[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 149: Chương 149: Chương 114




“ Ai nha....Đau.... “

Inuyasha mệt mỏi vươn vai, không chút sức lực ngã trên nệm bông êm ái. Cả một ngày cùng đám người Hồ tộc kia nói nói cười cười đánh thái cực, quai hàm của hắn cũng muốn chạy từ tê mỏi đến cứng ngắc. Nếu thời gian tới ngày nào cũng vậy, hắn thà dứt khoát giải quyết trên chiến trường còn hơn.

Thật sự rất tra tấn nhau a....

Buồn ngủ như gió lốc càn quét mà đến. Chờ Sesshomaru tắm rửa thay y phục xong cũng chỉ thấy một cục đỏ cuộn tròn trên giường hô hô ngủ say không biết trời đất.

Ánh mắt đạm bạc của Sát điện hạ rất nhanh nhu hòa xuống. Sesshomaru nhẹ nhàng mơn trớn gò má hồng hồng phồng lên của Inuyasha, nhẹ nhàng trích xuống khuyên tai của thiếu niên. Trong chớp mắt, khuôn mặt thiếu niên rõ ràng bớt kiều nhược đi vài phần.

“....Sessho.... maru... “ Tiếng kêu rất nhỏ vang lên, tựa như lông vũ không ngừng cọ loạn trong lòng. Bạch y thiếu niên hơi gợn lên khóe miệng, nhẹ nhàng phủ thêm chăn cho Inuyasha.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần ngươi không buông tay ta ra, chúng ta vĩnh viễn sẽ luôn sát cánh.

Inuyasha.

Lộc cộc hai tiếng, cánh cửa bên ngoài vang lên vài tiếng kẽo kẹt rất nhỏ. Khí thế quanh người Sesshomaru rất nhanh sắc lạnh đứng lên, khiến Inuyasha đang ngủ cũng vô thức run một chút.

Nhanh tay đè lại thiếu niên đang muốn tỉnh dậy, tầm mắt Sesshomaru rơi xuống cánh cửa phòng cách đó không xa. Trên vách giấy mỏng manh, có bóng người màu đen hắt trên cửa lớn.

Kẻ nào giờ này còn đến làm phiền?

Chờ Inuyasha đã ngủ yên, Sesshomaru mới chậm chạp đứng dậy, không kiên nhẫn mở cửa.

“ Sesshomaru-sama... “ Bên ngoài là một nữ nhân, chính xác là nhân loại không sai,khuôn mặt nhìn qua thế nhưng giống Inuyasha đến năm phần. Thấy hắn tiến ra, nữ nhân kia hơi run rẩy, rất nhanh trấn định trở lại, vô thức kéo kéo y phục có phần đơn bạc trên cơ thể:

“ Nô tỳ....Nô tỳ được lệnh tộc trưởng, đến đây hầu hạ nhị vị....”

Không chờ nàng ta nói hết câu, Sesshomaru đã lạnh lùng sập cửa. Ánh sáng trong phòng rất nhanh phụt tắt, chỉ để lại nữ nhân vẫn sững sờ đứng bên ngoài.

Không cần biết Hồ tộc muốn đánh bàn tính nào, hắn đột nhiên có loại ý tưởng đem bọn họ ra toàn bộ ngược sát một lần.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Tư thế ngủ của Inuyasha từ trước đến nay không dám nhận là đẹp, nhưng cũng không đến nỗi đá chăn hay đạp người xuống. Thế nhưng sáng hôm nay, thiếu niên không thể không hoài nghi nhân sinh của mình một chút.

Inuyasha là vì khó thở mà tỉnh, cũng không biết làm cách nào hắn có thể khó thở đến mức đó.

Xung quanh là một đống thứ êm ái nhưng nặng nề không hơn. Inuyasha mơ mơ hồ hồ muốn ngồi dậy, cuối cùng lại bị áp đến nhúc nhích không nổi. Thật lâu sau, thiếu niên mới nhận ra mình còn đang chui trong lớp chăn dày cộp.

Sesshomaru đang ngồi chà lau kiếm của mình, tiện thể ngồi nhìn một đống chăn lăn qua lăn lại, đến tận khi hắn bắt đầu suy nghĩ xem có nên túm người lôi ra hay không mới có một cánh tay trắng nõn vươn ra.

Inuyasha sờ soạng một hồi mới nhấc nổi người ra khỏi chăn. Trong mắt thủy quang liễm diễm, Inuyasha không kiên nhẫn ngáp một cái, nặng nề nhấc chân: “Sesshomaru, sớm a. “

Sau đó, dưới chân đột nhiên giẫm vào khoảng không.

Sesshomaru nhanh tay đem người vớt lại, nhàn nhạt nói: “ Trước thay y phục. “

“ Nga. “ Inuyasha xem ra còn chưa quá tỉnh táo, ngoan ngoãn đi vào sâu bên trong. Sesshomaru cũng không chờ quá lâu, Inuyasha đã chỉnh sửa bộ dạng bết bát của mình xong, ánh mắt nghi hoặc đi ra:

“ Ngươi chưa ăn sáng? “

Đem Nanh Quỷ thu lại, Sesshomaru nhàn nhạt nói: “ Chờ ngươi. “

Trong lòng vô thức dâng lên cảm giác thoả mãn, Inuyasha khẽ cong khóe môi: “ Hm. Chúng ta ra ngoài sao?”

Đáp lại là một cái gật nhẹ. Inuyasha vươn tay kéo cánh cửa giấy ra, hít một hơi thật sâu.

Không ngờ cũng có ngày bọn họ có thể thoải mái trò chuyện như vậy. Mọi chuyện, đến tận ngày hôm nay, vẫn cứ như là mơ.

Sau đó, “ thiếu nữ “ không cẩn thận nhìn thấy một người yên lặng quỳ bên cạnh.

“.... “

“ Katsumiku-sama. “

Sesshomaru nhìn thoáng qua nữ nhân vẫn còn quỳ bên ngoài, không nói gì. Inuyasha nheo mắt, nghi hoặc nói: “ Ngươi là ai? Đến đây làm gì? “

Tầm mắt nữ nhân từ trên khuôn mặt của Inuyasha dời đi, nhu thuận cúi đầu: “ Tộc trưởng lệnh nô tỳ đến hầu hạ nhị vị. Không biết Katsumiku-sama có muốn dùng bữa ngay không? “

Inuyasha lúc này mới phản ứng lại là đang gọi mình, buồn bực xua tay: “ Không cần. Ngươi lui xuống đi! Chúng ta sẽ ra ngoài. “

Nữ hầu kia ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt là đủ loại trạng thái phức tạp mà Inuyasha không nghĩ đi phân tích, chậm chạp cúi đầu:

“ Nô tỳ đã hiểu. “

Nàng ta quả thật lui xuống. Inuyasha hơi nheo mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nữ hầu, đôi mắt đen láy lưu chuyển quang mang xa lạ.

“ Nghĩ gì đâu? “ Sesshomaru cuối cùng cũng ra khỏi phòng, nhàn nhạt hạ một câu. Inuyasha lắc đầu, mơ hồ nói: “ Chỉ là cảm giác không tự nhiên.... Khuôn mặt đó....”

Chờ đến thanh âm của hai người hoàn toàn biến mất, một bóng người như quỷ mị xuất hiện sau tàng cây. Đôi mắt oán độc nọ dõi theo hướng hai người rời đi, nghiến răng kèn kẹt.

“ Vì sao?.... Rõ ràng đều cùng là một khuôn mặt.... Tại sao ta phải chịu cúi đầu.... “

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Đây là lần đầu tiên Inuyasha đi dạo trong chợ thành, đúng ra là lần đầu tiên nghiêm nghiêm túc túc cùng Sesshomaru dạo quanh một vòng. Chợ ở đây khác với Tây quốc ở chỗ người buôn bán và người mua đều là yêu quái, hơn nữa mặt hàng cũng đa dạng hơn. Vũ khí, thức ăn, đánh thuê,.... hay thậm chí...

Nhân loại.

Nhìn từng gian hàng bán nô lệ nhân loại hai bên đường, Inuyasha giận dữ siết chặt bàn tay, khuôn mặt thanh tú nhìn không ra hỉ nộ.

Sesshomaru đem biểu hiện của thiếu niên thu vào trong mắt, hạ mi không nói.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vấn đề chỉ là đối sách đưa ra mà thôi.

Kỳ lạ là Inuyasha cũng không có phản ứng nào thái quá, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, đăm chiêu suy nghĩ. Bọn họ hiện tại đang ở trong sào huyệt của đối thủ, nháo lên chỉ khiến Sesshomaru gặp khó khăn. Hắn cũng không thể phụ thuộc mãi vào sama hay Sesshomaru, vấn đề này phải dùng đến đầu óc để giải quyết.

Tóm lại, muốn không động binh đao mà vẫn triệt bỏ được tầng lớp nô lệ nhân loại ở nơi này. Không chắc có thể can thiệp đến đâu, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể tận lực.

Ai cũng có số mệnh của họ, không cần can thiệp quá nhiều.

Inuyasha vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Mikazuki khi nói với mình câu này. Khuôn mặt của sama lúc đó lạnh lùng đến kỳ lạ, lại như xuyên qua hắn nhìn đến một người khác.

Inuyasha lắc lắc đầu, cố gắng đem suy nghĩ tập trung trở lại. Hiện tại không phải lúc nhớ đến những thứ này, trước hết ứng đối việc này đã.

Chóp mũi quanh quẩn mùi thức ăn thơm phức. Inuyasha tựa hồ vừa nghe thấy tiếng bụng mình kháng nghị, buồn bực nhìn quanh. Vừa định lên tiếng gọi Sesshomaru, miệng đột nhiên bị nhét vào một thứ gì đó.

Inuyasha tròn mắt nhìn Sesshomaru. Người kia thấy đã xong, thản nhiên thu tay lại. Mỗ bán yêu mơ mơ hồ hồ cắn một miếng, vị ngọt lập tức tan ra trên đầu lưỡi.

Bánh dẻo đậu đỏ.

Thiếu niên phùng má, hai tay nhu thuận cầm bánh, một mặt nghiêm túc nhìn bóng lưng Sesshomaru đi đằng trước, đột nhiên cảm thấy bánh dẻo lần này hình như hơi nhiều đường thì phải.

Hai người vốn là nhân trung long phượng, một trước một sau càng là thu hút tầm mắt trong chợ. Inuyasha một bên gặm bánh, nhìn mấy nữ yêu có mặt ở đây đều đang ném mị nhãn cho vị nào đằng trước, nhịn không được nhỏ giọng phun tào.

Chiêu ong gọi bướm.

Sesshomaru giống như nghe được lời nói của hắn, bất thình lình quay đầu. Inuyasha giật mình đứng sững lại, mở to mắt nhìn.

Một cái túi nhỏ bất ngờ được ném đến chỗ hắn. Inuyasha luống cuống bắt lấy, ngẩng đầu lên thì chỉ còn tiếng Sesshomaru phiêu bên tai.

“ Có việc. Đừng chạy loạn. “

Hồng y thiếu niên một chữ cũng không kịp nói, ngơ ngác đứng tại chỗ. Mãi đến khi bên cạnh có người đụng trúng hắn, thiếu niên mới giật mình tránh sang một bên.

Đụng phải hắn là một lão nhân đang vội vã mang một giỏ trái cây tươi mới. Trên cổ người này đeo một cái vòng sắt, rất giống những nô lệ bị bày bán trên đường khi nãy.

Ngay cả người già cũng không tha, quả thật hoang đường.

Giỏ trái cây rơi ra một vài quả mọng, lăn đến bên chân Inuyasha. Lão nhân giật mình ngẩng đầu, có lẽ nhầm lẫn hắn với quý tộc của yêu quái, rối rít quỳ xuống:

“ Vị tiểu thư này.... “

Inuyasha đương nhiên không có khả năng để lão nhân quỳ xuống, trước một bước đem người nâng dậy. Yêu quái xung quanh tựa hồ rất hứng thú xem kịch vui, không một kẻ nào có ý định tiến ra giúp đỡ cả.

Nhân loại nơi này rốt cuộc bị rẻ rúng đến mức nào đây?

Trầm mặc đem quả mọng nhặt trả lại, lại trầm mặc nhìn lão nhân nơm nớp lo sợ rời đi, Inuyasha đại khái chưa bao giờ muốn xách đao đi tru diệt một quốc gia như thế này.

Năm xưa, mẹ và hắn cũng bị hắt hủi như vậy, ngay trong thành trì của nhân loại......

Có lẽ không nghĩ đến chuyện sẽ hảo tụ hảo tán như vậy, yêu quái khác đều chán chết quay đầu đi. Tuy nhiên, trên đời này luôn tồn tại một số đối tượng, tục xưng có mắt không tròng.

Inuyasha trong lúc chờ đợi đụng đến chính là đám ruồi bọ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.