[Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay

Chương 33: Chương 33




Tên dâm tặc thấy Ly Nguyệt không ngừng hô to thì nhanh tay điểm huyệt câm của nàng lại, khinh bỉ nhìn mấy binh lính bị đánh ngất nằm la liệt dưới đất nói: “Tiểu mĩ nhân, có gọi cũng vô ích thôi, chi bằng dưỡng sức đi thì hơn. Ngươi xem, binh lính hoàng cung cũng chỉ có năng lực như vậy mà thôi.”

Ly Nguyệt chỉ có thể trừng mắt mà nhìn hắn đắc ý vác nàng lên vai.

Đúng lúc này, tiểu công công được phái đi tìm hiểu tình hình đi đến, nhìn thấy cảnh này thì vội vàng hô to: “Người đâu, có thích khách, có thích khách!!!”

Tuyên Đức đế và Tuyên Mặc nghe thấy vậy liền đẩy nhanh tốc độ đi tới chỗ Ly Nguyệt.

Thấy thích khách bê Ly Nguyệt lên vai, Tuyên Đức đế nóng giận quát: “Người đâu! Mau cứu công chúa!!”

Là nàng ấy! Nàng ấy là công chúa ư?

Tuyên Mặc nhìn Ly Nguyệt bị tên thối tha nào đó bắt đi thì trong lòng dấy lên một cỗ phẫn nộ, thi triển khinh công, cướp lại Ly Nguyệt từ tay tên dâm tặc. Ly Nguyệt bị Tuyên Mặc trước mặt bao người ôm vào lòng, xoay một vòng trên không trung thì vừa có chút thẹn thùng, vừa buồn bực nghĩ: Vì sao nàng cứ luôn gặp phải tên háo sắc cơ chứ!? Đã vậy còn bị Mặc Uyên nhìn thấy, bảo sao trước kia hắn luôn không cho nàng xuống nhân gian.

Tên dâm tặc thấy đánh không lại Tuyên Mặc thì xoay người phi thân trốn đi.

Sau khi đặt Ly Nguyệt xuống bên cạnh hoàng đế, Mặc Uyên mới tiếp tục truy đuổi tên dâm tặc kia. Và không ngoài dự đoán của Ly Nguyệt, nửa khắc sau, Tuyên Mặc liền tha tên dâm tặc kia trở lại. Mà Tuyên Mặc thì nhân lúc làm việc công trả thù riêng, đánh cho tên dâm tặc một trận, làm cho hắn cả người bầm tím.

“Vân Hi, muội không sao chứ?”_ Hoàng đế lo lắng hỏi.

Ly Nguyệt không nói được nên chỉ có thể lắc đầu, lấy tay chỉ miệng mình.

Tuyên Mặc thấy vậy liền hiểu ý, giải khai huyệt đạo cho nàng.

“Tuyên... Tuyên ca ca, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”_ Ly Nguyệt cảm thấy có chút gượng miệng khi gọi hắn là Tuyên ca ca.

Tuyên Mặc mỉm cười nói: “Không có chi. Thật không ngờ muội lại là công chúa. Bao nhiêu năm không gặp, muội lớn thật nhiều.”

Nhìn Ly Nguyệt, Tuyên Mặc lại thấy cõi lòng tràn đầy, cũng có chút vui vẻ vì được gặp lại nàng lần nữa.

Tuyên Đức đế ngờ ngợ hỏi: “Cái gì mà không ngờ tới muội ấy là công chúa? Trẫm nghe sao cứ cảm thấy hai người đã gặp nhau từ trước?”

“Hoàng thượng, quả thật mấy ngày trước ta có gặp Vân Hi ở ngoài cung chỉ là không biết thân phận của muội ấy.”_ Tuyên Mặc bề ngoài cười nhưng trong không cười, nhớ lại ngày hôm đó thì liền đen mặt. Hắn nên cảm thấy may mắn khi kịp thời ngăn cản nàng bước vào thanh lâu hay là nên tức giận vì nàng xuất cung nhưng lại không đem theo thị vệ để bảo vệ?

“Hóa ra là vậy. Xem ra Vân Hi và ngươi cũng rất có duyên đâu!”_ Thấy Tuyên Mặc còn cười trước mặt một nữ tử, hoàng đế rất chi là kinh ngạc. Bởi từ trước đến giờ Tuyên Mặc vôn rất ít khi cười và kể khi cười thì cũng không cười trước mặt nữ nhân.

Tuyên Mặc ẩn ý nhìn sang Ly Nguyệt: “Ân, đúng là có duyên đâu.”

Nhìn thấy ánh mắt ẩn dấu tình tố của Tuyên Mặc, Ly Nguyệt ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ.

Tại sao Mặc Uyên lại nhìn nàng như vậy? Chẳng lẽ hắn có kí ức lúc trước? Không đúng nha, nếu nguyên thần đã hạ phàm lịch kiếp thì sao có thể có kí ức kiếp trước được, huống chi là nguyên thần của hắn không đầy đủ? Hay là Mặc Uyên hắn không nhớ gì, nhưng lúc trước, nàng và Mặc Uyên yêu nhau nên bây giờ dù hắn không nhớ nhưng tình cảm vẫn còn đó. Hẳn là như vậy.

Nhận thấy thân thể này do đứng quá lâu dưới trời nắng lại bắt đầu khó chịu, Ly Nguyệt xin phép: “Khụ, hoàng huynh, muội thấy hơi mệt, muội về cung trước nhé!”

“Vân Hi muội mệt hả, để ta cho người mời ngự y.”_ Hoàng đế lo lắng. Tuyên Mặc đứng bên cạnh cũng lo lắng nhìn Ly Nguyệt, bởi hắn nhớ sức khỏe của nàng vốn không tốt.

Ly Nguyệt lắc đầu từ chối: “Hoàng huynh, không cần phải mời ngự y đâu, chỉ là lúc nãy chống chả lại tên hái hoa tặc này nên mới mệt thôi.”

Nghe vậy, Tuyên Mặc mới yên tâm trở lại, liếc mắt nhìn tên dâm tặc nhăn nhó đang nằm dưới đất. Tên dâm tặc dường như cảm nhận được có một luồng khí lạnh hướng về phía mình thì co giật một cái.

“Vậy muội về cung nghỉ ngơi đi. Người đâu, đem tên dâm tặc này nhốt vào đại lao, ngày mai cho xử tử hình”_ Tuyên Đức đế ra lệnh.

Ly Nguyệt đang định đi trở về thì bị Tuyên Mặc ngăn lại: “Khoan đã, hoàng thượng, để ta dẫn Vân Hi về cung đi.”

“Vậy nhờ ngươi, Tuyên Mặc.”_ Hoàng đế đồng ý gật đầu.

Ly Nguyệt nghe vậy, vừa vui vẻ vừa phức tạp nhìn Tuyên Mặc. Nàng nên vui vì Mặc Uyên dù không có kí ức vẫn để ý nàng hay là nên oán hận hắn để nàng đau khổ chờ đợi suốt 7 vạn năm? Lúc đầu nàng tường rẳng chờ đợi hắn sẽ dễ dàng lắm, nhưng nàng lại quên mất, khi đã yêu một người thì cuộc sống chờ đợi đó sẽ khác hoàn toàn so với nàng tưởng tượng. Tình yêu khiến người ta hạnh phúc tận cùng nhưng cũng khiến người ta đau khổ tận cùng. Nếm trải đau khổ rồi, con người ta thường sẽ hối hận vì đã yêu người đó. Người ta thường nói,trong tình yêu một ngày không gặp như cách ba thu. Vậy nàng chờ đợi suốt 7 vạn năm dài đằng đẵng đó đã cách bao nhiêu thu, chịu bao nhiêu sầu? Nàng đếm không hết, cũng không muốn đếm. Nối nhớ nhung không được thỏa nguyện khiến nàng tuyệt vọng rất nhiều, khổ sở rất nhiều. Nỗi khổ sở, tuyệt vọng ấy hành hạ nàng bao nhiêu năm tháng, khiến nàng vô cùng mệt mỏi.

Nhưng điều khiến nàng mệt mỏi nhất là cứ phải giữ bộ dạng không sao cả đó trước mặt mọi người vì không muốn họ lo lắng. Trong khi họ cười nói vui vẻ, nàng lại một mình chịu đựng tất cả. Tất cả khổ sở bị đè nén, nỗi cô độc vì không ai thấu hiểu cứ ăn mòn tâm trí, làm nàng từng có ý định từ bỏ tình yêu, rũ bỏ tất cả. Bởi nàng từng nghĩ nếu không yêu thì không đau khổ, xong nàng lại nghĩ, nếu một con người sống không có tình cảm thì khác nào máy móc vô tri kia, nếu từ bỏ rồi vậy nàng sẽ sống vì cái gì đây? Vì vậy nàng vẫn không từ bỏ, tiếp tục đợi chờ.

Nàng cũng phải thừa nhận là nàng rất ngốc. Vì nếu nàng nói ra thì có lẽ nàng cũng không khổ sở đến vậy, cũng không thấy cô độc đến vậy. Nhưng nàng cuối cùng vẫn lựa chọn che dấu, không muốn bộc lộ bản chất yếu đuối đó cho người khác biết.

Mà chẳng phải nàng đã quyết định duy trì mối tình này rồi sao! Vậy thì cứ tiếp tục duy trì thôi, cần chi phải mâu thuẫn trong lòng, tha thứ hắn là hảo rồi!

Suy nghĩ thông suốt, Ly Nguyệt thoải mái nở nụ cười thật tươi nhìn Tuyên Mặc nói: “Vậy, làm phiền Tuyên ca ca rồi.”

“Không khách khí, chúng ta đi thôi.”_ Nhìn Ly Nguyệt tươi cười với mình, Mặc Uyên liền xao xuyến trong lòng, tim chợt đập liên hồi, ôn nhu đáp.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Tuyên Đức đế trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ không tưởng: Tuyên Mặc hắn sẽ không phải là có ý với Vân Hi chứ?

- ------ Đi được một nửa, Ly Nguyệt bắt đầu cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Nàng bắt đầu ghét phải trải nghiệm cái bệnh trạng này rồi đấy! Rất phiền, rất khó chịu được không! Thiên đạo cho ta nhập vào thân xác này là để hành hạ tinh thần ta đúng không?

Tuyên Mặc thấy sắc mặt Ly Nguyệt trở nên trắng bệch thì vừa lo lắng vừa đau lòng: “Vân Hi, muội...”

Thấy Tuyên Mặc lo lắng, Ly Nguyệt cố gắng trấn an: “Muội không sao. Huynh không cần phải lo lắng.”

Tuyên Mặc hiển nhiên không tin khi sắc mặt Ly Nguyệt lại biểu hiện trái ngược hoàn toàn. Vì thế, hắn không bận tâm nô tì, thái giám trên đường, nghênh ngang nhấc bổng Ly Nguyệt ôm lên.

Ly Nguyệt bị hành động bất thình lình này của hắn làm cho kinh hãi: “A! Tuyên ca ca, mau thả muội xuống!”

Tuyên Mặc ôn nhu trấn an: “Ngoan, ta không yên tâm, để ta ôm muội về cung đi.”

“Muội có thể tự đi mà, Tuyên ca ca, mau buông, bọn họ đang nhìn kìa!”_ Ly Nguyệt ngượng ngùng.

“Kệ bọn họ nhìn.”_ Tuyên Mặc liếc mắt cảnh cáo đám nô tì thái giám đang đứng xì xào bàn tán. Thấy ánh mắt đáng sợ của Tuyên Mặc, chúng nô tì, thái giám bèn sợ hãi chạy đi mất.

“Nhưng mà...”

Tuyên Mặc mặc kệ sự phản kháng của Ly Nguyệt, vẫn kiên định đem nàng ôm về cung. Thấy Tuyên Mặc không xi nhê gì thì Ly Nguyệt đành cam chịu cho hắn một đường bế về Như Vân cung.

Sau khi đặt Ly Nguyệt lên giường xong, Tuyên Mặc dặn dò một câu mới lưu luyến rời đi: “Vân Hi, muội nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ta lại tới thăm.”

“Ân”_ Ly Nguyệt gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.