiểm về các loại côn trùng độc ở mức độ âm hiểm cắn lén vật chủ.

Nhưng đổi lại thì thực lực trung bình của chúng rất khỏe và mạnh hơn gấp hàng ngàn lần xe tăng tùy theo mức độ khó bắt của chúng.

So với những vị thuộc hạ ở đây, tuy rằng họ rất mạnh có thể địch mấy chục người.

Nhưng với quái thú bên kia, nhất là quái thú bên thế giới Gourmet thì chúng có thể tàn sát hàng triệu người chỉ với các thuộc hạ hiện tại thì vẫn là chưa đủ, bởi vì từng con ở thế giới Gourmet có thể xem như là nhiều loại mạnh vượt xa người thường.

Ví như bát thú vương, từng con đều dễ dàng nghiền nát râu trắng, Uchiha Madara (còn sống) chỉ với thể thuật của chúng.

Ví dụ: Mỹ Hầu Vương, tùy tiện nhảy là bay lên vũ trụ, thậm chí có thể ném đá vòng quanh trái đất điều mà Uchiha Madara không làm được nếu không dùng nhẫn thuật.

Mà Uchiha Madara dù nhẫn thuật mạnh, cũng không thể bù lại khả năng chiến đấu thuần vật lý cực kỳ vượt trội của chúng.

Madara cũng không thể nhẹ nhàng nhảy một cái là bay lên vũ trụ như con khỉ đó. Dù mức độ khó bắt là mới 6000.

“Nguy hiểm vậy sao?”

“Đúng.... rất nguy hiểm đấy!” Ren trịnh trọng nói.

Hiện tại, cậu không thể thắng nổi đám quái vật kia cho nên cậu vẫn không ngừng tìm cách để mạnh hơn.

Vì dù cậu có thể không bị giết chết, tuy nhiên cũng không khá khẩm đi nơi nào dù gì thế giới Gourmet có thời tiết nóng lạnh thất thường, càng có thể tra tấn người thường chết ngay sau vài tiếng.

Cho nên muốn đi thế giới Gourmet phải cực kỳ mạnh, chứ hiện tại thủ hạ của cậu vẫn chưa ai đủ trình độ ngang nhiên đi qua đó chiến đấu cả.

Coi như là Nasus cũng phải đi thật cẩn thận.

Tiệc thịt nướng tiếp tục tiếp diễn, nhưng với tính tò mò của mình. Jarvan liền không chút do dự mang bia qua cùng Toriko làm quen.

Mà Toriko cũng rất hào sảng cùng Jarvan bên kia cùng ăn tiệc, mà vừa kể về cố sự của mình.

Các vị anh hùng dưới trướng nghe những câu chuyện về từng thứ cây kỳ quặc, từng loại động vật kỳ quặc mà mạnh phi thường nghe đến vô cùng chăm chú.

“Có cây thịt.... cây Sashimi? Rồi cây thịt nướng!?? Không thể tin được” Garen một mặt thán phục.

“Đúng vậy.... với các anh chị quả thật vô cùng ly kỳ đâu.... nhưng mà chúng cũng thật là ngon đó!” Toriko cười vui vẻ mà tiếp tục kể.

Bọn họ một mặt ngoài tò mò, nhưng nhìn giống heo liền bắt đầu với vẻ mặt hoài nghi.

“Nào nào....ăn mau, rồi ta sẽ thử trồng cây cho mọi người xem Toriko nói tới cây thịt nó có hình dáng như thế nào” Ren cười cười, cầm số hạt giống cất vào trong [Túi đồ].

“Ôi...lập tức ăn xong!” Đám thuộc hạ như bị bùng nổ, lập ức cắm cúi liều mạng ăn thật nhanh.

Vayne, Lux, Fiora, Quinn liều cùng liều mạng mà ăn.

Trừ Sona, Scathach vẫn duy trì điềm mỹ dáng ăn ngoài ra là ăn liều mạng.

“Không cần gấp đâu nào!”

Ren gãi đầu cười ha ha một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.