[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 152: Chương 152: Chương 117




Rõ ràng vẫn nở nụ cười, nhưng không phải ôn hòa mà tiếu lý tàng đao như trước nữa, nụ cười hiện tại của Mikazuki chỉ có hương vị băng lãnh của mưa tuyết, khiến người đối diện như rơi phải hầm băng lạnh lẽo. Tất cả thị nữ hiện tại không một ai dám ngẩng đầu đối diện với hắn, chỉ yên lặng làm cho xong việc của mình, sau đó nhanh chóng lui xuống, một giây một phút cũng không nghĩ nán lại.

Tất cả trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Vì cái gì Mikazuki gần đây sẽ thay đổi đáng sợ như vậy?

Cứ như là,....hoàn toàn biến thành một người khác.... Ngay cả ra tay cũng biến đến tàn nhẫn khiến kẻ khác sởn gai ốc.

Lại một lần nữa ra hiệu cho thị nữ đang run cầm cập lui ra, Irasue đau đầu nhìn người đang lạnh mặt ngồi một bên: “ Ngươi không thể thu liễm một chút nữa sao? Như vậy chỉ khiến mọi chuyện dễ dàng bại lộ thêm mà thôi. “

“ Bại lộ thì sao chứ?” Người kia không chút khách khí phản bác: “ Chẳng lẽ ta còn sợ mấy con tép riu đó không thành? Hơn nữa, nếu bọn chúng có thể phát hiện, ta còn vui lòng hơn vì có những đối thủ không quá ngu ngốc như vậy. “

Mềm không ăn, rắn cũng không ăn, vì cái gì các người giống nhau như vậy a? Có thể dừng việc đem người khác bức điên này hay không?

Irasue trong lòng rít gào không thôi, mặt ngoài vẫn phải miễn miễn cưỡng cưỡng cười nhạt cho qua. Tuy nói trước đây ngoại trừ trêu chọc nhi tử ra nàng thích nhất là dán lên Mikazuki thì hiện tại nàng một chút cũng không nghĩ ở gần người này.

Nghĩ nghĩ một hồi, Tây quốc chủ mẫu vẫn là nhịn không được nghiêng đầu trở về nhìn ngắm lại Mikazuki. Nơi đuôi mắt cũng không có hiện ra yêu văn quen thuộc, khí chất rất khác biệt so với ngày trước. nếu nói Mikazuki trước đây là một thanh bảo kiếm nằm trong vỏ, ôn hòa nội liễm thì Mikazuki hiện tại chính là bảo kiếm ra khỏi vỏ, tàn nhẫn và lãnh huyết một cách đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Irasue lại cảm thấy trán mình ẩn ẩn đau. Nàng thở dài một tiếng, buồn bực thỏa hiệp: “ Sao cũng được, nhưng đừng để mọi thứ đổ bể ở phút cuối. Thêm nữa....”

Người kia không kiên nhẫn nâng mi nhìn nàng. Irasue nghẹn một hồi, cuối cùng vẫn chân thành biểu đạt cảm thụ của mình: “ Ngươi có thể xuyên về bạch y sao? Tuy rằng hắc y cũng rất đẹp, nhưng ta thật sự cảm thấy thị giác của mình đang bị thách thức. “

Không phải Mikazuki mặc hắc y sẽ xấu, trái lại cũng rất hảo xem, nhưng Irasue thật sự nhịn không nổi nữa. Ngươi cảm thấy hắc y bạch phát thật sự hảo sao? Ta một chút cũng không hảo! Mau trả lại bạch y như cũ đi a!

“ Bạch y? Quá giả tạo. “ Hắc y mỹ nhân dường như nghĩ đến gì đó, nhàn nhạt liếc nhìn làn da được hắc y sấn đến trắng nõn: “ Sói đội lốt cừu gì đó, ta lười làm. Ngươi không cảm thấy bạch y rất chói mắt sao?”

Không, ta cảm thấy chúng ta vẫn là nên dừng chủ đề này lại đi.

Irasue nội tâm phun tào, bản thân giương cờ trắng chạy trước.

Người ngồi lại hoàn toàn không có chút tự giác nào về thái độ của bản thân, bình tĩnh uống cạn chén trà vừa nhận từ thị nữ. Hắn vừa đặt chén xuống, trong nội điện cũng truyền ra tiếng thủy tinh vỡ sắc nhọn. Khẽ cau mày, “Mikazuki” từ từ đứng dậy, nhấc chân đi vào trong.

Bên trong nội điện lúc này cực kỳ tối, tuy là ban ngày nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy một chút đồ vật. “Mikazuki” vừa đem cửa đóng lại, nơi này lập tức lại bị bóng tối bao phủ, chỉ có ánh sáng màu tím le lói phát ra ở trung tâm. Nơi đó hiện tại còn ngồi một người khác.

Thấy hắn tiến vào, người kia hơi ngẩng đầu, lại rất nhanh cúi xuống, nhìn vào những mảnh ngọc màu tím vụn vỡ dưới chân: “ Có chuyện gì sao?”

Trầm mặc một lúc, bóng dáng bí ẩn kia mới khàn khàn lên tiếng, nghe qua hẳn là nam nhân không sai: “ Là bản mạng ngọc bài của Kagewaki hắn giao cho ta. Xem ra người kia lành ít dữ nhiều. “

Nói như vậy nhưng cả hai người dường như đều không chút nào động dung, chỉ giống như đang bàn về công việc hay điểm tâm gì đó. “ Mikazuki” thoáng nhìn qua những mảnh vỡ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “ Chuyện đến nước này, cứ thuận theo thiên ý đi. Chờ hắn tỉnh lại rồi tính. Mỗi người đều tự có số mệnh của mình, ta không có rảnh hơi đi can thiệp như hắn. “

Người kia mím môi không nói, xem ra là cam chịu cách nói của hắn. Không can thiệp cũng không sao nhưng chỉ hi vọng lúc hắn tỉnh dậy mọi chuyện còn chưa quá muộn để thay đổi.

Kagewaki mệnh số vẫn không tồi, có lẽ sẽ trụ qua kiếp nạn cuối này đi.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Trái ngược với những gì người thần bí kia mong đợi, tình thế của Kagewaki lúc này không thể xấu hơn được nữa.

Vẫn là tòa thành tử khí sâm sâm, vẫn là bầu trời tối tăm u ám, nhưng mọi thứ bên trong nó, đều đã thay đổi.

Từng giọt chất lỏng ấm nóng trượt xuống, phát ra những tiếng “ tong, tong” rất nhỏ, để lại một vệt dài đỏ thẫm trên mặt đất. Có vài tiếng sột soạt vang lên, nhưng mọi thứ dường như đều mơ hồ đi vào giờ phút này.

Cảm giác được lồng ngực dần trống rỗng, Kagewaki lại vô thanh gợn lên khóe miệng. Máu tươi theo khóe môi hắn chảy xuống, như báo hiệu sinh lực đang dần phai tàn từ chủ nhân của nó. Thân thể mất đi chỗ dựa ngã xuống, lại được một đôi tay vững chắc đón lại.

Naraku cơ hồ không có bất cứ biểu tình nào, ánh mắt dõi theo chiếc lông vũ trắng lớn đang dần biến mất khỏi tầm nhìn, thanh âm cũng nghe không ra bất cứ cảm xúc nào: “ Vì cái gì? “

Kagewaki khụ một tiếng, lại có máu tươi thấm ướt vạt áo hắn, nhưng đôi mắt đen láy lại như có như không đong đầy tiếu ý: “...Ngươi cảm thấy đâu...?”

Trước ngực hắn có một lỗ thủng lớn, quanh miệng vết thương là huyết tinh tanh nồng. Mỗi một cử động của hắn, bất kể mạnh yếu, giống như đều sẽ khiến lượng máu mất đi ngày một nhiều. Naraku đã không nhìn về phía xa nữa, tầm mắt rơi trên vết thương khủng khiếp nọ:

“...Ngươi vẫn luôn hận ta? Kỳ thật, ngươi đã nhớ lại tất cả rồi đi? Vì sao còn muốn đóng kịch? Chỉ vì muốn giúp Kikyo bỏ trốn? “

Liên tiếp bốn câu hỏi, đủ để thấy Naraku trong lòng lúc này có bao nhiêu không bình tĩnh. Một tay hắn đặt trên cổ Kagewaki, tựa hồ chỉ cần đáp án đưa ra không vừa lòng hắn sẽ một tay kết liễu người trong lòng. Kagewaki ngược lại vô cùng bình thản, bình thản một cách bất thường:

“ Hận ngươi? Vì sao không hận? Nhưng hận ngươi ta có thứ gì? Ta chưa từng nói muốn quên đi, vì sao phải giả vờ không nhớ? Là chính ngươi không để ta trong mắt mà thôi, Naraku....Khụ!”

Cảm giác hít thở không thông đột nhiên tràn đến. Kagewaki không có phản kháng vô ích, chỉ là mở mắt nhìn khuôn mặt giống hệt mình cùng thần tình giận dữ trên nó: “...Chẳng qua,... ánh mắt của ngươi,....chỉ hướng về Kikyo mà thôi... “

Lực đạo trên cổ rất nhanh biến mất, nhưng cũng chỉ kéo dài thêm một chút thời gian hắn còn lại ở thế giới này. Kagewaki rũ mi, khàn khàn nói:

“ Đừng hỏi vì sao ta có thể làm ra chuyện này. Ta dám giao dịch với ác ma, tự thân cũng dám làm những chuyện ngay cả ác ma đều không dám làm. Naraku....Trên thực tế, bản chất của chúng ta không khác nhau chút nào....”

Thân thể trong lòng khẽ run lên,biểu hiện của tử vong đã đến rất gần. Naraku đột nhiên nở nụ cười, không đầu không đuôi nói một câu:

“ Ngươi biết không, ngay khi ngươi tìm đến Kagura để nàng ta đưa Kikyo ra khỏi tòa thành này, Magatsuhi đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi. “

Ngụ ý, cho dù ngươi có cố gắng thế nào, Kikyo cũng sẽ không nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.

“ Ha ha...” Kagewaki cảm giác có hơi khó thở, chỉ đáp: “ Ta ngay từ đầu quan tâm chưa bao giờ là Kikyo.... Ngươi đại khái chưa bao giờ nhìn ra ta muốn thật sự là gì.....”

Mí mắt ngày một nặng trĩu, thân thể cùng tâm linh lại nhẹ nhàng như nhận được giải thoát. Kagewaki nhắm mắt, thanh âm nhỏ đến gần như không thể nghe thấy:

“....Lợi dụng cũng được,....hận cũng được...Một đời này, ta muốn ngươi vĩnh viễn...,vĩnh viễn, nhớ đến, một người tên Kagewaki này...”

Tử vong hàng lâm là lúc, khóe mắt Kagewaki tràn ra thủy quang lóng lánh, trượt xuống, rất nhanh liền hòa chung với máu tươi đã lạnh lẽo.

Sức nặng trên cánh tay ngày một rõ rệt. Naraku phản ứng có phần khác lạ, chỉ yên lặng ôm lấy thân xác đang dần lạnh lẽo trong lòng.

Kagewaki Hitomi.

Ngươi quả nhiên làm được quyết tuyệt.

Đến tận cuối cùng, ngươi vì sao vẫn không chịu nói thật một lần? Ngươi nghĩ chết đi rồi ta liền không có biện pháp gì?

“ Chúng ta cùng là một loại người, “ Naraku cúi đầu, chăm chú đem vết máu trên khuôn mặt người nọ lau đi, động tác nhẹ nhàng như giữa tình nhân với nhau:“ Vậy ngươi hẳn phải đoán được ta sẽ làm gì sau khi ngươi chết mới phải.....”

Có lẽ sẽ là vĩnh viễn không nhận được câu trả lời, Naraku đột nhiên đem người ôm đứng dậy, quay đầu vào thành. Kanna không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn, khuôn mặt vẫn vô cảm với thế nhân. Chủ thể của nàng đầu cũng không ngoảnh lại, ném lại một câu:

“ Nói với Magatsuhi, Kikyo bất luận sống chết đều phải quay về nơi này. “

Ta nhất định khiến ngươi hối hận, Kagewaki Hitomi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.